Công Chúa Cầu Thân

Chương 46: Không phải là mơ


Chương 46: Không phải là mơ

Mở mắt ra, mọi thứ trước mặt vừa quen vừa lạ, ở nhà, đúng là ở nhà rồi, tôi vội bật cái đèn bàn để đầu giường, ánh đèn vàng cam toả đi khắp phòng, đồng hồ hẹn giờ hiển thị rõ ràng thời gian hiện tại - 4h sáng, bên ngoài cửa sổ đã có ánh sáng lấp loáng.

Tôi vừa tỉnh khỏi giấc mơ hay là mới vượt thời gian từ quá khứ quay về hiện tại đây? Tôi im lặng nhìn trần nhà, người đờ đẫn. Rồi đột nhiên như thể phát điên, tôi nắm tay thành nắm đấm rồi nhét vào miệng, cắn thật mạnh cho đến lúc trong miệng toàn mùi tanh của máu mới dừng. Bây giờ không phải mơ, vậy thì tất cả những thứ vừa trải qua đó là mơ sao? Chưa bao giờ có Đinh tiểu tiên, chưa bao giờ có Thừa Đức, cũng chưa bao giờ có công chúa Phúc Vinh, tôi chỉ nằm mơ 1 giấc mơ rất dài. Nhưng nếu chỉ là mơ thì sao trái tim lại thấy đau đến vậy?

Tôi cứ nằm mở mắt cho đến tận khi trời sáng mới bò từ trên giường xuống để đánh răng rửa mặt, nhìn vào hình mình ở trong gương, đây chính là khuôn mặt của Phùng Trần Sở Dương, nào có dáng vẻ gì của cô công chúa Phúc Vinh chứ? Chỉ là mơ, tôi nói với chính mình rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa bày bát đũa lên bàn thì cửa phòng của bố mẹ cũng mở. Mẹ vẫn mắt nhắm mắt mở lần mò vào nhà vệ sinh, đến đường đi cũng chẳng thèm nhìn, lúc đi qua cửa phòng ăn còn hít lấy hít để mùi thơm và lẩm bẩm: "nhà ai dậy sớm thế không biết!", sau đó thì đi thẳng vào nhà vệ sinh, mới đi đc 2 bước lại đột nhiên đứng yên, quya phắt người lại, nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn sáng trên bàn rồi lại quay sang nhìn tôi đang đứng bên cạnh, người sững lại.

Tôi cười, đi lên trước ôm mẹ 1 cái thật chặt, khẽ giọng nói:

- Mẹ, con nhớ mẹ lắm!

- Á!

Mẹ tôi đột nhiên hét ầm lên. Tiếp theo đó là 1 tiếng động lớn từ trong phòng ngủ phát ra, chỉ sau vài bước chân bố đã chạy tới với 1 cái gậy gỗ trong tay, đem tôi và mẹ chắn sau lưng mình.

- Trộm đâu? Tên trộm ở chỗ nào?

Mãi mà không thấy mẹ đáp lời, bố quay đầu lại 1 cách bồn chồn, còn mẹ thì trợn mắt lên, lẩm bẩm:

- Bố nó này, hôm nay Sở Dương dậy sớm lại chuẩn bị cả bữa sáng cho chúng ta ăn nữa...

- Hôm nay con phải đi học. - tôi cười rồi ôm lấy bố. - Bố ơi, con cũng rất nhớ bố!

- Nhớ bố? – Nét mặt bố tôi đầy vẻ nghi hoặc. – Con vẫn mơ ngủ đấy à?

- Đâu có. – Tôi lắc đầu. - Chỉ là nhớ thôi, mới 1 buổi tối không gặp đã thấy nhớ bố mẹ rồi.

