Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 1: Đối đầu giữa đêm khuya


Trong một quán rượu cao cấp, ánh đèn ống toả ra ánh sáng xanh biếc dường như có chút lạnh lẽo. Đây là một bar rượu có trình diễn nhạc jazz, bởi vậy nó không mang vẻ ồn ào như những quán rượu bình thường khác. Nhưng mà, những người tìm tới nơi này dường như đều mang theo một tâm trạng nào đó. Nơi đây có những người đàn ông thành đạt, cũng có những người đi tìm kiếm sự vui vẻ thông qua cuộc tình một đêm. Có lẽ, chỉ ở những nơi như thế này, những người đang vui mới có thể nhân lên niềm vui của bản thân, còn những người không vui sẽ tìm kiếm được niềm vui mới.  

Ánh đèn xanh biếc chiếu lên gò má dường như trong suốt của Lạc Tranh. Lúc này, nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, phủ đến mắt cá chân, đôi vai tròn đầy trắng mịn, cánh tay mềm mại như ngó sen toát lên vẻ thanh xuân mê người. Đùi ngọc thon thả bị bao phủ bởi chiếc váy dài nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che dấu được từng đường cong hoàn mỹ cũng như hương thơm mê người trên thân thể nàng.  

Ngón tay thon dài có chút nhợt nhạt cầm lấy ly rượu sóng sánh. Lúc này, Lạc Tranh đã hơi say, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, lộ ra chút yếu đuối, lại thêm vài phần ưu thương, đủ để thu hút bất cứ ánh mắt đàn ông nào ở nơi này. Nàng không hề biết ánh mắt những người đàn ông đang có mặt nơi đây đều toát lên ham muốn mang theo dục vọng mãnh liệt.  

Cũng khó trách ánh mắt họ lại như vậy. Khuôn mặt Lạc Tranh lúc này hệt như rặng mây hồng, đôi vai gầy có chút vô lực, eo lưng thon thả toát lên phong thái vô cùng thanh nhã, lại thêm gương mặt trái xoan xinh đẹp với từng đường nét tinh tế, đôi mắt đẹp có thần cùng làn da tuyết trắng mịn màng, khiến cho toàn thân nàng càng toát lên vẻ lung linh huyền ảo. Thân hình cân đối đến hoàn mỹ, thêm một chút sẽ trở thành béo, bớt chút sẽ trở thành gầy, khiến người ta không khỏi tán thưởng.

Hơn nữa, từng cử chỉ của nàng cũng vô cùng tao nhã, bất kể động tác nhỏ nào của nàng lúc này đều thu hút mọi ánh mắt đàn ông, khiến trong lòng họ dâng lên một cảm giác muốn yêu thương. Thân thể nàng có thể kích khởi dục vọng nguyên thuỷ nhất của họ, nhưng lại không hề có chút ý câu dẫn, càng khiến người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, nhìn vào không khỏi mắt hoa đầu váng.  

Lạc Tranh vốn không phải người có tửu lượng cao, lúc bình thường nàng cũng sẽ chẳng bao giờ tới những nơi thế này mua say. Nhưng hôm nay, hết thảy mọi chuyện phát sinh khiến nàng không có cách nào đối diện. Lúc này nàng mới biết, thì ra, đôi khi tự lừa dối mình cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể khiến bản thân không phải chịu tổn thương một thời gian dài.  

Nàng thực sự cảm thấy mệt mỏi, có cảm giác như bản thân là một sợi dây thun đã kéo căng hết mức, lại duy trì trạng thái đó quá lâu khiến cho nàng thực sự sợ hãi, sợ có một ngày sợi dây thun kia đứt lìa, nàng cũng theo đó mà suy sụp.

Tận mắt chứng kiển cảnh chồng mình cùng một người phụ nữ khác thân mật trên giường, nàng thực không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào. Bi thương, nực cười, oán hận, có chút ghen tuông? Hết thảy mọi cảm xúc lúc này đều tan biến theo ly rượu, chỉ còn lại một mảng mờ mịt trước mắt…

Tiếp theo đây nàng phải làm sao? Con đường sau này sẽ đi như thế nào? Nàng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn, mặc dù nàng là một người vô cùng độc lập nhưng nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, cũng muốn có sự ấm áp của gia đình. Chỉ có trời mới biết, nàng muốn có sự ấm áp của gia đình đến cỡ nào…

Đưa tay ôm đầu, dáng vẻ say rượu của Lạc Tranh càng thêm rung động lòng người.  

Rốt cục, một người đàn ông có vẻ không kìm chế được, tiến lên phía trước. Bộ dạng của hắn nhìn qua cũng khá nhã nhặn, trong mắt toát lên sự hứng thú cùng dục vọng không hề che dấu đối với nàng.

Đi đến trước mặt Lạc Tranh, hắn ngồi xuống bên cạnh, gọi phục vụ pha chế một ly cocktail rồi đẩy đến trước mặt Lạc Tranh.  

