Nghiêm Nhan nói:
- Từ đây tới Lạc Thành, các tướng sĩ đều do phu cai quản. Vậy tôi xin đi tiên phuông dụ hàng các nơi này.
Trương Phi hết lời cảm tạ.
Thế là đến ải nào, Nghiêm Nhan lên tiếng gọi, các tướng đều ra hàng ngay, chẳng phải đánh trận nào cả.
Còn Khổng Minh đã có thư báo Huyền Ðức ngày vào Tây Xuyên, hẹn hội binh ở Lạc Thành.
Huyền Ðức bàn với các quan:
- Quân sư và Dực Ðức đã hẹn gặp nhau ở Lạc Thành để cùng tiến tới Thành đô. Vậy ta cũng tiến binh thì vừa.
Hoàng Trung thưa:
- Trương Nhiệm lâu nay vẫn thách đánh mà không ra, nay chắc thờ ơ trễ nãi, vậy ta nên chia binh hai mặt cướp trại ban
đêm.
Huyền Ðức y kế, đêm đó đi giữa, Hoàng Trung bên tả, Ngụy Diên bên hữu xông vào ướp trại, quả nhiên Trương Nhiệm không
đề phòng, quân Thục thua chạy tới Lạc Thành.
Trương Nhiệm liền cố thủ ở trong thành không ra đánh.
Sau Huyền Ðức dùng mưu vây đánh gấp các cửa Ðông, Tây, lại để hở hai cửa Nam Bắc, vì hai cửa này trông ra núi và sông
nên không cần vây hãm. Nhưng Trương Nhiệm cũng đa mưu, không ra đánh vội, chờ cho xế chiếu, quân Huyền Ðức mõi mệt mới
cho Ngô Lan, Lôi Ðồng đánh từ cửa Nam sang cửa đông, chính mình đánh luôn ra cửa Bắc dồn sang cửa Tây. Còn bao nhiêu
quân leo lên mặt thành hò ò ò ò ò.
Lúc ấy đã chiều Huyền Ðức vừa toan lui về, bốn phía quân Thục ùa ra đánh, quân Kinh Châu náo loạn, Trương Nhiệm xông
trận tìm bắt Huyền Ðức, nhưng Huyền Ðức đã chạy được vào con đường nhỏ. Trương Nhiệm trông thấy đuổi theo. Ðang chạy
Huyền Ðức lại thấy một đạo quân hiện ra trước mặt, than rằng:
- L ần này thì nguy rồi!
Chợt nhì lại thấy tướng đi đàu là Trương Phi. Huyền Ðức mừng rỡ.
Nguyên Trương Phi và Nghiêm Nhan đang đi gần đó chợt nghe tiếng quân vang dậy, Trương Phi giục ngựa tới xem, may gặp
Huyền Ðức.Anh em vừa gặp nhau thì Nghiêm Nhan đã thấy Trương Nhiệm đánh tới, Nghiêm Nhan tức thời cự địch. Trương Phi
cũng xông vào đánh tiếp.
Trương Nhiệm địch không lại, chạy vào thành, rút cầu treo lên.
Trương Phi lúc đó mới thưa với Huyền Ðức:
- Quân sư đi đường thủy chưa tới. Em đã tới trước, thế là đoạt được công đầu rồi.
Trương Phi kễ chuyện thâu phục được Nghiêm Nhan, Huyền Ðức liền tạ ơn Nghiêm Nhan rằng:
- Nếu không có lão tướng quân, làm sao em tôi lập được công này. Nói rồi cởi ngay bộ giáp Tõa tử đang mặc ban cho
Nghiêm Nhan.
Chợt có quân chạy về báo:
- Hoàng Trung, Ngụy Diên đang đánh với Ngô Lan và Lôi Ðồng thì bị Ngô Ý và Lưu Hội đánh bọc hậu, hiện Hoàng Ngụy đang
thua chạy về phía Ðông.
Huyền Ðức liền cùng Trương Phi vội mang quân đi cứu. Hai mặt giáp lại Ngô Lan và Lôi Ðồng bị vây không không ra thoát,
đành qui hàng.
Huyền Ðức cho hàng rồi thu quân.
Trương Nhiệm mất hai tướng, lo ngại lắm.
Ngô ý và Lưu Hội bàn nên liều một trận tử chiến, mặt khác cho người về Thành đô cấp báo.
Trương Nhiệm bàn:
- Mai tôi ra trận, giả thua chạy về cửa Bắc. Rồi trong thành cho một cánh quân đánh cắt ngang quân địch, tất phải
thắng.
Hôm sau, Trương Nhiệm dẫn quân phiệt cờ kéo ra thách đánh.
Bên kia Trương Phi xông ra đánh ngay được hơn mười hiệp Trương Nhiệm giả thua chạy dài, Trương Phi mừng rỡ đuổi theo,
bỗng Ngô Ý dẫn một đạo quân từ trong thành vụt đánh ra, chận luôn đường về của Trương Phi.
Thế là Trương Phi bị vây thập phần nguy khốn chợt có một đạo binh từ bờ sông đánh lên.
Trương Phi nhìn thì ra Triệu Tử Long. Hai tướng hùa nhau đánh quân Thục, Tử Long bắt sống được Ngô Ý.
Trương Nhiệm vội lui quân.
Ngô ý đành xin hàng.
Sau đó Huyền Ðức hỏi thêm Ngô Ý tình hình trong thành.
Ngô Ý nói Lưu Tuân và Lưu Hội thì không đáng ngại, chỉ có Trương Nhiệm gan dạ cơ mưu, chớ nên khinh địch.
Khổng Minh liền đi xem địa hình quanh trại rồi về gọi Hoàng, Ngụy đến dặn:
- Phía Ðông có cầu Kim Nhạn, cách cầu về phía Nam có đường hẹp lau sậy rậm rạp có thể phục binh. Vậy Ngụy Diên đem quân
cầm trường thương phục bên tả hễ địch chạy qua thì cứ nhằm tướng cởi ngựa mà đâm, Hoàng Trung dẫn quân phục phía hữu
chỉ dùng đao chém chân ngựa, Trương Nhiệm sẽ chạy qua đường nhỏ phía Ðông. Dực Ðức phục sẳn quân nơi đây mà bắt. Tử
Long thì chờ Trương Nhiệm chạy qua cầu Kim Nhạn thì chặt gẫy ngay cầu ấy.
Phân công xong, Khổng Minh đích thân đi dụ địch. Trương Nhiệm dẫn Trác Ưng ra trận, gặp Khổng Minh liền vẫy dáo một
cái, quân Thục ra đánh, Khổng Minh bỏ xe lên ngựa chạy qua cầu. Trương Nhiệm đuổi theo, một quãng thì gặp Huyền Ðức và
Nghiêm Nhan đổ ra chặn đánh. Nhiệm toan quay về thì cầu đã bị chặt gẫy. Nhìn bờ phía Bắc thì Triệu Vân chận, liền chạy
vào đường nhỏ thì bị quân phục của Ngụy Diên, Hoàng Trung đâm túi bụi.
Trương Nhiệm chỉ còn vài chục kỵ binh theo sau chạy vội vào đường núi thì lù lù Trương Phi hiện ra, quát một tiếng như
sấm, Nhiệm luống cuống thì bị các bộ tướng của Phi xông lại bắt sống.
Trác Ứng lúc đó cũng đã đầu hàng Triệu Vân rồi.
Thấy quân giải Trương Nhiệm vào Huyền Ðức hỏi:
- Các tướng Thục khác đã theo thiên mệnh mà đầu hàng, sao ông chưa chịu hàng?
Nhiệm đáp: