Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 64: Đồ Sát Bách Thú Hải Tặc, Orochi Hiện Thân


“Keng!!! Hệ thống chính thức khẩn cấp thông báo, hệ thống cần thiết ngủ say một thời gian để củng cố lại giao diện.”

Khi nào có thể tỉnh lại.

“Hệ thống ngủ say có thể mãi mãi ngủ, yên tâm túc chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vẫn có thể rời khỏi thế giới này, chỉ là không thể tiếp tục sử dụng hệ thống mà thôi.”

Cái gì!! Tại sao lại như vậy.

“Chỉ khi nào túc chủ tìm thấy bản thân cần làm cái gì, hoặc là đi đúng bản thân mình con đường, có lẽ là khó cũng có thể dễ dàng vô cùng hoặc có thể là...”

Ây hệ thống... Ây...!!!

???.

Vậy mà chưa nói hết liền treo, Kenji không khỏi im lặng, tại sao lại như vậy đang yên đang lành ngủ say đâu. Kenji cũng thử truy cấp giao diện nhưng ngoại trừ mở ra kho đồ ra cái gì cũng không thể.

Đau trứng a, tạm thời cứ vậy đi bản thân đã không đáng lo ngại cái này thế giới rồi, vẫn là giúp cho mỏ vàng của mình càng cường đại liền tốt.

“Đi thôi Kimiko.” Kenji nhìn qua một bên nói, nếu để người khác nhìn thấy sợ liền mắng người điên, khi không nói chuyện một mình.

Kimiko bên cạnh cũng không có phi theo, mà nhảy lên trên vai Kenji ngồi, bất quá Kenji cũng không có cảm giác một chút nào trọng lượng, Nhấc chân lên Kenji đi về phía trước cây cầu gỗ, sở dĩ đi qua là từ xa Kenji nghe qua đến tiếng huyên náo, Cây cầu không dài nhưng vòm lên khá cao cũng không nhìn qua được bên kia, chỉ có thể lên đến đỉnh may ra liền có thể.

Bỗng phía xa xa đến, một đội quân cấp tốc tiến về chỗ huyên náo kia, là một đội binh đầu mọc sừng kì lạ người, nhưng Kenji cũng không có vẻ lạ, là băng bách thú người. Wano hiện tại chính là Bách thú địa bàn, mấy cái sừng kia cũng không phải do vợ hắn nhóm cắm lên mà là ăn trái ác quỷ nhân tạo do Caesar nghiên cứu còn Doflamingo phụ trách trồng, nhưng đó đã là trước kia chuyện.

Phía kia đám đông, một gã trung niên bị vât kín lại tay cầm khoái đao thình lình bên trên vẫn là bao phủ một lớp lửa cháy.

“Vẫn là Samurai sao... Tại sao lại bị vây đâu?.”

Lẳng lặng đứng dựa lưng lên thành cầu Kenji hiếm khi rảnh rỗi đành ngồi quan sát một chút, dù sao chính là không có việc làm.

“Bắt hắn lại mang về cho Kaido đại nhân.”

Tên đầu có hai chiếc sừng nhọn hoắt đôi mắt khẽ híp lườm tên Samurai kia.

“Ta cũng không có đắc tội Kaido đại nhân...”

“Hừ, ta không cần biết, đây là lệnh, tất cả bắt hắn lại.”

Cùng theo một chỗ, Kenji cũng không có lắm bất ngờ, chắc hẳn tên samurai kia biết tung tích Kin'emon, momonosuke cùng Raizou nên bắt về tra khảo hơn năm cuối cùng mới tìm ra đến đảo Zou đi.

“Đi thôi Kimiko, không có gì đáng xem rồi,” Đợi đến Kimiko từ trên thành cầu nhảy trở về vai cuối cùng Kenji cũng tiến đi qua, mấy cái này nhỏ nhặt ý nghĩa Kenji còn lười tham gia đấy.

“Mục đích lần này chúng ta đi qua đây làm gì a.” Kimiko hiếm khi đặt câu hỏi, cũng hiếu kì hỏi một câu.

Xác nhận một chuyện, ta nghe nói ở đây giam giữ một tên có vẻ mạnh, đi qua thử xem.

Kenji lặng lẽ như không nhìn trước mặt, nhẹ nhàng đi ngang, nhưng cũng không phải muốn là được đấy.

“Đứng lại! Ngươi là người nào?”