Tối qua tuy nằm mơ nhưng giấc mơ đó quá dài, và cũng quá chân thực, chân thực đến mức khiến con tưởng mình sau này sẽ không bao giờ đc gặp lại 2 ng nữa, tôi nhủ thầm.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đó chẳng qua là 1 giấc mộng vừa đẹp vừa làm người ta đau khổ. Tôi nói với bản thân, bây giờ tỉnh mộng rồi thì phải làm tốt vai trò của Phùng Trần Sở Dương: lên lớp, tự học, buổi trưa cung bạn đi ăn ở nhà ăn của trường, tôi vẫn tự học như thường lệ, khi về kí túc thì nằm trên giường mở phiên họp chợ với các bạn cùng phòng, đến cuối tuần ngồi ô tô về nhà rồi làm cuộc càn quét như quỷ vào thôn...

Cuộc sống vẫn theo quỹ đạo ấy, chỉ có điều không cần biết tôi nỗ lực đến đâu cũng chẳng thể nào lấy lại đwocj cảm giác vô lo như trước, không còn cùng bạn bè đuổi theo các anh chàng đẹp trai nhìn thấy trên đường, và cũng chẳng còn ôm vai bá cổ với bạn bè mà xưng huynh xưng đệ nữa, người cứ hay ngây ra, đờ đẫn, nhìn 1 trang sách đến cả nửa ngày.

- Sở Dương, sao dạo này làm sao thế? Sao cậu cứ như mất hồn vậy? – Diêu Tiểu Quyên vừa xem quần áo trong trung tâm mua sắm vừa hỏi.

Tôi lắc đầu cười:

- Bộ quần áo này không hợp vs cậu. – Tôi nói.

- Không đẹp à? - Tiểu Quyên ướm bộ quần áo trên người mà hỏi.

- Giá tiền quá đắt.

Tôi cười rồi giơ mác quần áo lên cho cô xem. Diêu Tiểu Quyên lập tức lè lưỡi, để quần áo về chỗ cõ 1 cách ngoan ngoãn, khẽ giọng lẩm bẩm:

- Bà nó chứ, đúng là cướp tiền!

Tôi cười, ai bảo đến chỗ như thế này, nhìn là đc rồi, muốn mua hả? thế thì chờ đến khi nào tự mình kiếm đã rồi hãy nói.

Diêu Tiểu Quyên cũng chả còn hứng thú xem tiếp nữa, kéo tôi đi ra ngoài, khi đến cửa trung tâm mua sắm thì thấy 1 đám người đang vây quanh 1 cái xe háng để chọn đồ 1 cách náo nhiệt. ở bất kì 1 trung tâm mua sắm nào cũng có thể thấy cảnh tượng này, các thương gia cố tình chất đóng quần áo giảm giá vào 1 xe mua hàng nơi cửa ra vào để làm thoả mãn tâm lí săn lùng hàng rẻ của nữ giới.

Diêu Tiểu Quyên vừa nhìn thấy đã sáng rực mắt lên, kéo tôi len lỏi vào trong đám đông. Loa nơi cửa chính phát 1 bài hát thời thượng đang thịnh hành át cả tiếng huyên náo của người. Tôi không có hứng với quần áo của cô bạn thân, chỉ im lặng nghe tiếng nhạc từ trong loa phát ra:

" bay nhảy khắp trời, 1 vùng hoang vu, gió tuyết và nước mắt đều hoá thành cát bụi... "

" nỗi khổ dù tăng lên cũng không có ích gì cho mọi chuyện, quên đi tất cả mới có thể bắt đầu lại từ đầu"

" bay nhảy khắp trời, 1 vùng hoang vu, gió tuyết và nước mắt đều hoá thành cát bụi"

"nỗi khổ dù tăng lên cũng không có ích gì cho mọi chuyện, quên đi tất cả mới có thể bắt đầu lại từ đầu"

" người ở trong gương, ngày càng mờ nhạt, bạn ở trong tim, dần dần hiện rõ"

" giờ đây tuyết làm ướt đôi môi, hiện rõ vẻ tái nhợt lạnh lẽo... "

Cứ thế nghe rồi người sững ra. cảm giác anh quen thuộc đến vậy mà sao tôi không thể nhớ đc gương mặt anh? Tôi cố sức nhớ lại hình dáng của anh. Nam Cung Việt, lão Bàn Tiên, Lâm Y Y, Mạnh An dương, đến cả hình dáng của Phụng Thiện tôi cũng nhớ rõ ràng mà sao chỉ có anh là không thể nhớ nổi?

Diêu Tiểu Quyên quay người giơ 1 cái áo lên, vui mừng hét to

- Sở Dương, cậu xem tớ kiếm đc cái gì này?

- Sở Dương, cậu sao thế? – cô kinh ngạc hỏi, giơ tay ra sờ vào mặt tôi. – Sao cậu lại khóc? Cậu khóc cái gì?

Tôi chỉ nhìn cô bạn, miệng không nói ra lời còn nước mắt chảy xuống càng ngày càng nhiều, thậm chí còn bắt đầu phát ra tiếng thổn thức. Đó sao có thể là mơ, sao lại có 1 giấc mơ rõ nét đến thế? Anh nói chỉ muốn ngắm tôi, sợ rằng sau này

không nhớ được hình dáng tôi như thế nào. Anh còn hỏi liệu có thể hôn anh 1 cái nữa không...

Buổi chiều hôm đó, tôi không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh, lớn tiếng ngồi khóc ở bậc thềm cửa ra vào của trung tâm thương mại. Sau 2 tháng quay về hiện tại, cuối cùng, tôi cũng khóc được...

Hồi kết.

Hai năm sau, tòa cao ốc Hàn Thị.

“Sở Dương, mau mau nhìn, sếp tổng, sếp tổng kìa.”

Diêu Tiểu Quyên kéo tay áo Sở Dương, cố kìm nén sự kích động trong lòng rồi nói nhỏ với cô bạn.

Sở Dương thu ánh mắt đang tập trung nơi gót giầy lại, nhìn theo hướng Diêu Tiểu Quyên nói, nhưng chỉ còn thấy một bóng người cao to đi xuống cầu thang, ngồi vào một chiếc ô tô cao cấp rồi nghênh ngang đi mất.

“Có cần phải thế không? Nói cho cùng cũng chẳng phải sếp của mình, bà chị của tôi, đừng quên chúng ta chỉ là sinh viên thực tập.” Sở Dương thì thầm một câu.

Diêu Tiểu Quyên lườm Sở Dương một cái, định mặc kệ luôn nhưng chỉ lúc sau đã hí hửng kể chuyện:

“Sếp tổng của chúng ta ngày trước là công tử phong lưu có tiếng, suốt ngày ngồi trên tạp chí lá cải, biệt danh là “sát thủ tán gái số một”, không biết đãn nát bao nhiêu trái tim đại gia khuê tú lẫn tiểu gia bích ngọc, cuối cùng thì gặp quả báo.”

“Gặp quả báo?”

“Ừ.” Diêu Tiểu Quyên gật đầu, nhìn Sở Dương vẻ đắc ý. “Bị tai nạn giao thông, sau khi tỉnh dậy đã biến thành thằng ngốc, phải mất hai năm chữa trị mới hồi phục bình thường, quay về công ty cách đây không lâu, nhưng nghe nói tính tình biến đổi khác hẳn ngày trước.”

“Diêu đầu heo.” Sở Dương cắt ngang lời cô bạn. “Cậu nghe đâu ra lắm chuyện lá cải thế? Không định đi ăn nữa à?”

“Đi, đi chứ.” Diêu Tiểu Quyên hì hì cười mấy tiếng lại tiếp tục thầm thì. “Cậu đúng là quá đáng, người ta nói chuyện mà cứ phải để ý xem sắc mặt cậu ra sao. Đồ vô tình! Cậu quên ai là người không quản ngượng ngùng vì bị người khác soi mói để ở bên cạnh khi cậu khóc lóc ầm ĩ ngoài cửa trung tâm thương mại à?”

“Tớ không quên.” Sở Dương đáp. Diêu Tiểu Quyên đang định cười đắc ý đã nghe Sở Dương chậm rãi nói tiếp. “Nhưng tiếc một điều là tớ không nhận ra cái cô dùng áo phông mới mua để che mặt đó là ai.”

“Xì, còn dám trách người ta phải che mặt. Ai bảo cậu làm mất mặt như thế, ngồi ở đấy khóc đến mức chẳng còn chút hình tượng nào.”

Sở Dương cười, không để ý đến nữa.

Mới chớp mắt đã đến lúc chuẩn bị tốt nghiệp. Có chị khóa trên giới thiệu tới Hàn Thị thực tập, Sở Dương biết đó là cơ hội hiếm có vì dù sao cũng là công ty lớn, học được cái gì tốt cái đấy nhưng không ngờ tuy tiếng là thực tập nhưng thực chất lại làm chân chạy cho mọi người. Đồng nghiệp ở các phòng ban có ai không phải là đàn anh đàn chị cơ chứ, thành ra lời nói của mọi người khiến cô quay như chong chóng. Cả một ngày trời bận tối tăm mặt mũi, cảm giác người đang bay chứ chẳng có thời gian để chân chạm đất. Vừa mới in xong chỗ tài liệu của chị Chương đã nghe thấy có người gọi “Sở Dương, phiền cô mang chỗ tài liệu này đi in, nhanh chân một chút, đang cần gấp lắm.” Lời chưa kịp dứt thì bên kia lại có người gọi “Cô đến phòng in thì tiện thể lấy tài liệu tôi cần mang về nhé”

Sở Dương vâng một tiếng rồi vội chạy ra ngoài, chẳng phải vì cô nhiệt tình làm việc mà chỉ sợ mình đi chậm một tí không biết lại có vị nào nhờ vả cầm đồ, đến lúc đấy chỉ sợ chẳng có tay nào mà cầm nữa.

Từ phòng in đi ra, Sở Dương ôm một chồng văn kiện cao đến tận cằm. Đôi giày cao gót khiến cô không thoải mái, đi trên nền gạch men lúc nào cũng có cảm giác như bị trượt chân đến nơi. Sở Dương khó khăn lắm mới đi đến khi cửa thang máy đang từ từ khép lại.

“Chờ với...” Sở Dương vội gọi.

“Sở Dương, cậu chạy đi đâu thế?”

Diêu Tiểu Quyên không biết từ chỗ nào chui ra, đập vào lưng Sở Dương làm chồng văn kiện trên tay cô rơi tung tóe dưới đất. Cô đành đứng nhìn cửa thang máy đóng lại trước mắt, che khuất nét mặt kinh ngạc của người đứng trong.

“Thôi chết rồi.”

Sở Dương vỗ vào trán, cả đống văn kiện bị loạn thế này thì bao giờ mới sắp xếp đúng chỗ lại được?

Buổi chiều, cô khó khăn lắm mới có chút thời gian trốn vào phòng trà nước. Cốc trà chưa kịp uống xo thì gặp cô bạn thân cũng đến trốn việc. Diêu Tiểu Quyên vẫn ngại vì chuyện lúc nãy nên vừa nhìn thấy Sở Dương đã cười hoà:

“Sắp xếp xong văn kiện chưa?”

Sở Dương lườm cô bạn rồi tiếp tục uống trà.

“Đừng nhỏ nhen thế. Tối, tớ mời cậu ăn cơm là được chứ gì.”

“Cậu nói đấy nhé. Không được nuốt lời. Địa điểm do tớ chọn.”

Sở Dương nói ngay tức khắc. Diêu Tiểu Quyên chỉ còn biết trợn mắt lên lườm:

“Quân địch quá giảo hoạt.”

Hai người đang thì thầm to nhỏ thì thấy chủ nhiệm bộ phận Sở Dương làm việc đi vào, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy cô mới thở phào một cái:

“Sở Dương, mau lên, tổng giám đốc gọi cô đến văn phòng.”

“Tổng giám đốc? Sếp tổng?” Diêu Tiểu Quyên kêu lên rồi nhìn Sở Dương vẻ kinh ngạc hết sức.

