Thần Nam hướng về phía sau nhìn một lần cuối trước khi rời khỏi Vô Tình giới, nơi này chính là một
trong cấm địa của Thiên giới, nếu bị người biết được Vô Tình Tiên Tử vắng mặt thì rất đông đảo thần linh có lòng tham
sẽ tựu tập tại đây, hắn không muốn chính mình sẽ bị phiền toái.
Trong không trung truyền đến một tiếng huýt sáo dài, một con chim khổng lồ cổ tạo nên trận trận cuồng phong, rất nhanh
bay vọt lại, chính là thú tu, cùng Thần Nam bọn họ đến đây ngày nọ.
"Ngươi còn chưa có rời đi?" Thần Nam có chút kinh dị nhìn nó hỏi.
"Thượng tiên... bình an rời khỏi vô tình giới này...tuyệt đối là một truyền kỳ tại thiên giới, truyền thuyết đồn rằng
ngay cấp thần chủ hoặc tiên tôn củng không có dễ dàng xuất nhập tại nơi này." Cách ba mươi trượng hơn, con cự điểu
(chim khổng lồ), với đôi mắt trên trán phóng ra đạo quang mang cuồng nhiệt, đáp: "Thượng tiên, xin thỉnh người thu ta
làm đồ đệ, ta củng biết bản thân không đủ tư cách làm đồ đệ của người, tuy nhiên ta tình nguyện xin làm vật cưỡi của
người."
Thần Nam thở dài một hơi, đáp: "Ta không có đại thần thông như ngươi tưởng tượng đâu, bất quá ta chỉ là một người vừa
phá toái hư không từ nhân gian tiến vào thiên giới, ta chỉ là một tiên nhân bình thường mà thôi. Vô Tình Tiên tử mà
muốn giết ta thì chỉ như giết một con kiến mà thôi. Chỉ vì ta cùng nàng có một sự liên quan sâu xa, cho nên mới bình an
xuất nhập tại đây. Ngươi đi đi."
Cự điểu với quang mang trong mắt không đổi đáp: "Mặc dù thượng tiên chỉ là một tiên nhân bình thường nhưng rất có thực
lực, ta nguyện đi theo làm tả hữu của người để cho người sử dụng, nếu không tại thiên giới này sớm có ngày ta củng bị
cái đệ tử của các đại phái bắt ta làm nô dịch. Ta xem thượng tiên củng không phải là người bình thường, sớm muộn gì
củng nổi danh tại thiên giới, thỉnh thượng tiên thu lưu ta, coi như thương cảm ta, để ta khỏi bị kẻ khác khi nhục."
Nếu được lựa chọn thì không ai nguyện ý để cho kẻ khác khu xử cả, chỉ là tại thiên giới này, cường giả vi tôn (kẻ mạnh
được tôn kính), đây chỉ là một thú tu (cự điểu) không có thực lực cường đại thự, nếu không có chổ dựa hùng mạnh thì rất
khó sinh tồn.
Cự điểu thấy Thần Nam có thể bình an tiến xuất Vô Tình giới, tưởng hắn tất nhiên có chổ hơn người, bởi vậy tình nguyện
làm nô lệ để có chổ dựa tốt.
Thần Nam thoáng do dự một chút, đáp: "Được rồi, ta mới tiến vào thiên giới chưa lâu, đối với thiên giới không được quen
thuộc lắm, nếu ngươi đi theo ta, không chừng chỉ là chân chạy việc, ngươi nguyện ý không?
"Ta nguyện ý."
Cự điểu chở Thần Nam cùng ba thần thú phóng lên trời bay đi.
Thông qua cự điểu, Thần Nam phát giác cự điểu này cũng có chổ bất phàm.
