Thần Nam lướt tới trước mặt thần bí bố cục giả, song cước liên hoàn đá ra.
"Bịch, bịch..."
Trong một sát na hắn tung liền hơn ba chục cước, tất cả đều trúng ngực đối phương.
Gương mặt nhăn nhúm của thần bí bố cục giả biền thành xám xịt như gan lợn, bất quá đó không phải vì đau, ngươi đau là
Thần Nam, lồng ngực bố cục giả quá cứng, như một lớp thép khiến hai chân hắn suýt gãy. Nhưng mặt đối phương vẫn xám như
tro tàn vì giận giữ, niềm tự hào của bậc chúa tể đã bị con tiểu trùng kia giẫm đạp, thật khiến y hận đến đỉnh điểm, ánh
mắt sáng rực nổi hổ thẹn xen lẫn giận dữ âm u.
Thần Nam nhíu mày vì đau suýt nữa gào lên, hắn tuy đá trúng khá nhiều cước lên ngực đối thủ nhưng không mảy may lay
động, liền hiểu rằng tu vi của mình kém quá xa, đối phương cơ hồ là kim cương bất hoại.
Thời gian cấp bách nên hắn triệu hoán ngay tử vong ma đao, bất quá lần này mấy ma ảnh sau lưng hắn không hiện lên, cả
những cây vũ khí thần khí cũng mất tăm mất tích.
Chỉ có cây ma đao hóa thành thực chất phát ra tử vong khí tức dày đặc là lập lờ cạnh hắn, nắm lấy thật chắc trong tay,
hiện tại hắn biết đó là "hồn" của Đại Long đao, uy lực cực mạnh, bèn chém ngay vào cổ thần bí bố cục giả.
"Choang."
Tử vong ma đao độc địa chém vào cổ đối thủ nhưng kết quả vẫn khiến y trợn trừng mắt, lưỡi ma đao sắc lẹm không chém nổi
đầu đối phương khiến hắn có cảm giác vừa chém vào trụ sắt, không ảnh hưởng gì địch thủ thì chớ, lực phản chấn cực mạnh
khiến hổ khẩu hắn nứt toác, máu rỉ ra.
"Ta cho tiện nhân ngươi nếm mùi!" Thần Nam vừa giận vừa xấu hổ, tu vi của hắn tại nhân gian giới cũng được coi là cao
thủ nhưng đối diện với thần bí bố cục giả lại nhỏ nhoi như trẻ nít, người ta đứng yên cho hắn chém mà không làm gì
được, thật khiến hắn nhục nhã. Đương nhiên thực lực của đối phương mạnh đến mức khiến hắn kinh hãi cùng cực.
"Khốn Thần chỉ!" Hắn bay lên cao, song thủ cùng vung ra, từng đạo hắc mang sắc bén như đoản kiếm từ mười đầu ngón tay
xạ vào các nơi yếu hại của bố cục giả.
"Choang, choang, choang..."
Như đập vào sắt thép, bố cục giả vẫn đứng ngang nhiên, cười miệt thị với hắn, mộ đạo ý thực lạnh lùng vang lên trong
lòng hắn: "Tiểu xú trùng, ngươi có bao giờ nghe thấy kiến cắn chết cự long chưa? Trong mắt ta ngươi bé xiu như hạt bụi,
ta đứng im cho ngươi công kích đã sao? Căn bản không chạm được sợi lông của ta."
"Thông Thiên động địa ma công!"
Thần Nam lại tung một quyền đánh vào mũi thần bí bố cục giả, lại một tiếng "choang" vang lên, chiếc mũi lẽ ra bị một
quyền cương mãnh đánh nát lại không hề hấn gì. Hắn xoa quyền đầu bỏng rát, trong lòng thoáng thấy vô lực.
Bất quá hắn vung tay, "chát", tặng ngay cho bố cục giả một bạt tai, tiếng kêu giòn tan vang lên. Bố cục giả đang miệt
thị nhìn hắn chợt sửng sốt, đoạn điên tiết gầm lên: "Tiểu tử, ngươi dám vả ta? Dám đánh vào mặt ta, vũ nhục chúa tể
sao? Ta phải giết ngươi, nghiền nát ngươi ra."
"Bốp."
Thần Nam lại vả cho y một cái.
"Ha ha..."
Lúc đó nữ tử trong ngọc như ý cười vang, giọng nói rất dễ nghe: "Đúng rồi, ta bảo ngươi vũ nhục hắn chứ không được
giết, so với hắn, bị vũ nhục như thế còn khó chịu hơn là chết."
"Chết tiệt, tiện nhân ngươi cùng tên tiểu cẩu này dám vũ nhục ta như vậy, nhất định ta sẽ khiến các ngươi hối hận đã
sinh ra trên đời này." Bố cục giả hưng hãn trừng mắt nhìn Thần Nam, hai mắt cơ hồ phun lửa, chưa bao giờ y nghĩ mình
lại bị nhục như thế. "Ôi, đại gia à, đã rơi vào tay ta mà còn hung hãn như vậy, hôm nay ta sẽ triệt để dập tắt tì khí
của ngươi. Để xem ai hơn ai." Thần Nam cũng nổi khùng, tay phải liên tục vung lên, liên tục vang lên những tiếng bạt
tai "bốp, bốp."
"Đại gia à! Ngươi đúng là biến thái, da mặt dày quá đáng, tay ta đau rát rồi." Lời lẽ của hắn cơ hồ giết người không
thường mạng, thần bí bố cục giả bị tát hơn chục cái nên thân, lại nghe thêm câu đó, gần như thổ huyết, gương mặt tái
xám bị chọc giận thành màu tím bầm.
"Ồ, lão quỷ, tam dám chắc, nếu lột lớp da mặt ngươi xuồng làm giáp trụ, chắc chắn còn tốt hơn Huyền Vũ giáp bỉ đại danh
đỉnh đỉnh, không ai phá nổi. Da mặt ngươi dày thế này, đúng là trước chưa có một ai, sau cũng không có nốt, nhìn trời
đất mênh mang, một mình ngươi là thế."
Hắn chưa nói xong, phát hiện trước trán bố cục giả nổi lên từng sợi đen ngòm, chọc cho đối phương cơ hồ nổ tung óc,
đồng thời khóe môi rỉ máu.
"Vớ vẩn, không phải sao, thật sự bị ta chọc giận thổ huyết à?" Thần Nam nói xong lại lật tay tát thật mạnh, tiếng "bốp"
vang lên thật lớn.
Ý thức hung ác lại vang lên trong lòng hắn: "Tiểu cẩu, trong lòng ta, ngươi không bằng cả xú trùng..."