Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 11: Chinh phục đàn bà như chinh phục ngựa


Khoé môi Thương Nghiêu hơi cong lên, dường như đang đánh giá bộ dạng lúng túng của nàng, đôi mắt thâm thuý khó lường, nghiêng đầu nói, “Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạc tiểu thư quả thật không tồi, chỉ tiếc là phút cuối lại kém một nước.”  

Lạc Tranh nghe vậy, tính háo thắng lại nổi lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, không vui phản bác lại, “Nếu như không phải ngựa của Thương Nghiêu tiên sinh có chuyện, thì ngựa của tôi cũng không bị hoảng sợ.”  

Nàng rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là có thể chiến thắng rồi, tất cả đều do hắn dở trò quỷ.

Thương Nghiêu nhún nhún vai, đi đến bên tuấn mã, bàn tay khẽ vỗ lên lưng nó, lại khẽ huýt sáo. Chuyện khiến Lạc Tranh khiếp sợ thực sự đã xảy ra. Con ngựa trắng của nàng đã chạy từ hồi nào đang ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh Thương Nghiêu.  

"Cô sai rồi, không phải nó hoảng sợ mà là hai con ngựa đang biểu đạt tình cảm với nhau.” Vừa nói hắn vừa đưa tay nắm lấy cương con ngựa trắng, bàn tay khẽ vuốt ve bờm ngựa, khuôn mặt cương nghị dường như hoà hoãn hẳn lại.  

Lạc Tranh nhìn động tác của hắn, nghe lời nói của hắn đến ngây người. Động tác vuốt ve bờm ngựa của hắn như thể đang vuốt ve thân thể một người phụ nữ khiến nàng trào dâng một cảm giác khô nóng.  

Sao có thể như vậy?

"Duyên phận đôi khi là một điều thật tuyệt vời. Con ngựa bạch mà cô chọn lại vừa vặn là con ngựa tôi chọn để phối ngẫu cùng ngựa của mình. Ngựa của tôi hí lên, đương nhiên bạch mã sẽ có phản ứng đáp lại.” Thương Nghiêu vô cùng thản nhiên nói ra một câu kinh động lòng người, nói xong liền nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sững sờ của Lạc Tranh, ánh mắt hiện lên ý vô cùng xấu xa.  

"Lạc tiểu thư, đây chẳng phải gọi là “Phu xướng phụ tuỳ” sao?

Ngôn ngữ của hắn vô cùng bá đạo chiếm tiện nghi hết lần này tới lần khác.


Lạc Tranh vô thức nhíu mày, khẽ hắng giọng, nở nụ cười mang theo chút miễn cưỡng, “Trình độ tiếng Trung của Thương Nghiêu tiên sinh quả thật uyên thâm, khiến tôi vô cùng bội phục.”  

"Lời khen của Lạc tiểu thư, tôi xin nhận.” Thương Nghiêu nhếch môi cười, kéo dây cương, "Lạc tiểu thư nếu đã thích cưỡi ngựa, vậy thì con ngựa trắng này tặng cho cô làm quà gặp mặt.”  

"Vô công bất thụ lộc, Thương Nghiêu tiên sinh, món quà này quá lớn, tôi không thể nhận.” Mặc dù Lạc Tranh không hiểu lắm về ngựa, nhưng cũng có thể nhìn ra con bạch mã này mang huyết thống tôn quý vô cùng, nếu không sao có thể được chọn làm phối ngẫu với con ngựa của hắn.  

"Trung Quốc có câu “Bảo kiếm tặng anh hùng”, hiện tại “Danh mã tặng mỹ nhân” cũng không phải là không thể. " Dưới ánh mặt trời, Thương Nghiêu nở nụ cười mang theo ý mập mờ, không rõ mục đích.  

Lạc Tranh nhanh chóng cân nhắc tình hình. Nếu là người đàn ông khác, nàng sẽ vui vẻ nhận ngay. Nhưng mà lại là hắn – không thể khiến người ta không suy nghĩ, nói không chừng đây là mánh khoé khảo nghiệm đối phương của hắn cũng nên.  
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Thương Nghiêu tiên sinh đã nhắc tới từ duyên phận. Tôi nghĩ rằng mình và con ngựa này vô duyên nên mới không khống chế được nó. Xem ra chỉ có Thương Nghiêu tiên sinh mới có thể làm được việc đó mà thôi.”  

"Lạc tiểu thư hẳn biết chuyện càng khó làm lại càng kích thích. " Thương Nghiêu bộ dạng lười biếng lên tiếng, “Thao túng cùng khống chế mới là lạc thú của thuật cưỡi ngựa đích thực. Tôi thích loại vận động mạo hiểm này vì nó là biểu hiện của sự chinh phục.” Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần nàng.  

Gần đến nỗi Lạc Tranh có thể cảm nhận bóng dáng mình in trong mắt hắn.  

"Tôi cho rằng, cảm giác chinh phục cùng khống chế trong một số trường hợp không hề phân biệt đối tượng. Đối với phụ nữ cũng vậy, chinh phục phụ nữ giống như chinh phục ngựa, càng khó khăn, tôi lại càng thấy hứng thú.”