Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 16: Vụ giao dịch kinh người


"A?" Ôn Húc Khiên thực sự kinh ngạc.

“Thế nào? Không đành lòng?” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu mang theo ý mỉa mai rõ ràng, “Lạc Tranh đã ký đơn ly hôn rồi, tôi muốn có nốt chữ ký của anh.”  

"Thương Nghiêu, anh làm như vậy…. càng lúc càng không giống với thoả thuận ban đầu.” Ôn Húc Khiên cũng là đàn ông, hắn đương nhiên có thể nhìn ra sự mê luyến trong mắt Louis Thương Nghiêu. Hắn thực sự mê luyến Lạc Tranh, là sự đam mê nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.  

Nghĩ tới đây, tận đáy lòng Ôn Húc Khiên không khỏi nổi lên một cảm giác ghen tuông cực độ, nhưng mà hắn lại không dám biểu hiện rõ ràng.

“Một câu thôi!” Lông mày Louis Thương Nghiêu hơi chau lại, vẻ mặt dường như không muốn chờ đợi thêm, ngón tay thon dài gõ nhịp xuống mặt bàn.  

“Ký tên xong, anh có thể nhận được một khoản đầu tư lớn, với số tiền đó, anh muốn tìm bông hoa nào mà chẳng được. Chỉ có một điều kiện thôi, đó là từ nay về sau không cho phép đến tìm Lạc Tranh nữa. Nếu như anh không muốn ký tên…” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu đột ngột chuyển lạnh băng, toàn thân như toả ra hàn khí, ánh mắt sắc bén xoáy vào gương mặt Ôn Húc Khiên.  

“Chẳng những anh không nhận được xu nào, mà thay vào đó, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đem văn phòng luật của anh nuốt trọn!”  

Ôn Húc Khiên nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ đến biến sắc, đôi môi cũng khẽ run rẩy, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.  

“Tự mình cân nhắc cho kỹ, nhưng mà, tôi trước giờ vốn không có tính nhẫn nại, tôi chỉ cho anh ba phút đồng hồ để suy nghĩ. Sau thời gian đó, anh đừng trách tôi bất chấp cái gọi là tình bạn nhiều năm.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh, vẻ mặt liền khôi phục lại sự hờ hững thường ngày, nhưng mà, giọng nói của hắn lộ ra hàn khí kinh người…

Đây rõ ràng là một vụ giao dịch không bình đẳng. Thời gian suy nghĩ chỉ vỏn vẹn có ba phút đồng hồ mà thôi.  
Ôn Húc Khiên vẫn luôn hiểu rõ đạo lý tiền đè chết người, cũng biết rõ trên thương trường không có tình bạn. Thương trường như chiến trường, người với người luôn vì mưu cầu lợi ích mà không ngừng tranh đoạt, chỉ cần có lợi họ sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.  

Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào ghế ngồi, khoé môi vẫn lấp lánh nụ cười tà mị cùng tự tin, tự tin đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.  

Thời gian, từng tích tắc trôi đi, mỗi lần kim giây nhảy lên một vạch đều khiến Ôn Húc Khiên có một cảm giác kinh tâm động phách. Hắn không phải là không bỏ được Lạc Tranh, chỉ là hắn thật sự rất lo lắng, cho dù hắn đã đáp ứng điều kiện của Louis Thương Nghiêu thì chuyện này có thể thật sự được giải quyết hay sao? Hay là, Thương Nghiêu chẳng qua muốn đặt một cái bẫy lớn hơn chờ hắn sụp xuống mà thôi? 

Trước giờ, Ôn Húc Khiên luôn luôn cảnh giác với những người xung quanh, càng không dễ dàng tin tưởng người nào. Nói một cách nghiêm túc thì đây chính là bản tính cố hữu của những người kinh doanh cần phải có.  
Nhưng hôm nay, hắn thực sự không biết có nên tin tưởng Thương Nghiêu hay không? 

