Tào Tháo thấy Bàng Đức xin đi thì cả mừng, bèn phong cho Vu Cấm làm Chinh Nam trung quân, Bàng Đức
làm Chinh Tây Đô tiên phuông, kéo quân ra Phàn Thành.
Lúc ấy, Đổng Hoành và Đổng Siêu nói với Vu Cấm:
- Tướng quân đi giải vây cho Phan Thành, sao lại đem người ấy theo?
Vu Cấm hỏi:
- Người nào?
Đổng Hoành đáp:
- Bàng Đức là thủ hạ của Mã Siêu, hiện Mã Siêu làm quan Tây Thục, anh ruột Bàng Đức là Bàng Chu cũng làm quan bên ấy,
lẽ nào y quên anh, quên chúa cũ?
Vu Cấm nghe tin, vội vã vào thưa với Tào Tháo.
Tào liền đòi Bàng Đức đến lấy ấn lại, trao người khác.
Bàng Đức hỏi:
- Tôi chưa ra sức, tại sao đại vương lại đổi ý vậy?
Tào Tháo đáp:
- Không phải tôi nghi tướng quân, nhưng anh tướng quân hiện ở bên Thục, lại Mã Siêu hiện đang phò Lưu Bị, nên
nếu tướng quân đi thì không khỏi mang tiếng với ba quân.
Bàng Đức nghe nói, cởi hết áo mũ, khóc đến chảy máu mắt, nói:
- Tôi mong ơn Đại Vương mà chưa trả nghĩa. Anh tôi trước kia vì chị dâu ngang ngược, tôi đã chém chị tôi. Tình anh em
đã dứt. Còn Mã Siêu từ khi thất thủ, mỗi kẻ một phương, tìm thờ một chúa, thế là nghĩa cũ đã tuyệt không còn liên tưởng
gì nữa.
Tào Tháo thấy Bàng Đức có lòng trung nghĩa nên cứ để cho đi.
Qua bữa sau, Bàng Đức đóng chiếc hòm để giữa nhà. Các quan lấy làm lạ hỏi thì Bàng Đức thưa:
- Tôi qua Phàn Thành thề quyết ăn thua với Vân Trường. Nếu không giết được y, tôi ắt chết, nên sắm hòm sẵn đó. Bàng Đức
lại kêu vợ con lại mà trăn trối áo não. Ai nấy khóc ròng.
Quân sĩ thay vậy vào thưa với Tào Tháo.
Tào Tháo mừng rú:
- Bàng Đức trung dũng như vậy, ta còn sợ gì.
Gia? Hủ thưa:
- Nay Bàng Đức quyết tử với Vân Trường tôi lấy làm lọ Quan Công là tên mưu trí có dư, nếu liều e Bàng Đức thiệt
mạng.
Tào Tháo nghe phải bèn viết lệnh đem cho Bàng Đức, nói rằng:
- Chớ nên khinh binh. Liệu đánh được thì đánh, bằng không thì lui binh.
Bàng Đức nhận lệnh nói với Vu Cấm:
- Sá gì Vân Trường. Ta sẽ làm cho y danh bại một phen.
Vu Cấm đáp:
- Đại vương là bậc mưu trí. Lời ngài đáng lấy làm kinh nghiệm.
Bàng Đức không nói nữa, cứ thúc quân thẳng đến Phàn Thành.
Vân Trường bỗng được tin báo có Vu Cấm và Bàng Đức cầm bảy đạo binh tinh nhuệ, lại khiêng theo cái hòm, miệng nói lời
vô lễ, quyết tử chiến với mình thì cả giận, tóc râu dựng lên nói:
- Oai danh ta vang lừng trong thiên hạ, Bàng Đức là thằng con nít sao lại hổn xược thế.
Nói xong, khiến Quan Bình đến phá Phàn Thành, còn mình đánh với Bàng Đức.
Quan Bình thưa:
- Xin cha để con chống với hắn. Cha như núi thái sơn chống với viên sỏi làm chi.
Quan Công nói:
- Vậy con hãy đi trước coi!
Thấy Bàng Đức đem theo lá cờ thêu chữ "Nam An Bàng Đức", theo sau là cái hòm, Quan Bình nạt lớn:
- Bàng Đức là tên khản chúa!
Bàng Đức quay hỏi quân sĩ:
- Thằng nào đó?
Quân sĩ thưa:
- Đó là Quan Bình, con nuôi Quan Công.
Bàng Đức cả giận, nạt lớn:
- Cút đi! Ta đến để lấy đầu Vân Trường. Ngươi ra làm gi?
Quan Bình cả giận thúc ngựa tới đâm liều. Bàng Đức đánh với Quan Bình hơn 30 hiệp mà không phân thắng bại.
Hai bên về nghỉ. Có kẻ vào báo, Quan Công nổi giận bèn sai Liêu Hoá ra đánh Phàn Thành, còn mình đánh với Bàng Đức.
Bàng Đức xông ra, hét lớn:
- Ta đến để lấy đầu ngươi. Sợ ngươi không tin, ta mang theo cái hòm đó. Nếu sợ chết, hãy xuống ngựa mà đầu hàng! Quan
Công nổi giận:
- Mi là tên tiễu tốt. Ta chỉ tiếc cây thanh long đao của ta phải chém đầu ngươi. Thật không xứng đáng với oai danh của
nó.
Nói dứt lời, bèn vung đao vụt ngựa. Hai bên đánh nhau dư trăm hiệp mà chưa phân tháng bại. Ai nay đều sửng sốt. Bên
trại Ngụy, Vu Cấm sợ Bàng Đức có sơ thất bèn gióng kèn thâu binh.
Bàng Đức về nói với chư tướng:
- Quan Công nổi tiếng anh hùng, nay ta mới tin đó.
Quan Công trở về trại rồi, Quan Bình nói:
- Xưa có câu: " Bò con không biệt sợ cọp ". Dầu cha có chém được y đi nữa thì y cũng chỉ là đứa vô danh.
Quan Công đáp: