Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 11: Ngả bài


Sau khi biết rõ mọi chuyện, Đường Diệu Liên cùng Ôn Triết bàn bạc xong, liền cùng bay đi Paris. Bọn họ hiểu rõ cá tính của Lạc Tranh, nếu như không bị ép đến mức vạn bất đắc dĩ, sao nàng lại đề xuất ly hôn chứ. Lạc Tranh vốn là người rất thông minh cho nên họ cũng không cần phải giả bộ làm như không hay biết gì trước mặt nàng. Đã là lỗi của con trai họ, họ sẽ không thiên vị, mục đích chỉ có một, đó là giữ lại người con dâu này.  

Đường Diệu Liên nói xong những lời này còn hung dữ trừng mắt liếc Ôn Húc Khiên cùng Diêu Vũ, lại thấy Ôn Húc Khiên đứng lẳng lặng ở một góc, liền đứng lên kéo hắn qua, trầm giọng quát lên, “Còn không nói xin lỗi với con bé sao?”  

Ôn Húc Khiên nhìn Lạc Tranh một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, "Tranh Tranh... "

Diêu Vũ ở phía bên kia đương nhiên mất hứng, vẻ mặt tức giận đến nỗi biến dạng, không đợi Ôn Húc Khiên mở miệng, cô ta tiến lên phía trước, nhìn về phía Đường Diệu Liên.  

“Bác gái, bác làm như vậy có chút không đúng lắm. Bác gọi cháu đến đây, là để xem hai người họ làm hoà hay sao?”  

Cô ta vừa dứt lời, Đường Diệu Liên đã vung tay lên, một cái tát hướng về phía má Diêu Vũ giáng xuống.  

“Bốp!” Gò má Diêu Vũ đỏ ửng cả mảng lớn.  

Tình huống bất ngờ xuất hiện khiến mọi người đều kinh hãi, đương nhiên, ngoại trừ Ôn Triết ra. Tính tình vợ mình thế nào, ông ta hiểu rất rõ, chỉ là ngại thân phận của mình, nếu không, ông ta cũng muốn vung tay giáng xuống một cái tát, nhưng không phải đánh vào mặt Diêu Vũ, mà là mặt con trai mình.  

Cả đời ông tham gia vào chính trường, người ta nói chính trị gia đều là người có lòng dạ thâm sâu, tuy Ôn Triết không đến mức như vậy, nhưng trong thời gian còn nắm quyền, ông cũng chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân cảm thấy có lỗi với người dân, bao gồm cả chuyện tình cảm. Ở ngoài, ông là một quan chức tốt, về nhà, ông là một người chồng, người cha tốt. Cả đời chỉ yêu một người phụ nữ là vợ mình - Đường Diệu Liên. Ông thực sự không nghĩ ra, vì cái gì mà bọn họ lại nuôi nấng một đứa con trai không biết kiềm chế hành vi của mình như vậy.  

Đối với cái tát vừa rồi của Đường Diệu Liên với Diêu Vũ, Ôn Húc Khiên cũng không có mấy phản ứng. Ngược lại, Lạc Tranh thấy vậy, khẽ thở dài, kéo tay Đường Diệu Liên lại.  

“Mẹ, mẹ đừng làm vậy!”  

Vẻ mặt Diêu Vũ đầy uỷ khuất, nhìn Đường Diệu Liên, nước mắt nhanh chóng rớt xuống.  

“Cô tên Diêu Vũ đúng không? Là trợ lý của con trai tôi? Nhìn tuổi tác của cô cũng không bao nhiêu, vậy mà tâm tư lại xấu xa như vậy. Sao đây, cô nghĩ tôi gọi cô đến đây là để cho phép cô và Húc Khiên ở cùng một chỗ hay sao? Cô nghĩ quá đơn giản rồi! Tôi hôm nay là muốn nói cho cô biết, nếu cô nghĩ Húc Khiên ly hôn rồi sẽ cưới cô thì đúng là vọng tưởng. Cho dù Húc Khiên có đồng ý, người làm mẹ như tôi cũng sẽ không đồng ý. Cô cho rằng mình là ai chứ? Tranh Tranh không có đánh cô, vậy người mẹ như tôi thay con bé đánh cô. Con hồ ly tinh này, không biết mẹ cô dạy dỗ cô thế nào, còn ít tuổi không lo học hành cho tử tế, lại học những người phụ nữ xấu xa làm kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của người khác.”  

“Bác gái, cháu…”

“Cô gọi ai? Ai là bác gái của cô? Tôi cho cô biết, từ hôm nay trở đi đừng nghĩ tới chuyện quấn lấy con trai tôi, văn phòng luật cô cũng đừng có tới làm nữa. Cô muốn bao nhiêu tiền cứ nói, tôi cho cô, chỉ cần cô đi cho thật xa là được rồi.” Đường Diệu Liên hận nhất trên đời chính là loại phụ nữ như vậy, cho nên lúc mắng nhiếc cũng không chút lưu tình.  

Ôn Húc Khiên ở một bên nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, “Mẹ…”  

“Anh còn không biết xấu hổ mà gọi tôi sao? Sao nào, tôi đánh cô ta anh đau lòng à? Tôi cho anh biết, Tranh Tranh mới là đứa con dâu mà tôi thương yêu, nếu anh còn dám lui tới với con hồ ly tinh này, về sau cũng không cần bước vào cửa Ôn gia nữa.” Đường Diệu Liên lửa giận đùng đùng quát lên.  

“Mẹ…”  

“Húc Khiên!” Ôn Triết từ đầu đến giờ vốn trầm mặc liền lên tiếng, “Mẹ con nói rất đúng, cho dù là ông nội con hay cha, cả đời đều chưa từng làm ra loại chuyện bại hoại thế này. Con cần phải tỉnh táo lại đi. Trước mặt Tranh Tranh hãy nói cho rõ ràng. Cha và mẹ con chỉ nhận Tranh Tranh là con dâu của Ôn gia mà thôi, những người phụ nữ khác không có tư cách này. Con cùng với cô ta đoạn tình tại đây, trở lại bên Tranh Tranh, cha mẹ về sau sẽ coi như không có chuyện gì hết. Hoặc là, con đưa cô ta cao chạy xa bay, về sau hai người chúng ta cũng không thừa nhận đứa con trai này nữa, con muốn cưới ai thì cưới người đó!”  


Sắc mặt Diêu Vũ cực kỳ khó coi, đôi môi hơi nhúc nhích dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn là nhìn về phía Ôn Húc Khiên dò ý.  

Ôn Húc Khiên đương nhiên sẽ không ra mặt vì cô ta, mà là nhìn về phía Lạc Tranh, chủ động kéo tay nàng, dịu dàng nói, “Tranh Tranh, em cũng biết tâm tư anh rồi, anh thực sự không muốn ly hôn.”  

Diêu Vũ nghe vậy, tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.  

Đường Diệu Liên cùng Ôn Triết nghe thấy câu đó, vẻ mặt tức giận cũng ôn hoà lại phần nào.  

Lạc Tranh chăm chú nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết cùng bộ dạng nho nhã của Ôn Húc Khiên lúc này, đúng vậy, nếu không phải nàng nghe được những lời hắn nói tại văn phòng của Louis Thương Nghiêu, nàng nhất định sẽ cho rằng hắn chỉ là người đàn ông nhất thời đi lầm đường mà thôi. Ở trong lòng hắn, vẫn còn yêu nàng, nhưng đáng tiếc…

Nghe những lời này của hắn, Lạc Tranh lại cảm thấy có chút buồn cười. Con người, thật sự là đáng sợ, vì lợi ích bản thân mình có thể nguỵ trang đến trình độ này.  

Thấy Lạc Tranh im lặng, Ôn Húc Khiên lại tưởng rằng mình có hy vọng, ánh mắt liền sáng lên, nắm lấy tay nàng chặt hơn, vội vàng nói, “Anh, anh cũng không thích Diêu Vũ, chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, Tranh Tranh, cho anh thêm một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại.”  

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tranh Tranh, con hãy cho Húc Khiên một cơ hội đi, nó thật sự rất yêu con, con xem nó cũng gầy đến như vậy rồi…” Dù sao mẫu tử liền tâm, Đường Diệu Liên đương nhiên hy vọng con trai mình có thể giữ Lạc Tranh lại.  

Ôn Triết lúc này cũng có chút háo hức trông đợi.  

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một hồi bi thương, giá như hai người họ là cha mẹ của nàng thì tốt biết bao…

Một lúc sau, nàng rốt cục lên tiếng, nhưng chỉ lạnh nhạt nói với Ôn Húc Khiên một câu, “Húc Khiên, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”  

Sắc mặt Ôn Húc Khiên lập tức sáng lên.

“Đúng! Đúng! Hai đứa cần nói chuyện riêng, nói chuyện riêng.” Đường Diệu Liên vội vàng kéo tay cả hai, đẩy vào phía phòng ngủ, “Cứ từ từ nói chuyện, có chuyện gì không thể nói chứ. Húc Khiên, con phải thành tâm nhận lỗi với con bé.” Nói xong, bà liền đóng cửa lại.  

Căn phòng này quả nhiên cách âm cực tốt, bên trong cực kỳ yên tĩnh.  

Ôn Húc Khiên bước đến trước mặt Lạc Tranh, dè dặt kéo tay nàng, vừa muốn mở miệng, đã thấy Lạc Tranh né đi bàn tay hắn. Đôi mắt trong veo của nàng giờ lạnh lùng cùng sắc bén hệt thanh kiếm, có thể xuyên thấu lòng người.  

“Húc Khiên, anh nói anh yêu tôi?”  

Ôn Húc Khiên không chút do dự gật đầu, "Phải, Tranh Tranh, anh yêu em, em biết rõ mà, cho nên chúng ta không thể….”  

“Anh là yêu con người tôi, hay là yêu cái sự nghiệp thuận lợi mà tôi giúp anh gây dựng?” Lạc Tranh không đợi hắn nói hết câu, liền cắt ngang, giọng nói của nàng lúc này lạnh lùng tựa băng giá xuyên vào tận sâu trong lòng hắn.