Pháp Chánh liền giới thiệu với Bàng Thống:
- Ðó là Bàng Rạng tự Vĩnh Ngôn một bậc hào kiệt đất Thục này, hiện bị Lưu Chương gọt đầu vì tội nói thẳng.
Bàng Thống vội lấy lễ tân khách tiếp đãi.
Bàng Rạng nói:
- Xin đưa tôi vào yết kiến Lưu tướng qnân, có việc khẩn cấp!
Pháp Chánh vào thông báo, Huyền Ðức vội chạy ra chào hỏi.
Bang Rạng thưa:
- Tướng quân có bao nhiêu quân mã ở hai trại dưới kia?
Huyền Ðức nói thật là tất cả quân của Hoàng Trung và Ngụy Diên đều đóng đấy cả.
Bàng Rạngg nói:
- Chắc tướng quân quên xem xét địa lý! Hai trại ở chỗ đất thấp hơn mặt sông Phù Giang. Vậy nếu địch tháo nước rồi chận
binh hai đầu thì toàn thể số quân mã kia sợ không còn ai chạy thoát.
Huyền Ðức giật mình kinh sợ. Rạng nói tiếp:
- Tôi xem thiên văn có vẽ chẳng lành. xin Tướng quân nên thận trọng.
Huyền Ðức bái tạ Bàng Rạng rồi cấp báo Hoàng Trung, Ngụy Diên mau đề phòng địch có thể tháo nước.
Hai tướng Hoàng, Ngụy bèn luôn thay nhau tuần phòng. Ðêm đó nhân lúc mưa từ Lãnh Bào bèn cho quân đi tháo nước.
Bỗng có tiếng quân hò reo, biết là quân Kinh Châu đã đề phòng, Bào rút lui về nhưng không kịp bị Ngụy Diên, Hoàng Trung
vây bắt sống Bào mang về.
Huyền Ðức cho chém Lãnh Bào, trọng thưởng các tướng. Chợt có một tướng từ Kinh Châu mang một bức thư của Khổng Minh
tới.
Huyền Ðức vội mở ra xem, đại ý như sau... Tôi xem số Thái Ât, thấy năm nay Cương Tinh đóng ở phương Tây ; xem thiên văn
lại thấy Thái Bạch đi vào khu Lạc Thàuh, tôi e bổn mạng các tướng soái lành ít dữ nhiều. Kính xin chúa công hết sức
thận trọng...
Huyền Ðức đưa Bàng Thống xem thư rồi nói:
-Có lẽ ta cũng nên về Kinh Châu bàn lại việc này.
Bàng Thống cho là Khổng Minh sợ mình lấy được Tây Xuyên nên ghen tài, liền thưa với Huyền Ðức:
- Theo Thống, Cương Tinh về phương Tây, ứng việc chúa công sẽ lấy được Tây Xuyên. Còn Thái Bạch lâm chiếu Lạc Thành,
thì ta vừa giết Lãnh Bào, điềm xấu ứng vào địch rồi. Xin chúa công chớ bỏ lỡ dịp này.
Huyền Ðức liền nghe theo, cho binh tiến phát.
Hoàng, Ngụy ra đón vào trại.
Bàng Thống hỏi:
- Phía trước kia, có mấy đường tới Lạc Thành?
Pháp Chánh noi:
- Phía trái ở đường lớn đưa tới cửa Ðông Lạc Thành, phía Nam có đường nhỏ đưa tới cửa Tây.
Bàng Thống bảo Huyền Ðức:
- Tôi xin đem Ngụy Diên đi tiên phuông tiến theo đường nhỏ. Chúa công cùng Hoàng Trung tiến theo đường lớn, hai bên
cùng nhắm Lạc Thành mà tiến.
Huyền Ðức chợt thấy bần thần trong người, nói rằng:
- Thôi quân sư đừng đi nữa,đêm qua ta nằm mơ có vị thần cầm roi sắt đánh vào tay mặt ta. E rằng xuất quân hôm nay không
tốt.
Bàng Thống cười đáp:
- Làm tướng ra trận, chẳng chết cũng bị xin chúa công đừng tin mộng mị mà kém lòng hăng hái?
