Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Chương 30: True Excalon Hủy Diệt, Cứu Rỗi


“Toàn lực cho ta phòng thủ, đóng chặt lại cổng, đây là hàng phòng tuyến cuối cùng của chúng ta, tất cả hi vọng đều đè lên vai các ngươi.” Gazef nhấc lên cự kiếm hô lớn, trong khi đó binh lính đã tại run rẩy vì quá sợ hãi, hiện tại còn sót lại binh lính đều là tinh anh, tuy nhiên đối mặt với kinh khủng binh đoàn dường như bất tử tất nhiên sợ hãi là phải có.

“Yên tâm đi công chúa, thần sẽ lấy mạng sống bảo vệ người.”

“Ta rất vui nhưng! Climb chúng ta còn Blue Rose, Gazef và Brain cùng các mạo hiểm giả Adamatium...”

Kenji ngồi trên băng tọa nơi xa thần sắc lãnh đạm, thà từ bỏ hoặc đầu hàng có phải hay không tránh diệt vong đâu... Nhưng nếu đã cứng rắn vậy ta liền cứng rắn cho các ngươi coi đi...

Ngay tại lúc này, bầu trời phương xa bắt đầu, nổi lên từng đám mây đen kéo đến, từng tiếng rầm rập vang lên, xếp theo chính tề đội ngũ mà xuất hiện, phía nơi xa một đội quân Undead bắt đầu bước đều bước có kỉ luật vang lên rầm rập bước đến, mang theo là lá cờ Nazarick đỏ rực trong gió mà bay, Tiên phong chính là đội quân Lizardmen cùng với vài trăm con quỷ khác loại do Demiurge dẫn đầu đi đến, phân biệt hai bén hai con khổng lồ rồng cũng bay chầm chậm đến, phía trên Từng thủ hộ giả giáp phục chỉnh tề mắt lạnh nhìn thẳng phía trước.

Nhận thấy được có thêm một cái khác đạo quân đang đến, những tướng lĩnh bắt đầu suy sụp rồi, đây căn bản là không thể đối kháng tồn tại, từ thực lực cá nhân đến số lượng binh lính.

“Chúng ta xong rồi sao...” Vài tên quý tộc sợ hãi đã quỳ hẳn xuống đất không có một tia muốn chiến đấu ý tứ rồi. Không chỉ vậy những binh lính còn sót lại cũng như vậy mà chán nản.

“Nhấn chìm chúng vào bóng đêm đi Hana.”

“Rõ ràng, Momonga-sama.” Hana ngay lập tức bay lên không trung, đứng trên cao che chắn toàn bộ ánh mắt trời, rút ra không gian [Soul Scythe] khóe miệng lẩm bẩm lại bổ xuống phía dưới, tựa như đáp lời cho hành động đó, một khổng lồ vòng tròn ma thuật màu đen mở rộng mà ra che kín toàn bộ thủ đô Re-Restize.

『Darks World』

Từ vòng tròn ma thuật nở rộ mà ra, ánh sáng nhanh chóng bị nuốt chửng lấy, bóng đêm bắt đần lan tràn mà ra, đó không phải tất cả, bên trên mặt trời cũng bởi vậy mà biến mất rồi, hay nói đúng hơn mặt trời bị hắc ám nuốt chửng không thể ló ra được nữa.

“Xong... Vương quốc Re-Estize kết thúc rồi...”

Từng binh lính bắt đầu buông vũ khí từ bỏ rồi, Gazef tức giận đấm vào tường thành, cắn răng nắm thật chặt nắm đấm.

“Cho ta phá vòng vây bảo vệ nhà vua.”

Tựa như từ bùng nổ mà lên, Gazref cầm lên vũ khí lên nhảy ra khỏi tường thành, những cái khác Adamantium cũng liều mạng cắn răng nhảy xuống.