Sở Dương cũng bối rối không hiểu tại sao sếp tổng lại muốn gặp một sinh viên thực tập như mình? Chỉ mỗi Diêu Tiểu Quyên là người đầu tiên phản ứng lại:

“Nhanh lên, nhanh lên nào, lại là kiểu cô bé lọ lem. Chắc sếp tổng nhìn thấy cậu ở chỗ nào đó. Cậu nhìn lại bản thân xem, mặt cũng không thèm trang điểm? Giang hồ cứu nguy, giang hồ cứu nguy. Cậu phải nhớ công của tớ đấy. Tối nay tớ không mời cơm nữa đâu.” Rồi vội vội vàng vàng lấy thỏi son trong túi áo, kéo Sở Dương lại tô lên môi cô.

Sở Dương vội đẩy bạn ra:

“Diêu đầu heo, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!”

Cầu thang máy đi lên hết tầng này đến tầng khác, Sở Dương cũng đầy một bụng câu hỏi, đang yên đang lành sao lại gặp sếp tổng? Cô mới đến làm có mấy ngày, mà cũng chỉ loanh quanh ở những tầng dưới, còn chưa được lên mấy tầng trên cao này bao giờ, bởi vậy mà không tránh khỏi nao núng trong lòng.

Thư kí nhìn thấy Sở Dương đến liền nhoẻn miệng cười rồi dẫn cô đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc. Sở Dương đứng trước cửa hít thở mấy cái rồi tự động viên, ban ngày ban mặt thế này chẳng lẽ anh ta dám ăn thịt mình?

Nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa, bên trong vang lên tiếng nói trầm trầm:

“Mời vào...”

Sở Dương đẩy cửa vào. Văn phòng tuy rộng nhưng rất ngăn nắp, phóng khoáng. Sau cái bàn làm việc to tướng, sếp tổng ngồi trên ghế dựa, quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng cô vào cũng không quay người lại.

Đồ bất lịch sự! Sở Dương nhủ thầm. Tuy lòng chửi bới nhưng người thì vẫn ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc hỏi:

“Anh tìm tôi?”

“Cô Sở Dương?” Sếp tổng hỏi, giọng nói bình thản không có một chút xáo trộn.

“Vâng.”

“Mời cô xem giùm văn kiện để trên bàn.” Anh ta nói.

Sở Dương nghĩ, chẳng lẽ do mình làm sai? Nhưng mình đã làm văn kiện giúp anh ta bao giờ đâu? Lòng nghĩ vậy còn tay thì giơ ra cầm cái kẹp văn kiện lên, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong chỉ kẹp một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ có rất nhiều nét phức tạp, nhìn có vẻ giống chữ Trung Quốc nhưng lại không phải.

Sở Dương nghe thấy một tiếng “ầm” trong đầu mình. Không gian xung quanh như bị hút hết khí oxi làm cô không thở được. Những chữ này người khác chắc chắn không biết nhưng cô thì hiểu rõ:

“Lưỡng nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ.”

Người đó chờ một lúc không thấy Sở Dương trả lời liền hỏi:

“Có biết không?” Giọng nói đó giờ đây có phần xúc động.

Sở Dương thấy cổ họng mình như co cứng lại, nhìn chằm chằm vào người ngồi trước mặt nhưng tiếc rằng đến bây giờ anh ta vẫn không chịu quay mặt lại. Cô cố trấn tĩnh, nỗ lực kiềm chế giọng nói của mình, bình thản nói:

“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không biết đây là tiếng nước nào.”

Lúc lâu sau, người đó mới “ồ” lên một tiếng, không giấu được sự thất vọng trong giọng nói:

“Cô đi ra đi.” Anh ta nói.

Sở Dương nhìn lại trang giấy đó, khẽ khàng in lên một dấu son rồi để cái kẹp tài liệu về chỗ cũ, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Vừa vào tới cầu thang máy, sức lực trong cô như bị dùng hết, người dựa vào thành thang máy, mặt đã ướt đẫm nước mắt tự bao giờ.

Hóa ra, đó không phải một giấc mơ!