Hồi 1 - Chương 4: Ngọc Sơn Bạc Tuyết (1)
Cô nhỏ Mạch Khê nguyên một đêm không ngủ, không phải vì sợ hãi quá khứ kinh khủng kia, mà vì phòng ngủ của
cô quá đẹp, quá ấm áp.
Cả buổi tối cô bé đều trong trạng thái tò mò và hứng thú, từ phòng ngủ cho đến phòng đồ chơi, cô bé gần như xem qua
từng góc nhỏ, chạm vào với vẻ cẩn thận cùng dè dặt sợ làm hỏng đồ. Tòa thành này rất lớn, lớn đến mức gần như thời gian
một đêm không đủ để cô khám phá hết nó.
Bởi vậy sáng ngày thứ hai, khi người làm chuyên hầu hạ Mạch Khê rửa mặt thay quần áo đến phòng ngủ, không hề nhìn thấy
dáng vẻ còn ngái ngủ của cô bé, ngược lại còn thấy cô ngồi thoải mái trên thảm lông dày, trong lòng còn ôm một chú gấu
Pooh sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người giật mình.
Bữa sáng phong phú cũng làm Mạch Khê hoảng hốt mở to hai mắt nhìn lại. Có rất nhiều món mà cô bé chưa từng ăn qua, thậm
chí cả nhìn cũng không, ngay cả sữa tươi nhập khẩu cũng có hương hoa ngọt ngào, khiến cô không nỡ uống thêm ngụm nào
nữa.
Bạc Tuyết Bảo lúc sáng sớm rất đẹp. Căn phòng phản màu xanh um tươi tốt đem theo hương vị đẹp nhất của thiên nhiên. Hồ
nước xinh đẹp phản chiếu hình ảnh ngược của tòa thành, trong cả tòa nhà, người hầu với trang phục trắng đều vô cùng
xinh đẹp tao nhã.
Hàng xe hơi sang trọng dưới ánh mặt trời từ từ lộ ra hơi thở quý tộc. Chạy dài hai bên là những cây cọ dài trên con
đường lát gạch, không khí tươi mát mang theo từng mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan.
Cô bé Mạch Khê gần như dán cả gương mặt vào cửa sổ xe, nhìn xe đi qua vườn hoa, thoáng chốc, đôi mắt đẹp như dòng suối
mát mở lớn…
Đó như là một thế giới băng tuyết rộng lớn!
Sở dĩ nói như vậy, là vì vườn hoa mênh mông rộng lớn chỉ trồng một loài hoa, loài hoa này có lá ngoài màu trắng, từng
tầng từng tầng bao phủ cả vườn hoa, giống như những bông tuyết kết thành băng, giữa màu xám trắng hay lá cây xanh là
những đóa tuyết nở rộ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch Khê nhìn thấy một bức tranh về hoa đẹp đến như thế, ở giữa ngày hè, như cánh đồng tuyết
trong thế giới cổ tích, nở rộ trong tòa thành ở thế giới cổ tích, tựa như một chốn yên ả, mộng ảo lạ thường.
“Wow…”
Theo bản năng, cô bé khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như rạng ngời lên, quay đầu nhìn về quản gia ở bên, lại
khiếp đảm không dám hỏi nhiều.
Quản gia Hàn Á thấy cô tò mò lại không dám hỏi nhiều, thương tình giải thích: “Tiểu thư Mạch Khê vừa mới nhìn đến một
loại hoa tên là Ngọc Sơn Bạc Tuyết, còn gọi là Hạ tuyết, Vân Tuyết. Nghe nói, loại thực vật này còn lại từ kỳ băng hà,
vốn chỉ sinh trưởng ở núi Alps, mùa xuân nảy mầm, mùa hạ nở sáng trắng một vùng, như trước mắt tiểu thư được thấy vậy,
có đẹp không?”
Tiểu Mạch Khê hưng phấn gật đầu, trong đôi mắt lớn kia ngập tràn vẻ thích thú.
Quản gia nhìn ra tâm tư của cô bé, nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu thư Mạch Khê hôm nay đến trường nhập học, rồi có thể đến
hoa viên chơi.”