“Vô ích thôi, chúng ta dẫn quân đến không phải cùng các ngươi chém giết, mà là đến lấy lãnh thổ mà thôi, các ngươi đã không được phép tiếp tục đánh nữa rồi... Vốn dĩ các ngươi nên chạy trốn.”

Từ trên băng tọa, Kenji bắt đầu lơ lửng lên trên bầu trời tay rút nhẹ kiếm từ trong không gian ra, “True Excalon”

Trước đó Tào Tháo chưa kịp ngâm xướng mức cuối cùng đã bị bản thân cho giết, hiện tại có lẽ nên thử nó.

“Ôi giáo. Ngọn giáo Thánh thực sự xuyên qua Thiên Chúa. Nắm bắt tham vọng của Vua thống trị đang ngủ trong tôi và xuyên qua khoảng trống của phước lành và hủy diệt. Thông báo ý chí, và biến thành một ánh sáng, ánh sáng của khải huyền, ánh sáng của đôi mắt chúa, ánh sáng của toàn cõi hư vô, ánh sáng chưởng khống giả, Tắt đi!!.. Dập đi!!.. Diệt đi!!... Xuyên qua tất cả chúng, True Longinus!!!”

『Truth Idea』

Phóng thánh kiếm lên cao, mở ra một tầng sáng trong màn đêm tối tăm, bầu trời tựa như bị xé rách một lỗ thủng lớn, cũng từ lỗ thủng đó, một tầng hoàng kim gợn sóng bên trong đó, chính từ tầng gợn sóng đó một mũi giáo nhọn hoắt đang ló đầu mà ra, tia sáng bắt đầu từ từ thả nhẹ phủ xuống như vị thánh ban phước lành cho đất nước này vậy, tuy nhiên lại không phải, ẩn dấu trong ánh sáng đó là từng tia năng lượng hủy diệt.

Hiệu ứng của Truth Idea phụ thuộc vào ý chí của Chúa trong Ngọn giáo và hấp thụ tham vọng của người cầm giáo này, và bằng cách phản ứng với đối thủ mạnh như thế nào, nó sẽ tạo ra nhiều hiệu ứng và phép màu sẽ khác nhau tùy thuộc vào điều gì ý chí sẽ chọn như ban cho một sức mạnh tuyệt đối để tiêu diệt đối thủ.

“Ánh sáng này... Là cứu rỗi chúng ta sao...”

Từng tiếng khóc vang vọng khắp nơi, từng tiếng hô hào quỳ lạy khắp nơi trong Re-Estize.

“Các ngươi không có tội... Yên tâm đi, các ngươi sẽ lại được sống với cuộc sống mới, các ngươi phải quỳ lạy ta... Đó là điều kiện.” Kenji nhàn nhạt phun vài chữ bắt đầu lại đọc lấy từng tia cổ ngữ khởi động True Excalon.
Tia sáng trên trời chậm rãi chạm vào đất một khắc, cả một vùng không gian bay màu, nói chính xác hơn là không còn cái gì cả, tất cả mọi thứ... Đất đai... Nhà cửa.. Cây cối.. Con người và cả súc vật... Cứ từ đó mà tan thành mây khói.

Với tay lấy lại True Excalon nhẹ nhàng cho vào vỏ Avalon nhét lại không gian, Kenji nhẹ nhàng thở ra một làn sương trắng.

Momonga đến bên cạnh Kenji một khắc, toàn bộ chúng thủ hộ giả cùng binh đoàn Undead quỳ tạp xuống đất như đón chào hai đấng tối cao vĩ đại vậy.

“Kenji-san vừa nãy sử dụng là...”

“Là World Item mạnh nhất, ta luôn không sử dụng nó, bởi năng lực của nó là hủy diệt mọi thứ, một World Vô địch tên nó là True Excalon.” Kenji nhàn nhạt bốc phét một câu, dù sao đây cũng là lời thỏa đáng nhất để nói.

Nghe đến Kenji nói, Momonga ngoài kinh ngạc ra cũng không có ý kiến, bởi lẽ bản thân hắn cũng có World Item, Kenji có cũng là điều bình thường bởi lẽ 42 người trong Nazarick chí ít có vài người sở hữu WI.

“Toàn bộ cho ta chiếm đóng vương quốc này, sát nhập cùng với Pháp quốc, từ nay hai đất nước chính thức mang tên Nazarick, từ giờ đó là nhà của chúng ta...” Momonga nhấc lên lá cờ Nazarick lên cao hô lớn, Kenji cũng không hiểu không có thanh quản thì nói làm sao to được vậy, bất quá lười quản.

“Mọi chuyện ở đây, cậu lo a Momonga, tôi cần thiết làm vài chuyện.”

Nói xong Kenji trực tiếp biến mất rồi.

Đến một vùng đất không có một bóng người, Kenji bắt đầu từ trong không gian thả ra vài ngàn cái xác phơi đầy đất, trong đó là tất cả những người Kenji vừa giết, Kenji kì thật không quan trọng vô tội hay không vô tội mà giết, tuy nhiên không đáng nên đã thu hồi toàn bộ xác và linh họ trước khi bị hủy diệt.

“Xem ra một lần làm cứu thế đi... Giết quá nhiều cũng không tốt, cho dù giết thì giết bản thân cũng không sao cả, nhưng như vậy không cần thiết. Ngoại Đạo Luân Hồi Thiên Sinh”

『Rinseigan: Rinne Tenseiu』

Nhãn lực phát động, cổng địa ngục môn mở ra, Kenji ma lực tựa như thủy triều tụt xuống nháy mắt đã tụt đi 2/3, hồi sinh vài trăm cái không thành vấn đề nhưng, vài ngàn, vài chục ngàn quá mức một chút, cũng may Kenji ma lực nhiều có thể chịu đựng được.

Địa ngục môn mở ra, từng tia sáng xanh lam bắn ngược mà ra rơi đến thân xác từng người chết trước đó vậy. Thời gian không có lâu lắm, những người được hồi sinh bắt đầu động đậy mở mắt mà ra.

Sau đó chính là từng tiếng than kinh ngạc, từng tiếng hổn hển sợ hãi...

“Đây là thế nào... Ta chưa chết sao, chả lẽ đây là thiên đường... Hoặc địa ngục..??”

“...”

“______”

Cả vùng đất rộng rãi bắt đầu có những người đứng lên kiểm tra thân thể thấy vẫn tốt đẹp. Nhiều người biết suy nghĩ hơn bắt đầu hoài nghi hết thảy.

Niệm đến đây, Kenji mở miệng đánh tỉnh những người đang nghi hoặc dưới này:

“Đến thánh quốc đi, lẽ ra các ngươi nên đầu hàng rút lui trong yên bình, sẽ tránh khỏi diệt vong... Ta chỉ cứu được các ngươi, không cứu được cả đất nước các ngươi.”

Kenji thần sắc uể oải đứng trước mặt vạn người mở miệng nói, tuy là không tiêu hao hết ma lực, chỉ nghỉ ngơi vài ngày hoặc dựa vào hệ thống sẽ nhanh chóng khôi phục, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn phải có, dù sao cũng là hồi sinh nhiều người như vậy một lúc. Bình thường bị cấu ma lực từng it từng ít thì cho dù gần cạn ma lực cũng không có như vậy mệt mỏi, Kenji mệt mỏi vì đột ngột thoát ma lực mà thôi, nó giống như khi ta tại trên núi lạnh đột ngột xuống thấp ấm, cơ thể chúng ta sẽ mệt mỏi thoát mồ hôi đại loại như vậy.

“Rạp rạp rạp...” Hơn mười ngàn người cứ vậy mà quỳ gối trước Kenji, tuy rằng Kenji dẫn đầu hủy diệt đất nước họ, nhưng cứu giúp họ vẫn là bằng thật, họ lẽ ra nên chết nhưng hiện tại còn sống, câu trả lời chính là Kenji ban phát mà ra...

(Cầu np)