Kenji như không nghe thấy đồng dạng, bước chân nhẹ nhàng đi qua, mấy lời này nói tựa gió thổi mây bay không hệ lọt tai.

“Ta nói đứng lại, người ngoài không được phép bước thêm tiến về sâu, nếu không giết không tha.”

Vừa mới nói xong Kenji cũng không có ra tay, bên cạnh bị vây lấy Samurai kia đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội vung kiếm.

Kiếm khí thiêu đốt chém ngang về bốn tên đằng sau, không chút hoài niệm tên Samurai kia lập tức mở đường chạy trốn.

“Chết tiết!! Nhanh chóng bắt lại, một nhóm cho ta tóm lấy tên này, hắn là động bọn với tên kia.” Cầm đầu, đầu sừng không để ý Kenji nhanh chóng mang người vọt đi đuổi theo samurai, theo bằng bắt Kenji vậy liền làm nhiệm vụ Kaido giao cho quan trọng hơn nhiều.

Quá trình sảy ra chỉ trong phút chốc, Kenji không nghĩ tên kia Samurai vậy mà để mình cõng theo, mệt mỏi a cái lũ thần kinh này.

Nhẹ nhàng lách một cái, đúng lúc đó một thanh kiếm bổ đến vị trí cũ của Kenji đứng.

“Hửm... Né được!!” Tên khác đầu mọc sừng nghiền ngẫm liếm môi nhìn Kenji.
“Ực!!!” Bất quá vừa trêu chọc khiêu khích một cái, hắn thần sắc liền đình trệ lại con ngươi như trừng lớn ra, một ngụm máu từ khóe miệng tràn ra, lại liếc nhìn ngực mình, từ lúc nào một thanh băng nhận đã ghim sâu vào đó.

Mấy tên xung quanh thậm chí còn không biết vừa nãy sảy ra chuyện gì đã thấy đồng bạn ngã trong vũng máu.

“Ngươi làm cái gì!!” Vài tên khác kịp thời phản ứng nhao nhao nắm lên tay vũ khí.

Cũng khá lâu không có giết người, vậy liền dùng một chút đã lâu không có thử qua máu me đi.

Kenji trong khi suy nghĩ đầu cũng kịp nghiêng qua một bên, trong lúc đó một cái đầu rắn hóa từ tay tên kia thò ra cắn về phía cổ, Kenji nhẹ nhàng bắt lất dựt đứt đi đầu rắn.

“A. A. A” Hét thảm một tiếng tên kia trực tiếp bưng bít lấy bàn tay máu me, đau đến nỗi muốt ngất đi cũng không ngất nổi.

Tất cả ở đây phục dung trái ác quỷ nhân tạo, người cũng không ra người, ngợm cũng không ra ngợm quá kinh tởm loại hình, bất quá Kenji thích.

Đồng loạt lúc đó từng kì dị bộ phận cơ thể những tên xung quanh bắt đầu biến đổi công kích về phía Kenji.

Con ngươi Kenji đảo đi đảo lại cùng lúc bộ phận cơ thể cũng theo nhịp nhàng con ngươi, cả người phiêu phiêu miểu miểu, hư hư thực thực, mỗi một lần lách mình lại một tên nằm xuống, từng cái xác phủ đầy đường, ai nấy toàn thân nếu không phải một kích thủng ngực cũng là bị đào đi đôi mắt, bị xé rách mất hàm, hoặc một quyền nổ đầu, não bắn tứ tung.

Kenji bạch y vẫn một bộ tung bay không nhiễm một giọt máu, vẫy tay một cái lại một thanh băng nhận ngưng tụ trên tay tiếp tục tiến về phía trước.

Đằng sau Kenji xác chết đã đến hơn trăm số lượng, bởi càng ngày Kenji giết đến càng nhiều, mỗi lần đó hải tặc càng lúc càng chạy ra đông.

Cùng với con đường song song với bờ sông, còn khó phân biệt rốt cục đâu mới là sông đâu mới là đường bởi lẽ con đường Kenji đang đứng đúng theo nghĩa đã mang lấy câu, máu chảy thành sông xác chết thành đồng.

Đối với này xung quanh Kenji cũng không có lắm để ý, những người xung quanh cũng đã đóng lại cửa sợ đến liên lụy, cũng là trên đường còn có Kenji phía sau Bách thú phía trước.

