Không gian tĩnh lặng như ngừng lại, trong khoảnh khắc ngọt ngào này còn phảng phất mùi hương hoa thơm ngát.
Lạc Tranh cho tới giờ chưa từng thấy bộ dạng này của Louis Thương Nghiêu. Hắn có chút trầm tĩnh, suy tư, dùng một thứ
tình cảm nồng nàn hôn lên đôi môi nàng. Nàng không biết thực sự đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết là, tâm tình của người
đàn ông này nàng chẳng hiểu được bao nhiêu.
Một lúc lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới buông đôi môi nàng ra, từng động tác của hắn vô cùng chậm rãi, lại như có chút
u buồn, giống như đang tìm kiếm thứ tình cảm giữa những người yêu nhau mới có vậy.
Có lẽ, nàng đã nhìn lầm mất rồi.
“Câu hỏi đó, rất khó trả lời hay sao?” Louis Thương Nghiêu nhẹ áp trán mình vào trán nàng, sống mũi cao thẳng kề sát
gương mặt nàng, động tác âu yếm hệt những người yêu nhau.
Xét trên góc độ tâm lý học, nếu một người đàn ông có hành động này đối với người phụ nữ chứng tỏ trong lòng anh ta thực
sự mong muốn được ở bên cạnh cô ấy.
Lạc Tranh vẫn luôn tin rằng có thể thông qua động tác cùng ánh mắt của người ta để nhìn ra suy nghĩ đang ẩn dấu trong
lòng họ. Đây cũng là một phương pháp phân tích tâm trạng, nhưng mà nàng cũng phải thừa nhận, loại phương pháp này không
thể áp dụng đối với Louis Thương Nghiêu bởi hắn là một người khiến người ta không tài nào nhìn thấu.
Giọng nói trầm trầm của hắn rơi vào bên tai nàng, thật sự khiến trái tim nàng rung động. Lạc Tranh có chút thất thần,
nhưng lại vội nhắc nhở chính mình, người đàn ông này là kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Nàng nhẹ nhàng xoay mặt đi, tránh khỏi động tác đầy ám muội của hắn, khẽ nói, “Anh hình như không có tư cách hỏi tôi
câu đó?”
Kỳ thực, trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng thực sự rất muốn hỏi hắn, “Vậy còn anh? Có yêu tôi hay không?”
Nhưng nghĩ đến đó lại thấy buồn cười, nàng cùng hắn, vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ
một lần, khiến cho hai đường thẳng đó giao nhau mà đổi thành hình chữ thập. Nhưng mà sẽ rất nhanh chóng phải khôi phục
lại trạng thái lúc ban đầu mà thôi.
Bởi vì nàng cùng hắn, vẫn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, trong đầu lại thoáng hiện lên câu nói của Dennis,
“Bất kỳ người đàn ông nào cũng có tư cách yêu thương cô ấy, chỉ mình anh là không!”
Bàn tay to của hắn đột nhiên nắm chặt lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh dường như cũng đột ngột biến đổi, có chút không vui mà
biến thành xanh mét, dường như đang cố nén nhịn điều gì đó.
Lạc Tranh cũng phát hiện ra ánh mắt hắn có sự biến hoá, mà ngay cả trong không khí lúc này cũng có thể cảm nhận được sự
khẩn trương đầy nguy hiểm đang ập tới. Khẽ nhíu mày, nàng định đứng dậy rời đi.
Cánh tay lập tức bị hắn kéo lại, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen sẫm của hắn, tim khẽ run lên, hắn rốt cuộc là đang
nghĩ cái gì?
“Em có từng nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi không?” Louis Thương Nghiêu đột ngột hỏi câu này khiến ngay cả hắn cũng
không hiểu nổi tâm tư mình, chỉ cảm thấy có một cảm giác rất không thoải mái, dường như mong chờ câu trả lời có tính
khẳng định của nàng mới có thể khiến tâm tình hắn dễ chịu đôi chút.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như có một tia sét vừa xẹt qua tâm trí nàng, đầu óc bất giác trống rỗng, giật mình nhìn sững hắn
hồi lâu, cố nén lại tâm tình đang cuồng loạn, bình thản trả lời, “Chưa từng!”
Nói xong, nàng gạt bàn tay hắn ra, trở về chỗ ngồi ghép hình.
Ngón tay cầm lấy miếng ghép vẫn còn đang run lên, nàng có thể giả bộ ngoài mặt không có việc gì, nhưng mà trong lòng
nàng thì không làm được. Tâm tư nàng lúc này đang cực kỳ rối loạn, giống như vẫn đang không ngừng nhảy múa theo câu hỏi
vừa rồi của hắn. Dứt khoát đem chỗ hình ghép thu dọn lại, nàng thực muốn tránh né hắn, sợ rằng bản thân sẽ không thể
kiềm chế được cảm xúc.
Louis Thương Nghiêu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của nàng, nhất là hai từ nàng vừa thốt ra bằng thái độ lạnh nhạt kia,
trái tim hắn dường như bị vật gì đó hung hăng đánh vào, cảm giác đau nhói cùng buồn bực dâng lên. Hoặc là như bên trong
đó có một con mãnh thú đang bị giam hãm, giờ đang liều mạng cấu xé lồng ngực hắn, như muốn xé bỏ rào chắn mà thoát ra
ngoài.
Bàn tay hơi siết lại khẽ thả lỏng, hắn lại dựa vào sofa, tuy vẻ mặt trông rất bình thản nhưng nội tâm lại cực kỳ u ám,
Hắn cố gắng đè nén tâm trạng khó chịu của mình, cố gắng dùng giọng bình thản nhất lên tiếng.