Mạt La Đế Quốc nằm ở phía tây nam Quang Minh đại lục, đế đô nằm ngay trung tâm kéo dài khắp mọi
hướng của đế quốc. Thương nhân tập trung nhiều nhất trong thành, làm cho đế quốc phồn vinh hưng thịnh và có một danh
tiếng không ai sánh được.
Trường bán đấu giá Huy Hoàng, nằm ở khu đông của đế đô, là một trường đấu giá ngoài trời. Do danh tiếng nơi này rất
lớn, lại được mở tại đế đô phồn hoa này, không chỉ có người ở đế đô, mà ngay cả người ở trấn chung quanh thành đều
thích tới đây bán đấu giá vật phẩm của chính mình. Điều đó khiến cho nơi này cả ngày luôn diễn ra các cuộc bán đấu giá.
Ngay cả giữa đêm việc bán đấu giá vẫn được tiến hành.
Diệp Phong đi thẳng đến trường bán đấu giá, phát hiện một việc rất hài hước. Chỉ cần hắn đi qua địa phương nào, cư dân
nơi đó đều đồng loạt trốn đi như trốn tránh ôn thần. Chỉ còn lưu lại mấy tên lưu manh, nhao nhao xu nịnh.
Trường đấu giá đang vẫn đang hoạt động, một biển người đang chen chúc nhau, khiến cho nơi đây ngay cả giọt nước cũng
không lọt qua.
Tuy nhiên khi Diệp Phong vừa đi đến, bọn họ lập tức giật mình, lùi lại nhường đường và không quên đánh tiếng với những
người bên cạnh. Nhất thời những âm thanh đó đều lan truyền cả khu vực.
Đám đông vừa nghe được Lôi Ân Nam tước đến, lập tức quay đầu lại nhìn.
"Ai, các người xem, đúng là cầm thú Nam tước! Không nghĩ được hắn lại có thể hồi phục nhanh như thế. Cư dân đế đô lại
gặp tai ương rồi!"
"Hừ, ngươi muốn chết à, nếu để cầm thú Nam tước nghe được, hắn nhất định sẽ lột da ngươi đó!"
Nhìn thấy Diệp Phong chậm rãi tiến tới trường đấu giá, người xem ở phía trước đều lui lại nhường đường, xung quanh mọi
người đều nhỏ giọng nghị luận.
"Khó trách thường nghe người ta nói, nơi cầm thú đến, nhất định là người lẫn vật rời xa, hôm nay ta đã được chứng kiến
rồi. Cầm thú quả thực so với ôn dịch còn đáng sợ hơn!"
Chung quanh đài bán đấu giá có một số ghế dành cho quý tộc. Tại một ghế đối diện đài bán đấu giá, có một người vẫn quay
lưng về phía Diệp Phong và Ba Nhĩ. Nam tử tóc vàng mặc trang phục quý tộc màu trắng đó phát lên một trận cười nhạo
khinh thường.
"Mẹ nó, tên hỗn đản này có phải là muốn chết?!" Ba Nhĩ nghe tiếng lập tức nhận ra ý tứ trong đó, phẫn nộ chỉ vào nam tử
mắng to.
"Ồ? Muốn chết ư? Có một chút! Nhưng mà ngươi có khả năng giết chết ta sao?" Nam tử tóc vàng vẫn cười nhạo khinh thường
như không có gì. Từ chỗ ngồi đứng lên, y xoay người nhìn về phía Ba Nhĩ và Diệp Phong.
"Ngươi, hắn …..….." Ba Nhĩ thấy rõ dung mạo của nam tử tóc vàng, lời chửi mắng chưa kịp phát ra, thì toàn bộ nuốt lại
trong bụng, sắc mặt trở nên khó coi hơn.
Bởi vì nam tử tóc vàng chính là đoàn trưởng hoàng gia kỵ sĩ đoàn, Mạt La đệ nhất mỹ nam tử, cao lớn anh tuấn, mới hai
mươi ba tuổi, Phỉ Long - Chiêm Mỗ Tư.
Bên trái chỗ ngồi Phỉ Long có một vị tuyệt sắc mỹ nhân mặc trường y màu tím, cũng đứng lên với y, nhìn về phía Ba Nhĩ
và Diệp Phong, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Mỹ nhân tóc màu xanh dài xỏa ngang vai, mắt phượng mày ngài, mũi dọc dừa môi anh đào, da vẻ trắng nõn như tuyết, song
phong trước ngực đầy đặn, đôi mắt phượng long lanh như nước, khoát lên một thần sắc vũ mị nhè nhẹ.
"Hắc hắc, đây không phải là Phỉ Long đoàn trưởng sao? Hôm nay như thế nào lại thanh nhàn, đi đấu khẩu với hạ nhân?
Ngươi không sợ mất hình tượng sao?"
Diệp Phong giờ đây là Lôi Ân, vô luận Lôi Ân trước kia làm bao chuyện xấu, Diệp Phong cũng không nhịn được Phỉ Long tại
trước mặt mọi người hạ nhục mình.
Phỉ Long có phần bất ngờ không rõ, cái tên Lôi Ân này trước kia thường tránh mặt y, hôm nay lại dám lớn mật như thế,
cùng y nói chuyện, không nhịn được cười nhạo
"Nam tước đại nhân khẩu khí hôm nay so với trước kia khác rất nhiều a! Đã thấy ta vậy mà không có lập tức li khai, có
phải do bị thiết thư trên trời rơi xuống làm lớn lá gan ra không?"
Đám người chung quanh cùng mỹ nhân bên cạnh Phỉ Long, nghe xong hắn nói, đều cố gắng nhịn cười.
Diệp Phong quan sát đám người chung quanh cùng mỹ nhân tỏ ý xem thường bản thân hắn, cười lạnh