Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 37: Katakuri (t)


“Kenji, chúng ta tới.”

Kenji tháo che mắt ra lười biếng nhìn ra xa, trước mắt là một hòn đảo tương đối bé, cây cối đồi núi hoàn toàn đã bằng phẳng, giống như một mô đất hơn là đảo.

Đã xây dựng được đến mức này, tiến độ khá nhanh, không biết đây là đang xây dựng gì, đúng là thần kinh a.

Kenji nhìn xa xa, chìm đắm vào trong suy nghĩ, với thân hình đồ sộ như Big Mom, không biết trước kia mấy lão kia phải tu luyện đến mức nào mới có thể để ả vừa lòng đâu, đặc biệt hơn là ả quan hệ với mọi chủng tộc, quả nhiên là mẹ thiên hạ mà, đâu đâu cũng có chủng.

Nhớ không lầm BigMom còn vài đứa con thuộc tộc tí hon, chả nhẽ nói cha đứa trẻ ấy trước kia nhưng là chui vào sao, hoặc gã chỉ là công cụ vệ sinh tương tự với bàn chải của bà ấy, chẳng may để lại chủng. Khó nói a, Lọ mỡ to vậy chuột mãi mãi cũng không bị kẹt.

Đại gia đình này so sánh với râu trắng còn muốn khủng bố, chủng tộc đa dạng là một, quan hệ máu mủ là hai.

Không biết nguyên tác cố ý hay không nhưng băng BigMom trái ác quỷ 90% liên quan đến đồ ăn thức uống, cũng liền phục băng hải tặc này.

Nghĩ kĩ lại mà nói, hình như Kaido cùng BigMom trước kia còn có một chân, không biết có để lại chủng không đâu, nghĩ đi nghĩ lại Kenji càng cảm thấy thú vị.

Tàu đến nơi rồi, trước mắt Katakuri vẫn nằm im bất động lười nhác nhìn phía Kenji tỏ ý nói lượn đi có được không.

Kenji vẻ mặt cũng không khác bao nhiêu, lười nhác nhìn về Katakuri, quá yếu!!!

Đấy là cảm giác đầu tiên khi Kenji nhìn thấy Katakuri.

Thế giới này xem ra cũng không có gì gây nguy hiểm nữa rồi, tên “Im” kia không biết mạnh bao nhiêu nhưng cũng không để Kenji sinh ra cảm giác nguy hiểm, đây chính là tịch mịch.

“Hai người ngươi sử lí a, tên này mạnh hơn trước Smoothie nhiều lắm, ra tay liền ra tay toàn lực a Makino, đừng lưu thủ.”

Quá chán, Kenji lại nhìn lên trời đếm mây, 4 năm nữa... 4 năm nữa có thể đi rồi hi vọng tiếp theo là Naruto hay Fairy tail hoặc tử thần gì đó.

“Các ngươi đừng đánh, không hứng thú với các ngươi.” Katakiri lạnh nhát nói lại tiếp tục lười biếng nằm ở đó.

Makino hai ngón tay chỉ về phía mình lại chỉ vê phía đất.

“Ý gì.”

Dưới chân ngươi.

“Từ lúc nào!!!” Katakuri vừa quay xuống, chân đã bị một dây xích to bằng hải lâu thạch cho khoá lại.

“Không được,” Katakuri giật mình nghĩ ngợi, “Không đúng!!!”

Tại sao ta lại có thể bị khoá lại, Haki bản thân có thể nhìn thấy tương lai gần, hoàn toàn không thấy bản thân bị khoá lại một khắc kia.

Vậy đây không phải thật, năng lực ảo ảnh sao, hoặc là nói năng lực khác mình không biết đến.

Katakuri điên cuồng nghĩ ngợi lấy cách thoát khốn.

“Xoạch!!!” Tỉnh hồn lại mọi thứ xung quanh đã trở về nguyên bản, trên người không biết lúc nào đã có một vết kiếm chém.

Nguy hiểm thật!!!, Một khắc đó Katakuri từ trong não hải xuất hiện nguy hiểm, cũng may có thể thoát ra né kịp, nếu không liền xong.

Katakuri trầm mặc nhìn phía ngực vết thương, lại nhìn về hai người, ăn một quá đẳng cuối cùng cũng nhận ra, trước mặt hai người không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“BigMom chân không phải quá dài đi, mở lãnh thổ ngang nhiên như vậy, không ngại ăn no quá nghẹn chết sao.” Gion một bên líu lo không ngừng nói.

