Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 6: Cô gái trong nhà kính



Ánh mặt trời xuyên qua phần mái trong suốt của nhà kính, chiếu lên thảm thực vật bên trong, bao phủ thân hình Louis Thương Nghiêu khiến hắn trông như một vị thần xuất hiện trong ánh hào quang chói lọi, nụ cười nhẹ nhàng giống như tia nắng ấm áp đẹp đẽ nhất.  

Nét mặt cô gái đầy vẻ si mê, vội vàng đứng lên, dường như vì động tác quá đột ngột mà cảm thấy choáng váng, thân thể khẽ run rẩy, lập tức người đàn ông phía trước kịp thời vươn tay ra đỡ khiến toàn thân cô gái ngả vào trong ngực hắn.  

“Cảm ơn anh, Thương Nghiêu.” Cô gái dịu dàng ngẩng đầu nở nụ cười nhẹ, cảm giác tinh khiết như đám mây trắng trên bầu trời.  

Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, đưa tay khẽ vén tóc cô gái ra sau tai, dịu dàng nói, “Rõ ràng biết mình bị huyết áp thấp, sao còn ngồi ở đây lâu như vậy?”  

“Em chỉ là ngồi trên sàn mà thôi, không sao đâu.” Cô gái cười thật ngọt ngào, giọng nói mang theo chút nũng nịu.  
Cô gái này chính là Deneuve - vị công chúa xinh đẹp kiêu sa mà giới truyền thông xưng tụng là “công chúa mộng ảo”. Bởi vì rất hiếm khi ra ngoài nên tin tức về cô chẳng mấy khi xuất hiện, nhưng dù như vậy, cũng không thể che dấu được xuất thân vương giả của cô gái này. Cô là đứa con cưng của vương phi Monaco, là cô em gái mà hoàng tử Monaco yêu thương nhất. Nhắc tới cô, mọi người đều kính trọng mà gọi là công chúa Deneuve. Còn Sally, vốn là em họ của cô, không phải là con cháu dòng chính.  

Ngoại trừ những thành viên trong hoàng gia Monaco, không ai biết Deneuve hiện đang ở Pháp, nói một cách chính xác, là ở trong căn nhà kính này.

“Đi thôi, tôi đưa em về phòng. Nghe quản gia nói, em đã chờ ở đây hơn hai giờ đồng hồ rồi. Lần sau đừng như vậy nữa.” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu vẫn vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả nụ cười cũng ấm áp hệt ánh mặt trời.  

Deneuve gật đầu, để hắn đỡ theo con đường nhỏ trở về phòng.  

Thiết kế trong phòng vô cùng tươi sáng, khắp nơi đều tràn ngập ánh mặt trời, nhưng cũng không hề đơn giản. Không khó nhận ra, mỗi một chi tiết nơi này đều được tính toán vô cùng tỉ mỉ, từng nét chạm trổ trên các cây cột đều là những chất liệu quý giá, nhưng cũng không quá khoa trương, tất cả màu sắc được phối hợp rất hài hoà làm tăng thêm sức thu hút của nơi này.  

Phòng ngủ của Deneuve rất lớn, đầy cửa bước vào là một phòng khách trang nhã, các bức bích hoạ trên tường tạo cảm giác rất thư thái. Trên chiếc giường công chúa rộng rãi bốn góc đều là một lớp màn tơ trắng như tuyết khẽ lay động theo làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ. Từ nơi này nhìn ra có thể thấy được hết phong cảnh của vườn hoa, không xa lắm là hồ nước phẳng lặng, ngoài ban công còn có một cái giá vẽ, bên cạnh còn có rất nhiều màu vẽ và một bức tranh dở dang.  

Louis Thương Nghiêu thấy thế, vô thức chau mày, không đợi hắn mở miệng, Deneuve liền vội vàng nói, “Em biết anh lại muốn trách em, không phải ngày nào em cũng vẽ, chỉ là hai này nay, có chút nhàn rỗi nên…”

“Deneuve…” Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn cô, một lúc sau, hai bàn tay lớn của hắn nhẹ nhàng giữ lấy hai vai của cô, nghiêm túc nói, “Em phải nhớ, nơi này là nơi em điều dưỡng thân thể, bác sỹ không phải đã nói em phải nghỉ ngơi thật tốt rồi sao. Vẽ tranh, chuyện tốn nhiều sức như vậy sao còn muốn làm chứ?”  

Deneuve vẫn cười dịu dàng như trước, trong mắt ngập tràn vẻ hạnh phúc. Nghe xong câu đó, cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ Louis Thương Nghiêu, “Thương Nghiêu, em biết rõ anh lo cho em, nhưng mà, những chuyện này không mệt mỏi gì cả…”

“Tranh sơn dầu với thân thể em mà nói rất hại, tình trạng sức khoẻ của em lại không được tốt, mẹ em đưa em tới nơi này, chính là hy vọng tôi có thể chăm sóc cho em tốt một chút, giờ có phải ngay lời tôi em cũng không chịu nghe rồi hay không?”  

Louis Thương Nghiêu không hề đẩy cô ra, trong lời nói cũng không mang ý trách cứ nặng nề.  

Deneuve nhẹ nhàng lắc đầu, “Thương Nghiêu, anh nói gì em đều nghe hết.”  

“Thật không?” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười, hướng về phía ban công đi tới.  

Sắc mặt Deneuve có chút bối rối, vội vàng bước lên, không để hắn đi đến trước, ngược lại chạy tới chỗ giá vẽ, dùng thân mình che đi bức tranh đang dở dang, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thoáng hiện lên chút bướng bỉnh.

"Thương Nghiêu, anh đừng xem... "
Khuôn mặt Louis Thương Nghiêu hàm chứa nụ cười đứng yên tại đó, hai tay nhàn nhã khoanh lại. Thân thể cô nhỏ như vậy, sao có thể che hết toàn bộ nội dung bức tranh chứ. Một mảng lớn trên bức tranh vẫn lộ ra từ phía sau thân thể gày gò của cô.  

Rõ ràng đây là một bức tranh chân dung, từng đường nét trong tranh đều vô cùng tỉ mỉ lộ rõ dụng tâm của người hoạ sỹ.  

“Em vẽ tôi sao?” Hắn cúi đầu cười, nhìn sắc mặt có chút xấu hổ của Deneuve.  

Deneuve ngượng ngùng gật đầu, lại ngước mắt lên, cười dịu dàng, “Đều tại anh đến biệt thự quá đột ngột, em vốn muốn sau khi vẽ xong sẽ tặng cho anh làm quà cơ.” Nói xong, cô khẽ tránh ra, để bức tranh hoàn toàn hiện rõ trước mắt Louis Thương Nghiêu.  

Bức tranh vẽ Louis Thương Nghiêu đứng giữa vườn hoa, phía sau là trăm hoa đua nở, mà dưới ánh mặt trời, thân hình cao lớn của hắn đầy ngạo khí như thể người đàn ông đầu tiên khai sáng ra thế giới này vậy…

"A?"Louis Thương Nghiêu nhìn bức tranh, cười nhẹ, "Xem ra, lần sau tôi tới gặp công chúa Deneuve nhất định phải hẹn trước mới được.”  

Hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ bức tranh, thở dài nói, “Bức tranh rất đẹp, người trong tranh so với tôi thực đẹp hơn vạn lần.”  

Deneuve che miệng cười, từ phía sau ôm lấy lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào phần lưng rộng, hít lấy hơi thở thuộc về hắn.  

"Thương Nghiêu, anh chính là như vậy đó. Hình dáng anh trong đầu em, mỗi ngày đều hiện lên vô cùng rõ ràng, cho dù anh không ở đây, em vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh.”  

Khẽ vuốt ve mấy ngón tay nhỏ vòng qua hông mình, một lúc sau, Louis Thương Nghiêu xoay người lại, đem Deneuve nhẹ nhàng ôm vào lòng, than nhẹ một tiếng.

“Đồ ngốc…”  

Deneuve cười, trên mặt tràn ngập hạnh phúc, ngẩng đầu nhìn hắn, “Em thường nghĩ rằng, cho dù em chết đi cũng sẽ rất hạnh phúc, bởi vì có anh bên cạnh em.”  

“Không cho phép nói bậy, tôi sẽ không để em có chuyện gì hết.” Louis Thương Nghiêu nhẹ giọng trách, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết.  

“Em biết rõ…” Deneuve lại lần nữa vùi vào trong ngực hắn, bàn tay nhỏ đặt lên lồng ngực, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.  

Nhưng mà…nhiều năm vậy rồi, anh có thực sự vui vẻ sao? 

Mắt Louis Thương Nghiêu có chút ý cười, nắm lấy hai tay cô, “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”  

“Không có gì, chỉ là em cảm thấy, mỗi lần tới nơi này, tâm sự của anh đều rất nặng nề. Có phải bệnh tình của Liệt lại tăng thêm không?” Deneuve vẻ mặt đầy lo lắng nhìn hắn.  

Một tia đau nhói xẹt qua trong tim, ánh mắt hắn cũng theo đó tối sầm lại, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười khẽ.  

“Liệt không có chuyện gì, em không cần phải đoán mò nữa. Hiện giờ em mới là đối tượng cần bảo vệ cẩn thận.”  

Deneuve đương nhiên nhìn ra Thương Nghiêu không muốn nói nhiều, cũng thông minh không hỏi thêm nữa, lúm đồng tiền nhỏ xinh khẽ hiện lên trên má, “Liệt không có chuyện gì là tốt rồi, anh cũng không cần lo cho em. Vì em, anh đã mời tới bác sỹ chuyên khoa hàng đầu, chẳng lẽ còn không tin tưởng ông ấy sao?”