Nó vốn là huyết thống phi ưng, trời sanh dị bẩm. Lúc trưởng thành so với đồng loại thì to lớn hơn bội lần, so với đồng
loại thì có thể xem như là vô địch. Đã sống được lâu năm, nên nó cũng dần hiểu được thu nạp thiên địa tinh khí, hấp
nhật nguyệt tinh hoa, kinh qua 600, thân thể ngày càng to lớn, hơn nữa nó dần dần mở ra linh trí. Sau lại trải qua hơn
200 năm tu luyện, rốt cuộc bước vào thú tu lĩnh vực, hiện tại thực lực đã bước vào lục giai sơ cấp.
Dự theo lời đoán của Tử Kim Thần Long, tổ thượng của phi ưng này, có thể là hậu duệ của thần điểu đại bàng, bất quá
thần điểu huyết mạch đã từ từ đạm hóa (nhạt đi) đi, đến đời của nó thì chỉ còn có chút ít dấu hiệu mà thôi.
Vì thế Thần Nam đặt cho nó một cái tên là Hận thiên Đê để khích lệ nó luôn vươn lên để kích hoạt tiềm chất huyết mạch
thần điểu biến thành một kim xí đại bàng.
Thần nam thâu nhận đệ tử đầu tiên đơn giản như vậy.
Thần Nam hướng tới Hận thiên Đê hạ một đại chỉ lệnh là đi tìm kiếm một kẻ sống rất lâu tại thiên giới này, tất nhiên
nhân vật này không phải là một ma vương hay là một bạo quân, mà là một nhân vật lão bối có tính cách hòa thiện.
Hận thiên đê xỏa rộng hai cánh hướng tới Thanh Sơn hồ vạn dặm phía xa bay đi, nó như là hiểu rõ nơi nào đó có một nhân
vật như vậy. Không ai biết nhân vật này cuối cùng được bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết thiên giới được bao nhiêu tuổi thì
cũng có người có số tuổi tương đương.
Hai ngày sau, Hận thiên đê chở Thần Nam bọn họ đến một cái hồ thật lớn, nước màu bích lam, hàng vạn gợn sóng, phù quang
lược ảnh, liên hoa đóa đóa, bốn phía bao vậy những rặng núi xanh liên miên bất tuyệt không dứt.
Thần nam bọn họ đứng trên một tòa núi xanh, lễ phép, khách khí lớn tiếng kêu gọi trường thọ quy, nhưng cho dù bọn hắn
kêu đến khan tiếng, cũng không có ai đáp lại.
Hận thiên đê kể lại rằng tại một thú tu thịnh hội, có nghe nói một vị nguyên lão đính cấp đại yêu quái đàm luận về kỳ
văn quái sự thì cho biết được nơi này có một trường thọ quy đang ẩn cư.
Thần Nam bọn họ vờn quanh hồ bạc này tìm kiếm, kêu gọi bảy ngày củng không có phát giác được trường thọ quy ẩn cư tại
đây như lời đồn trong truyền thuyết.
Cuối cùng, thấy Long bảo bảo vươn móng vuốt kim sắc (màu vàng), chỉ vào tòa thanh sơn bên hồ nói: "Các ngươi nhìn xem,
tòa sơn tượng đó không giống một con rùa đang bò sao, không lẽ lão quy trong truyền thuyết đó đã bị người phong ấn nên
biến thành tòa núi xanh đó sao?
"Ngẫu tích thần a, một con rùa to như vậy sao, một ngọn núi yêu đại, thật đáng sợ!" Tiểu phượng hoàng sợ hãi than
thở.
Tử Kim Thần Long cũng nói: "Thật có thể bị người phong ấn, lão quy này thật sự xui xẻo, chúng ta đi xem thử, biết đâu
phong ấn đã trôi qua rất nhiều năm, nói không chừng phong ấn đã lỏng lẻo, chúng ta có thể cứu lão quy này ra.
Tử kim Thần Long tự hóa ra bổn thể khổng lồ của mình, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng, hướng tới tòa ải sơn
đánh tới, năm mươi trượng bổn thể nháy mắt quấn quanh đỉnh tọa sơn đó, rồi dùng sức lay động đứng lên.
"Oanh Long Long... "
Tử Kim Thần Long dùng lực rung động tòa ải sơn hình tựa điểu quỵ