“Thiên thần xinh đẹp, ly rượu màu hồng này thực sự rất hợp với em, có thể nể mặt tôi chút chứ?” Một giọng nói sử dụng tiếng Pháp chuẩn vang lên đầy lịch lãm.  

Lạc Tranh chỉ cảm thấy bên tai có chút ong ong, khẽ ngước mắt nhìn. Ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông đang nở nụ cười trước mắt nàng có chút không rõ ràng, khẽ mỉm cười nhíu mày.  

“Tôi quen anh sao?”  

“Chúng ta mới gặp lần đầu.” Hắn cười cười, thân mình khẽ nhích về phía trước, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng, mê muội chìm vào sự mê hoặc có chút thần bí của nàng.  

“Ha…” Lạc Tranh cười nhẹ một tiếng, toát lên sự quyến rũ đầy ma lực, “Nói vậy, anh cũng không quen tôi.”  


“Sau đêm nay, chúng ta sẽ quen thôi.” Hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, da thịt mềm mại khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn tột cùng.  

"Cút!" Lạc Tranh cũng không lập tức hất bàn tay không an phận của hắn ra, chỉ lạnh lùng cất tiếng.  

"Cái gì?" Gã đàn ông kia còn tưởng mình nghe lầm.

Lạc Tranh cầm lấy ly rượu, nhìn hắn, cũng dùng thứ tiếng Pháp chuẩn mực nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, “Anh không biết tôi, vậy tôi cũng không biết anh. Cho nên, anh, cút mau cho tôi!”  

Khuôn mặt gã đàn ông kia lập tức biến sắc, “Còn muốn làm bộ làm tịch thanh cao sao?” Nói vừa dứt lời, hắn liền túm lấy nàng kéo đi.  

Động tác thô lỗ của hắn lập tức bị một bàn tay đàn ông rắn chắc cản lại, mang theo vẻ mạnh mẽ không thể kháng cự. Hắn vừa muốn mở miệng nói mấy câu mắng chửi thô lỗ, lại nhìn thấy một thân hình cao lớn với ánh mắt xanh biếc lạnh lùng toát ra sự cường thế trước mặt, tất cả những lời khó nghe lập tức nuốt trở lại.  

“Gây khó dễ một phụ nữ say rượu, hành vi của anh thật không có đạo đức.” Giọng nói của người kia vô cùng ấm áp lại bình tĩnh, nhưng dường như có chút xa cách toát lên sự uy nghiêm vô cùng.  

Gã đàn ông xấu xa biết gặp phải đối thủ không dễ bắt nạt, cũng không dám lưu lại nữa, hùng hùng hổ hổ bỏ ra ngoài.  

Lạc Tranh ngước mắt, nhìn gương mặt đàn ông có chút quen thuộc mới xuất hiện. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé ra, dường như muốn chạm vào gương mặt anh ta…

Người đàn ông kia có vẻ bị bộ dạng của nàng chọc cười, đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng nói, “Xem ra, tôi thực có duyên gặp gỡ mỗi lần em say rượu.”  

“Anh là…” Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn anh ta, “Dennis? Anh…. sao anh lại ở đây?”  

“Chỉ là tình cờ mà thôi. Không ngờ tới nơi này lại có thể xử lý con ma men là em.” Dennis nhìn gương mặt có chút say, toát lên vẻ kiều diễm của nàng, gò má có chút ửng hồng, không khỏi than nhẹ trong lòng. “Người phụ nữ này thực quá mức xinh đẹp.” Khẽ chau mày, Dennis lên tiếng, “Nơi này không thích hợp với em, em ở đâu, tôi đưa em về?”  

“Uhm…” Lạc Tranh có chút mơ màng, bàn tay nhỏ khẽ vỗ lên bả vai hắn đầy hào khí, “Anh…thực trượng nghĩa. Không hổ danh là thần bài. Túi…túi xách của tôi…”  

Dennis cười khổ, việc anh ta trượng nghĩa với việc anh ta là thần bài có quan hệ sao? Xem ra tình huống cũng không nghiêm trọng như hắn tưởng. Ít ra nàng vẫn còn nhớ đến túi xách của mình. Nghĩ đến đây, Dennis liền cầm lấy túi xách đặt trên quầy bar của nàng, kéo nàng rời khỏi quán.  

Xe thẳng đường chạy khỏi trung tâm thành phố, bỏ lại sau lưng hết thảy sự ồn ào náo nhiệt. Dennis dừng xe lại bên đường bởi Lạc Tranh đòi uống nước.  

Không còn cách nào, anh ta đành chạy đi mua nước, đợi nàng uống xong, vừa muốn hỏi địa chỉ để đưa nàng về, lại thấy nàng dường như rất khó chịu ngồi sụp xuống góc đường…