Thế là Thống ra lịnh cho quân sửa soạn, mờ sáng thì lên đường.
Lúc sắp đi chợt con ngựa cửa Thống quáng mắt té quị, hất chủ té xuống đất.
Huyền Ðức vội nói:
- Ra trận mà cưỡi con ngựa này không được. Con ngựa trắng của ta đây thuần thục. Quân sư nên dùng nó. Ðể ta cưỡi con
ngựa của quân sư cho.
Thống tạ ơn:
- Thống dù muốn chết cũng không báo đáp được ơn của chúa công.
Xong rồi, hai bên chia ra hai đường mà tiến quân.Ngô ý, Lưu Hội ở Lại Thành hay tin Lãnh Bào bị chết, bèn họp nhau bàn
tính.
Trương Nhiệm nói:
- Phía cửa Tây, có đường nhỏ rất hiểm trở. Tôi xin đem quân ra chận còn các ông còn giữ cho chắc Lạc Thành. Nói rồi đem
quân đi mai phục ngay. Quả nhiên thấy Ngụy Diên kéo quân tiên phong đi trước. Trương Nhiệm cứ để cho đi, lát sau thấy
Bàng Thống cưỡi ngựa trắng đi tới, tưởng là Lưu Bị.
Nhiệm cả mừng, ra lịnh cho quân:
- Hễ tướng cưỡi ngựa trắng đi ngang qua thì cứ... làm như thế...
Lúc đó, Bàng Thống đi vào đoạn đường chật hẹp, hai bên núi thẳng như vách, cây cối um tùm, bèn nghi ngại hỏi quân:
- Ðây là chổ nào?
Quân sĩ thưa:
- Chổ này là đồi Lạc Phượng.
Bàng Thống thất kinh, chợt nghĩ:
- Ðạo hiệu ta là Phượng Sồ, chổ này là đồi Lạc Phượng, thiệt nguy cho ta!
Nghĩ rồi truyện lịnh lui quân, nhưng quá muộn, một tiếng pháo nổ vang, muôn ngàn mũi tên cứng bay xuống, Bàng Thống bị
chết giữa đám quân Kinh Châu kẹt cứng tiến lui hết lối.
Một vài tên chạy thoát lên trước báo tin cho Ngụy Diên.
Diên vùa quay lại toan cứu cũng bị cung nỏ bắn xuống như mưa, Diên bèn cứ thẳng lối trước mặt mà chạy về hướng Lạc
Thành.
Chạy một quãng lại bị Ngô Lan, Lôi Ðồng ở Lạc Thành kéo ra đánh tới, Trương Nhiệm lại từ phía sau đuổi tới, Diên hết
sức đánh cũng không thoát được vòng vây, đang lúc nguy khốn, chợt có đạo quân của Hoàng Trung kéo tới cứu. Hoàng Ngụy
hai mặt giáp lại đánh thì đại quân Huyền Ðức cũng vừa tới, quân Thục thua to lui về.
Huyền Ðức trở về ải Phù Quan, lập tức hỏi thăm tin tức Bàng Thống. Có tên quân ở đồi Lạc Phượng chạy về thoát thưa
ngay:
- Quân sư cả người lẫn ngựa đều bị tên bắn chết ở đồi Lạc Phượng rồi.
Huyền Ðức lăn khóc thảm thiết, mọi người đều khóc theo.
Sau đó lập bàn chiêu hồn tế lễ.
Lại có tin báo Trương Nhiệm đến khiêu chiến.
Huyền Ðức không cho ai ra đánh nữa, sai Quan Bình mang một bức thư về gặp Kinh Châu mà rằng:
- Cháu về mời Gia Cát Quân Sư cho Bác!Nói về Khổng Minh, hồi đó đang tiết Thấ Tịch, sai đặt bàn rượu cùng các quan yến
ẩm vui vẻ, chợt phương Tây, một ngôi sao lớn sa xuống, ánh sáng lóe lên tứ phía.
Khổng Minh ném ngay chén rượu mà rằng:
- Ðau đớn thay! Xót xa thay!