Katakuri tiếp tục giữ im lặng.

“Êh cá chình.”

“Ngươi nói cái gì!!!” Katakuri sắc mặt bỗng nhiên biến đổi càng trở nên dữ tợn, chiếc khăn cũng rơi xuống đất, để lộ nửa khuôn mặt giữa.

“Là cá chình thật sao,” Gion nhìn sợ hãi than một tiếng khiến Katakuri càng trở nên điên cuồng hơn.

“Đạn Mochi” Katakuri dơ ngón tay nhắm về hướng Kenji, từ ngón tay bắn ra vô số hạt màu tím lấy tốc độ cực nhanh thẳng hướng Kenji.

Kenji nhìn cũng khồn nhìn nhiếu một cái, lại lười biếng ngáp, mấy quả đạn Mochi đến gần Kenji một khắc như gặp bình chướng trực tiếp rụng xuống lả tả.

“Cái gì!!!”

Không đợi Katakuri tỉnh táo lại, một ánh kiếm đã sáng chói cả mắt xiên thẳng cổ họng Katakuri, nhưng nào có dễ vậy.

Cổ Katakuri thoáng chốc Haki bao phủ đen kịt một màu, cứng rắn vô cùng. Làm kiếm đâm vào một khắc kêu lên một tiếng Keeng..

Hai người bỗng rơi vào trong chiến đấu lúc nào không hay, từng tiếng Leng Keeng... Vang vọng cả đảo, ngay cả Makino cũng khồng có ý định, xuất thủ.

“Đây là ngươi toàn lực??” Gion tất nhiên sẽ không tin tưởng Katakuri chỉ có ngần đó thực lực, đối phương nhưng tiền truy nã hơn Smoothie một cấp bậc lớn.

“Ngươi chưa được,” Nói Katakuri bản thân xung quanh từng tia từng tia khí thế ép ra, đôi mắt cũng hơi hơi sáng lên.

“Sưu!!!... Bành! Zzz...” Katakuri tựa như biến mất một dạng, đã xuất hiện trước Gion đấm ra một quyền.

Nhanh quá Gion không thể kịp né tránh hay tìm cách đỡ, chỉ ngạch kháng bằng cách phủ Haki quanh ngực như một lớp lồng bảo vệ, tuy nhiên vẫn bị đối phương một quyền trấn lui ra xa xa.

“Chậc chậc!!! Cô gái xinh đẹp sao lại dùng cái kia đen xì, mất hình tượng.. Cũng may người mình không ai học dùng cái đó, quá xấu xí...” Kenji một bên rù rì nói nhỏ, tiếp tục quan chiến.

Katakuri thấy đối phương bị đánh lui, nhân cơ hội tiếp tục công kích, Gion hầu như không có cách phản kháng, Katakuri dựa vào trái ác quỷ tạo phần kết dính và dai của Mochi, không khác trái cao su là bao nhiêu, không nói sức mạnh, tốc độ cũng là cực kì khủng bố.

Đang khi chuẩn bị tiếp tục đợt côn kích mới.

“Xưu!!!!”
“Nguy hiểm!!!” Từng trận hình ảnh ba động hiện lên trong đầu, Katakuri theo bản năng nhảy ra một cái.

“Ầm!!!”

Nguyên bản chỗ cũ đang đứng thình lình xuất hiện một cái hố to, Makino lại đứng bên cạnh, thần sắc kinh ngạc nhìn Katakuri.

“Trượt???” Makino rõ ràng đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, tốc độ Makino không phải chậm thậm chí so Katakuri còn nhanh một bậc, vậy mà trượt.

Gion thở mệt nhọc nhìn trước mặt Katakuri, vậy mà tránh được đánh lén loại tốc độ đó, chả nhẽ nói hắn có mắt sau lưng sao.

“Không cần đoán a, hắn nhưng haki quan sát đã luyện đến cấp độ nhìn được tương lai gần, đối với nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm.”

Kenji một bên lên tiếng nhắc nhở một bên giải thích lấy.

“Nhìn được tương lai gần!!”

Katakuri không để ý Kenji nói, ngược lại nhìn chăm chú hơn vào Makino, từ đầu hắn đánh giá sai hoàn toàn, cô gái nhìn như vô hại này so với Phó đô đốc còn lợi hại nhiều.

