Bố cục giả bị phong ấn, tiếng gầm rồng của thần ma thi thể trong Thần Ma lăng viên ngừng lại, tất cả
lại yên tĩnh.
Thần Nam có cảm giác mơ hồ, hắn đã tham dự hành động giết bố cục giả, tận mắt chứng kiến y từng bước tiến vào con đường
diệt vong. Nhìn thần bí nữ tử đứng lặng trong đám mây bảy sắc trên không, hắn lại thấy nghi hoặc, đó là nữ tử vẫn ở
trong ngọc như ý trên mình hắn sao? Cao thủ cấp chí tôn cơ mà.
Ngoài xa, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, lão du côn Tử Kim thần long đều há hốc mồm.
Vừa này Thần Nam đột nhiên biến mất vào hư không khiến họ lo lắng, rồi lại thấy hắn xuất hiện với thanh thế kinh nhân,
cho đến lúc chứng kiến qúa trình bố cục giả bị diệt, cả nhóm kinh hãi không ngậm miệng lại được, ai ngờ tình huống lại
đáng sợ như vậy, thành ra ai cũng nghi vấn.
"Đúng là điên mất, một mớ thịt nát lại bất tử, sau cùng phải phong ấn mới áp chế nổi, trời ơi, quái vật gì thế nhỉ?" Tử
Kim thần long kinh hãi kêu lên liên hồi.
"Quang Minh đại thần côn trên cao, nữ tử đó khủng khiếp thật, nàng ta...là ai?"
Nghe Long Bảo Bảo nói vậy, con rồng du côn trợn trừng mắt lên, thấy ngọc như ý khổng lồ trôi nổi trên không, nó kêu lên
thảm thiết, hanh chóng biến thành nhỏ như mao trùng, chui vào mớ tóc của tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, kinh hãi lẩm
bẩm: "Mẹ ơi, nhất định là nữ nhân đó, không định cho ta sống nữa chắc, ả...ả sao lại ra đây?"
Khải Sắt Lâm lấy làm kì quái: "Ngươi biết nàng ta?"
"Ta sao lại không biết, ả là thế gian đệ nhất đại yêu ma, là nữ yêu đáng sợ nhất dưới gầm trời này." Con rồng du côn
vừa nói vừa nhìn về phía Thần Nam, sợ thần bí nữ tử nghe thấy.
"Nàng ta là yêu ma? Sao ta lại cảm giác thấy thánh khiết khí tức và sức mạnh tường hòa như vậy, yêu ma sao
được?" Khải Sắt Lâm không tin lời con rồng du côn.
"Ai, tiểu cô nương như cô dễ bị bề ngoài mĩ lệ mà hư ngụy mê hoặc, nếu cô nương biết chỗ đáng sợ của ả
chắc không muốn nhìn thấy thêm một lần. Nên nhớ, càng tà ác thì biểu hiện càng thần thánh thiện lương, lúc
cô phát hiện ra chỗ đáng sợ thì e ngay cả khớp xương cũng chẳng còn gì, ta đã từng trải qua kinh nghiệm
thương đau rồi." Lão du côn tỏ ra oán hận thâm sâu.
"Thần thánh ơi, ăn thịt người nuốt cả xương?" Tiểu Phượng Hoàng lắc lư vẫy cánh, đôi mắt mĩ lệ nhìn Tử Kim
thần long, vừa liếc thần bí nữ tử ở xa.
"Hình như ta nghe thấy có người nói ta là thiên hạ đệ nhất đại yêu ma, là loại nữ yêu xấu xa nhất ăn thịt
người nuốt cả xương, đúng không nhỉ?" Giọng nói của nữ tử nhữ từ trên trời vọng xuống, vang lên bên tai
con rồng du côn, Khải Sắt Lâm khiến Tử Kim thần long suýt nữa nhảy bật lên.
"Mẹ ơi, đúng là thiên lí nhãn thuận phong nhĩ." Con rồng du côn lẩm bẩm, đồng thời thật muốn vả cho mình
một cái nên thân, rõ ràng biết đối phương tu vi khủng khiếp đến độ khiến người ta lạnh mình mà còn dám
nói xấu sau lưng, nó sợ nữ tử sẽ gây phiền. Nếu đối phương nổi hứng hút sạch long nguyên một lần nữa,
lúc đó mới là muốn khóc không ra nước mắt.
"Con rồng kia, nói lại cho ta nghe xem ta là người thế nào?" Giọng nữ tử dịu dàng như gió xuân, nhưng
trong tai Tử Kim thần long lại u ám, sầu thảm như tiếng mài dao khiến tâm thần rúng động.
Nó vội vàng nhảy bật lên, khôi phục dáng vẻ mình người đầu rồng, lớn tiếng xưng tụng: "Cô nương đương
nhiên là nữ thần mĩ lệ và thiện lương nhất thiên địa, chim sa cá lặn không đủ để hình dung tư dung của cô
nương, nguyệt thẹn hoa nhường không đủ để hình dung mĩ mạo, khuynh thành khuynh quốc không đủ để hình dung tuyệt
sắc. Ngay cả vầng thái dương quang mang vạn trượng cũng thất sắc trước sắc đẹp của cô nương, phẩm đức của
cô vô cùng cao thượng, thánh khiết hơn tuyết trên trời cao, lòng dạ rộng rãi đủ chứa bốn biển..."
"Đủ rồi, con rồng chuyên vỗ mông ngựa kia, lần tới mà còn dám bất kính với ta, ắt ngươi sẽ được tống
trực tiếp xuống mười tám tầng địa ngục, để ngươi vĩnh thế không thể vùng lên."
"Tuyệt không có lần sau, từ nay tình cảm kính ngưỡng và cung kính của ta đối với cô nương như sông lớn miệt
mài, như trường giang cuồn cuộn, như núi non dài mãi, vạn tầng biển cả..."
Thần bí nữ tử không để ý đến con rồng du côn lẻo mép nữa, nàng và Thần Nam đang nổi trên tầng không cách
Thần Ma lăng viên chừng trăm trượng.
Đột nhiên, Thần Nam cảm thấy tay nhẹ bẫng, Hậu Nghệ cung bay lên, thoát khỏi tay hắn bay về phía nữ tử.
"Đồ vật quá mạnh thế này sẽ mang đến cho ngươi họa sát thân, nên nhớ những gì tuyệt đối hùng mạnh mà
lọt vào tay, phải mượn ngoại lực chính là hạ sách, không nên vì ta xuất hiện mà cải biến quỹ tích
trong đời ngươi, tất cả nên theo đường lối ban đầu mà đi tiếp."
Nói đoạn nàng kết pháp ấn, bắn ra một đạo sức mạnh thánh khiết, hư ảnh lờ mờ trùm lên Thần Nam, Hậu
Nghệ cung hóa thành một cành thần thụ áp vào lưng hắn.