“Ngươi cái này quái vật, đừng qua đây, ngươi đã triệt để đắc tội bách thú hải tặc, đầu hàng còn có đường sống.” Từng tên hải tặc lớn tiếng gào về phía Kenji, tất nhiên chỉ là ngoài mạnh trong yếu, ngay cả lời nói còn không có một chút làm Kenji giao động.

Phì!! Kenji chợt cười thành tiếng. “Các ngươi nhìn lại, là ta giết đến lẽ ra nên là ta uy hiếp mới phải, từ đâu đến phiên các ngươi reo hò vậy.”

Vừa cười nhạt vừa đi, Kenji đứng trước mặt đám người kia cách ba mét nghiền ngẫm nhìn.

“Kaido về nhà lâu chưa.”

“Ngươi muốn gì,” mấy tên lâu la xoắn xuýt nhìn trước mặt Kenji, trước mặt giống như ác ma đồng dạng, thủ đoạn giết người còn kinh khủng hơn Kaido, Kaido cùng lắm một đòn chết ngay, nhưng Kenji hiển nhiên không phải, lần nào cũng vậy, không phải xuyên thủng nát bét trái tim vậy liền là phanh thây lẫn nổ đầu.

“Hừm!!! Tốn thời gian ghê” khẽ thôi động ma lực tụ vào chân Kenji đá ngang một cái, máu tươi dưới chân quét ngang qua trên đường đi máu trực tiếp bị đóng băng thành một lưỡi dao sắc bén cắt qua vài tên kia.

Kêu thảm cũng không kịp, toàn bộ trên đường thẳng bị cắt đôi người, ruột già ruột non cứ vậy rơi thẳng. “Hừm!!! Có chút điểm máu tanh thì phải,” Kenji bỗng nhiên giật mình lấy... Tại sao lại vậy đâu? Từ lúc nào mình giết đến nghiện vậy, hơn nữa còn là làm thú vui... Là do hệ thống ngủ sao?? Không đúng!! Là do bản chất thật bên trong mình muốn vậy sao...

Cố áp chế lại những suy nghĩ lung tung Kenji lẳng lặng vừa đi vừa nghĩ.

“Tên quái vật này!!!” Ginrummy cùng Sheepshead hai tên theo nguyên tác là thủ hạ của Jack hiện tại xuất hiện phía xa, nhìn lấy Kenji, ngoài miệng thì mắng nhưng trong lòng từng cơn sợ hãi trào dâng, Kaido cùng hai thảm họa đều thua trước người này... Vậy liền có gì có thể ngăn cản đây, quan trọng hơn lí do tại sao tên điên này lại xuất hiện ở đây.

Hô??? Quái vật, so với đám này người không ra người vật không ra vật ta nhưng vẫn là rất tốt đây, có đúng không con chuột rình mò kia.

“Bốp bốp bốp, có chút thất lễ còn xin tha thứ, vị này hẳn là vang danh bốn bể tử thần đại nhân đi có đúng không.”

Một tiếng vỗ tay lanh chảnh vang lên cùng lúc đó một thân ảnh từ trong hẻm bước ra.

Thân ảnh thường phục màu đen đôi mắt khẽ híp lại, cùng bộ tóc chẻ đôi dài rũ xuống màu tím, có phần giống Kenji ngày xưa bất quá chẻ rộng hơn mà thôi, trên hông mang theo khoái đao bất quá không biết thuộc kiếm tốt không, nhưng xét thấy Kenji cho đánh giá là sắc bén một thanh.

“Orochi đại nhân.” Hai tên kia gặp người này bước ra trực tiếp vui mừng, nhường đường lặng lẽ lui ra sau, sau đó mất hút rồi.

Kenji cùng Orochi cũng không để ý lấy hai tên kia động tác.

“Xin tự giới thiệu, ta là tướng quân Wano Kurozumi Orochi.” Orochi lễ phép cười chào một tiếng

Ờ! Đã biết là tên bán nước kia có phải không?

“...”

Bất giác nghe xong Kenji nói lời khó nghe, Orochi ánh mắt bỗng sắc bén lại trở lại rất nhanh khôi phục như cũ, lại ôn hòa mỉm cười.

“Vị này hẳn nghe nhầm tin đồn xấu đi,” Orochi tựa như khó khăn lắm miệng cạy nhẹ mở ra nói, tuy nhiên không chút nào là tự nhiên.