Triệu Vân can rằng:
- Quốc tặc là Tào Tháo, không phải Tôn Quyền. Nay Tào Phi soán Hớn, xin bệ hạ phải đánh Quang Trung trước.
Sau đó đánh bọn phản nghịch. Nếu bệ hạ đánh Ngô, binh đã giao chiến rồi khó thối ngay được.
Tiên chúa nói:
- Tôn Quyền hại em trẫm, lại thêm Phó Sĩ Nhơn, Mê Phương, Phan Chương, Mã Trung là kẻ thù của trẫm, nếu không giết bọn
chúng, lòng trẫm không an.
Triệu Vân tâu:
- Thù của nhà Hớn là chung, của anh em là tự Xin hãy lấy thiên hạ làm lòng.
Tiên chúa nói:
- Ta biết, song thù của ta chưa trả, thì ta không thể sống được. Nói đoạn, khởi binh đánh Đông Ngộ Một mặt sai sứ qua
Ngu Khê mượn thêm binh Phiên, mặt khác sai Mân Trung đến phong cho Trương Phi làm Xa Kỵ tướng quân; lãnh Tư Đồ Hiệu Húy
Tây Hương Hầu.
Còn Trương Phi, từ khi nghe Quan Công chết, thì khóc đến chảy máu mắt, cả ngày uống rượu. Quân sĩ sai lầm thì đánh đến
chết.
Trong lúc Trương Phi đang mắng chửi, bỗng có sứ đến.
Trương Phi ra rước vào, nghe đọc xong chiếu chỉ bèn qua phía Bắc mà lạy tạ, rồi hỏi Sứ rằng:
- Ngươi có nghe thiên tử phát binh đánh Đông Ngô, trả thù cho anh ta?
Sứ gia? thưa:
- Có nhiều người bàn hãy đi dẹp Ngụy trước rồi sẽ trừ Ngô.
Trương Phi nói:
- Chúng ta đã thề sống chết. Lẽ ra phải đi báo thù trước chớ?
Nói xong, cùng đi với Sứ gia? về Thành Đô.
Còn Tiên chúa hằng ngày luyện tập binh mã để lo báo thù.
Các quan thấy vậy hỏi Thừa Tướng:
- Thiên tử mới lên ngôi, lại bổn thân xuất chinh như vậy, đâu phải quốc sách. Sao ngài không can gián?
Khổng Minh nói:
- Ta đã can gián nhiều lần, nhưng thiên tử không nghe. Hôm nay chúng ta cùng đến can ngăn một phen xem sao?
Nói xong, bèn dắt nhau đến giáo trường mà tâu:
- Bệ hạ mới lên ngôi, lẽ phải phát binh đánh Ngụy, trừ đứa gian thần, mà khôi phục nhà Hớn. Còn muốn trả thù Đông Ngô,
thì chỉ cần sai một thượng tướng cũng xong, hà tất bệ hạ phải thân chinh.
Tiên chúa vừa hồi tâm thì Trương Phi về.
Vừa gặp Tiên chúa, Phi bèn ôm chân mà khóc, rồi nói:
- Bệ hạ quên lời thề vườn đào rồi sao mà không báo thù cho Quan Công?
Tiên chúa đáp:
- Vì có nhiều quần thần can gián nên ta phải nghe.
Phi tâu:
- Nếu vậy tôi nguyện đi một mình. Thù này không trả được, tôi sẽ chết không thấy mặt bệ hạ.
Tiên chúa nói:
- Thôi, trẫm sẽ đi cùng với khanh. Hãy đem binh mã tới Giang Châu, cùng hiệp binh đánh Đông Ngô.
Tiên chúa còn dặn thêm:
- Khanh hay uống rượu, nóng nảy, đánh đập quân hầu, rồi lại để hầu cận một bên. Ấy là điều bất lợi. Từ nay nên khoan
dung kẻ dưới.
Trương Phi dạ dạ, lui ra.
Qua ngày sau, Trần Bí đến tâu:
- Bệ hạ chẳng nên bỏ thân ngàn vàng lo việc nhỏ.
Tiên chúa đáp:
- Ta đã thề sống chết với Vân Trường, lẽ nào làm ngơ.
Trần Bí cứ nằm mọp mà can:
- Nếu bệ hạ không nghe, tôi sợ phải thất.
Tiên vương cả giận:
- Ta mới khởi binh mà ngươi lại nói những lời bất tường như thế!
Bèn sai võ sĩ dẫn ra chém đầu.
Trần Bí nghe lệnh mà mặt không đổi sắc.
Thấy thế, đình thần không dám can ngăn, chỉ có Khổng Minh tâu:
- Vì chính nghĩa mà quần thần can ngăn, xin Bệ hạ hãy tha cho Trần Bí.
Tiên chúa nói:
- Vậy, hãy giam vào ngục. Rồi, Tiên vương sai Khổng Minh phò thái tử giữ Tây Thục. Mã Siêu, Mã Đại giúp Ngụy Diên giữ
Hớn Trung. Triệu Vân làm hậu ứng, Huỳnh Quyền và Trình Kỳ làm tham mưu, Huỳnh Trung làm Tiền Bộ Tiên phong. Phùng Tập,
Trương Nam làm phó tướng...
Binh tướng cộng chừng 25 vạn, chọn ngày xuất chinh.
Còn Trương Phi khi đến Mân Trung rồi truyền lịnh cho Phạm Cương và Trương Đạt phải chế bạch kỳ bạch giáp và để tang Vân
Trường đi đánh Đông Ngô
Hôm sau Phạm Cương và Trương Đạt đến thưa:
- Bạch.kỳ, bạch giáp sợ gấp quá e không lo kịp. Xin cho triển hạn!
Trương Phi cả giận nạt lớn:
- Ta gấp đi báo thù, ý ta muốn làm sao phải xong ngaỵ Sao bây dám vi phạm lệnh tạ Nói xong, khiến quân đem 2 người ra
đám
Phạm Cương về bàn với Trương Đạt:
- Ta phải làm sao cho xong nội ngày mai, nếu không sẽ bị giết chứ chẳng chơi.
Trương Đạt nói:
- Nếu để y giết ta, thà ta giết y trước còn hơn.