Nghe tin Tào Tháo tới, Tôn Quyền họp mưu sĩ bàn việc chống cự. Ðổng Tập, Từ Thịnh được lệnh đem năm
mươi chiến thuyền mai phục ở cửa sông, Trần Vũ lo tuần tiễu đêm ngày dọc bờ sông.
Trương Chiêu bàn nên đánh ngay cho quân Tào bớt nhuệ khí.
Lăng Thống xin ba ngàn quân ra trận. Cam Ninh vội vàng nói:
- Tôi chỉ xin một trăm quận kỵ cũng đủ phá giặc!
Lăng Thống trừng mắt thế là hai người lại dành nhau trước mặt Tôn Quyền.
Tôn Quyền bèn cắt cử: Lăng Thống đem ba ngàn quân tuần thám, hễ gặp quân Tào là đánh.
Thống lãnh mạng đi liền, gặp ngay Trương Liêu. Hai bên đánh hơn năm mươi hiệp bất phân thắng bại.
Quyền sợ Thống yếu thế, sai Lã Mông đi tiếp ứng về trại.
Thấy Thống về rồi, Cam Ninh lại xin:
- Xin cho tôi một trăm kỵ binh đi cướp trại Tào đêm nay. Nếu mất một người, một ngựa, tôi không dám kể công.
Quyền hết lời khen ngợi rồi lựa cho một trăm kỵ binh thật cường tráng, lại ban thêm 50 vò rượu tốt, 50 cân thịt ngon để
thưởng quân.
Cam Ninh về trại, tụ họp cả một trăm người lại ăn uống vui vẻ, ai ai cũng một lòng xin liều chết gắng sức. Canh hai,
Cam Ninh chia cho mỗi người một chiếc lông ngỗng trắng cắm lên chót mũ làm hiệu, rồi nai nịt thật gọn gàng, tất cả tiến
đến trại Tào.
Tới nơi, cùng hô lên một tiếng thế là tất cả một trăm người ngựa lao thẳng vào trại Tào tìm giết Tào Tháo. Quân Tào
chợt thức giấc, giữa đêm tối chỉ nghe tiếng hô rợn người, tiếng vó ngựa liên hồi khắp nơi nên tất cả trại Tào đều hỗn
loạn. Một trăm kỵ binh Ðông Ngô tung hoành, gặp ai giết đó, xông vào được trung quân, chỗ trại Tào Tháo, nhưng các cỗ
xe lớn đều dàn quanh hết nên không vào lọt được.
Lúc này quân Tào mới kịp đốt đuốc sáng trưng, nổi trống ầm ỷ thì quân Cam Ninh đã đánh tới trại phía Nam rồi rút lẹ,
không hao tốn một người nào.
Về tới trại nhà, trăm quân ca hát vang lừng, tung hô vạn tuế.
Tôn Quyền hớn hở ra đón, cầm lấy tay Cam Ninh mà vỗ về:
- Phen nầy tên giặc già phải một trận táng đởm kinh hồn! không phải ta để khanh vào nơi nguy hiểm đâu, mà chính là muốn
cho ai nay đều biết tài tuyệt luân của khanh đó!
Rồi quay lại bảo các quan:
- Tào Mạnh Ðức có Trương Liêu thì ta có Cam Hưng Bá, đủ đối chọi rồi!
Sau đó ban cho một ngàn tấm lụa, một trăm con dao quí.
Cam Ninh nhận lãnh rồi chia lại cho 100 quân.
Hôm sau, chợt có Trương Liêu đến khiêu chiến, Lăng Thống tình nguyện xin ra. Quyền ưng cho, nhưng bản thân dẫn Cam Ninh
đi trợ chiến.
Trương Liêu ra trước trận tả có Lý Ðiển, hữu có Nhạc Tiến.
Lăng Thống múa đao ra đánh.
Liêu sai Nhạc Tiến giao phong.
Tào Tháo cũng đích thân ra trận quan sát. Tháo thấy hai tướng đánh mãi không phân thắng bại liền ngầm sai Tào Hưu bắn
một phát tên, trúng ngay con ngựa của Lăng Thống.
Lăng Thống bị té lăn xuống đất.
Nhạc Tiến vội xông thẳng tới đâm Thống thì bỗng 'phăng' một tiếng, một mũi tên cắm trúng ngay mặt Nhạc Tiến.
Tiến cũng té xuống chân ngựa.
Quân hai bên ùa ra cứu chủ tướng đem về trại.
Về tới nơi, Lăng Thống mới biết người bắn Nhạc Tiến cứu mình là Cam Ninh.
Lăng Thống cảm động, nguyện quên hết thù cũ, rồi hai người lại kết bạn sống chết có nhau.
Hôm sau Tào Tháo cử đại binh năm đường tiến đánh Nhu Tu.
Quân Ngô ít hơn nên có vẻ sợ hãi.
Từ Thịnh quát lớn:
- Ăn lộc chúa phải hết lòng báo đáp. Có gì mà sợ?
Nói rồi dẫn quân đánh thốc vào đạo quân của Lý Ðiển.
Ðổng Tập ở dưới thuyền sắp sửa kéo quân lên bờ tiếp ứng Từ Thịnh, chợt một cơn gió dữ dội làm mấy chiếc thuyền Ðông Ngô
bị lật, Ðổng Tập cùng quân sĩ bị chết đuối cả dưới sông.
Tôn Quyền hay tin Từ Thịnh đang liều chết giữa rừng quân ca của Lý Ðiển, vội thân chinh cùng Chu Thái kéo binh tới trợ
chiến, nào ngờ lại bị Trương Liêu, Từ Hoảng vây kín.
Tào Tháo ở trên cao thấy Tôn Quyền đã bị vây liền sai Hứa Chữ ở trên đánh xuống, cắt đám quân của Quyền ra làm hai.
Chu Thái lạc mất Tôn Quyền, đánh thốc ra bờ sông tìm không thấy, lại đánh trở vào, hỏi đám quân nhà:
- Chúa công đâu?
Có tên quân chỉ:
- Chúa công đang bị vây khổn nơi kia!
Chu Thái lại vươn mình lăn xả vào đánh tới, gặp được Tôn Quyền, liền vung đao đi trước mở một đường máu, chém giết tơi
bời mới ra được bờ sông. Nhìn lại không thấy Tôn Quyền đâu nữa! Thái lại đánh trở vào lần nữa, tìm được Tôn Quyền.
Tôn Quyền nói:
- Cung nỏ bắn dầy đặc thế kia, làm sao ra.
Chu Thái lại thưa:
- Xin chúa công đi trước, tôi đi sau mới thoát được.
Thế là Quyền giục ngựa đi trước. Thái hộ vệ đàng sau,một mình hứng đỡ hết đao tên cho Quyền!
Ra tới bờ sông mới thoát nạn,Thái bị tên bắn thấu hai lần giáp, còn vết thương thì vô kể.
Lã Mông kéo thủy quân tới đón Tôn Quyền xuống.Lúc đó mới chợt nhớ tới Từ Thịnh hãy còn bị vây ở trên bộ.
Chu Thái lại tình nguyện trở lại trận địa tìm Từ Thịnh, ai ngăn cũng không được.
Một lát, Chu Thái lại cứu được Từ Thịnh xuống thuyền.
Ðang lúc quân Ðông Ngô yếu thế thì may thay có con rể của Tôn Sách là Lục Tốn kéo mười vạn tinh binh tới tiếp cứu cho
Tôn Quyền.
Lục Tốn lập tức phản công quân Tào lại chết hại vô số. Hai bên đều lui binh về.
Tôn Quyền nghe tin Ðổng Tập chết ở dưới sông, thương tiếc lắm, lại nghĩ đến công lao của Chu Thái nên đặt một tiệc
khoản đãi, cùng tướng sĩ tham dự.
Giữa tiệc, Tôn Quyền vừa vỗ lưng Thái vừa khóc mà nói:
- Ðời khanh đã hai phen cứu mạng cho ta, thân không tiếc đến nỗi khắp mình như băm như rạch, ta nguyện cả đời chia ngọt
xẻ bùi với khanh, vinh cùng hưởng nhục cùng chịu!