“Vậy bắt đầu từ ngươi đi.” Katakuri lời vẫn còn đang vang, cả người đã tiêu thất, xuất hiện tại đỉnh đầu Makino một đấm phá xuống.

“Bành...”

“Trúng không???.” Căng lên Haki quan sát Katakuri tra xét xung quanh.

Bên trên!!!.

“Mochi Mochi.” Từ người Katakuri một đoàn đại đạn Mochi bọc haki đen xì lại bay lên, Makino vừa xuất hiện một khắc lại tiêu thất.

“Đoán được chuyển động sao?” Makino xuất hiện lần nữa nhưng là ở đằng xa rồi.

!!! Bành Bành Bành...

Vị trí cũ Makino lại dính đại quy mô bạo tạc, Nhưng vẫn không thể đánh trúng Makino.

“Nữ nhân này! Nhanh quá, xuất hiện không cần nghĩ lại vẫn có thể tiêu thất lần nữa.”

Katakuri suy nghĩ đau đầu về tốc độ Makino, hiện tại chỉ còn cách liên tục công kích, nhưng nếu vậy bản thân sẽ rất manh mất sức.

Hắn nào biết Shunpo chính là vậy, chính là loại công pháp liên tục di chuyển loại kia, chân đạp ma lực dựa theo sức bật mà đi, vậy nên chỉ cần xuất hiện lập tức có thể đến bước tiếp theo, và tiếp theo nữa.

“Keng” Gion đã kịp thở dốc lại một lần nữa đạn về Katakuri. Thanh kiếm đen kịt cùng quyền va trạm nhau trực tiếp sinh ra một loại rung động nhẹ nhàng.

Katakuri lách người một khắc một thanh phi châm lao sẹt qua mặt.

“Tí tách...” Một vết máu từ mặt Katakuri rơi xuống đất!!.

Katakuri chạm nhẹ lên vêt thương ngẩn người, hắn rõ ràng bọc haki lên mặt nhưng vẫn chảy máu.

“Không cần nghĩ ngợi, phòng thủ của ngươi không cách nào đối kháng lại phi châm ta, né tránh cho tốt đi.”

“Sưu sưu sưu...” Từng tiếng xé gió lại vang lên sau lưng Katakuri, trước mặt lại là Kiếm Gion chém ra, không có cách né tránh!!!.

“Phốc phốc phốc... Xẹt...”

Bốn lần công kích hoàn toàn phá hủy cơ thể Katakuri nhưng không hề có vết máu rơi xuống!!.

Thức tỉnh trái ác quỷ sao, loại này gần giống Logia, nhưng còn khó chịu hơn bởi Haki chưa chắc có thể tổn thương đến.

Nhớ theo nguyên tác Luffy có sử dụng haki nhưng vẫn đánh xuyên qua cơ thể Katakuri.

“Còn là lần đầu tiên bị người đánh cho chật vật như vậy, tuy các ngươi hai đánh 1, nhưng ta công nhận sức mạnh các ngươi.” Katakuri miệng rộng há ra nói, thần sắc đã có chút điên cuồng.

“Lui ra đi Gion,” Makino thần sắc bình tĩnh nói.

“Không được, hắn quá mạnh tên kia không đánh chúng ta chỉ còn cách liên thủ.”

Lui ra đi Gion, ở lại ngươi lui e rằng muộn.

Kenji biết rõ Makino định làm gì, Ginon tiếp tục ở lại e rằng muốn chơi xong.

“Có chuyện gì.”

Đừng nói nhảm, lui đi.

Gion lui ra một khắc Makino chợt nhảy lên không chung đạp trên một cây phi châm, thần sắc lạnh nhạt nhìn xuống.

“Ngươi hai người không đánh lại ta, ngươi muốn một mình sao.”

Trả lời Katakuri bằng thần sắc lạnh nhạt, Makino nhẹ nhàng lấy một sợi phi châm xuống, bên trên rõ ràng còn lưu lại máu Katakuri nãy lưu hạ.

Khẽ căn ngón tay, Makino vẩy xuống cây phi châm đó, hai sợi máu tươi hoà vào nhau.

“Ừng ực... Ừng ực...” Bỗng nhiên nhịp tim Katakuri gia tốc đập mạnh, “Chuyện gì!!!”

“Ta lấy máu của ngươi, trả lại cho ngươi!!”