“Sao rồi? Húc Khiên, ba phút sắp qua rồi…” Chẳng được bao lâu, Louis Thương Nghiêu lại cất tiếng, giọng điệu âm u như thể vang lên từ dưới địa ngục, càng giống như câu hồn sứ giả, lạnh lùng tuyên cáo thời gian tử vong của đối phương.  

"Thương Nghiêu, tôi không hiểu!" Ôn Húc Khiên đột ngột nói ra câu này.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy chợt khẽ nhíu mày, tựa như đang chờ hắn nói tiếp.  

"Tại sao lại là Lạc Tranh?" Ôn Húc Khiên dứt khoát hỏi thẳng.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại nói một câu khiến Ôn Húc Khiên vĩnh viễn không cách nào biết được đáp án thực sự.

“Tôi không cần thiết phải giải thích nguyên nhân với anh!” Đôi mắt lạnh băng của hắn lại quét qua Ôn Húc Khiên, “Tôi chỉ muốn anh biết rõ một điều, kể từ hôm nay, tôi cùng Lạc Tranh có phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Ôn Húc Khiên anh.”  

Ôn Húc Khiên bất giác nghiến chặt hàm răng.

“Hiện giờ thì sao? Có thể nói cho tôi câu trả lời của anh rồi chứ?” Louis Thương Nghiêu khẽ vuốt ve ly rượu, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên.  

"Thương Nghiêu, anh có thể... cho tôi thêm thời gian một ngày nữa?" Thần sắc Ôn Húc Khiên đột nhiên trở nên rất uể oải, cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu, “Thực ra, nói tôi không có chút tình cảm nào với Lạc Tranh cũng không đúng, nhiều năm như vậy, ít nhiều tôi cũng có cảm giác với cô ấy, anh cho tôi thêm một ngày để suy nghĩ, tôi thật sự…. không muốn cứ như vậy lập tức quyết định. Dù sao đối với tôi mà nói, Lạc Tranh dù không phải là người yêu, cũng là một người hợp tác tuyệt vời trong công việc.”  

Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt lại, cũng không nói gì, chỉ là lặng lẽ nhìn Ôn Húc Khiên, dường như đang muốn biết hắn thực sự muốn bày ra trò gì.  

“Thương Nghiêu, xin anh tin tưởng tôi, cho tôi thời gian một ngày nữa. Chẳng lẽ, một ngày anh cũng không thể chờ sao?” Giọng của Ôn Húc Khiên lúc này nghe rất rầu rĩ, bộ dạng trông cũng cực kỳ thống khổ.  

Louis Thương Nghiêu cũng không lập tức cự tuyệt mà chỉ nhìn hắn hồi lâu, rốt cục, khoé môi hơi nhếch lên như thể đã sắp đặt xong mọi chuyện. Hắn nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng vào cái ly của Ôn Húc Khiên, lên tiếng, “Được, vậy tôi chờ thêm một ngày, hy vọng, anh sẽ không khiến tôi thất vọng.” Nói xong, nụ cười trong đáy mắt hắn càng trở nên nồng đậm hơn.  

Ôn Húc Khiên vội vàng cầm lấy cái ly, vẻ mặt đầy sự cẩn thận như thể đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng đáy lòng lại ngầm toan tính một kế hoạch lớn hơn…

***

Một thanh chip có thể chứa được bao nhiêu dữ liệu? Câu trả lời là vô cùng lớn nếu chúng ta muốn như vậy. Lạc Tranh cuối cùng cũng được lĩnh giáo điều này khi xem xét phần dữ liệu lưu trữ trong đó.  

Nếu muốn trong khoảng thời gian hai, ba ngày ngắn ngủi có thể xem xong toàn bộ tài liệu trong đó thực là chuyện không thể được. Nhưng thật may mắn, thân là một luật sư danh tiếng, Lạc Tranh có được bản lãnh lớn nhất chính là có thể vận dụng tối đa khả năng phân tích cùng trí nhớ siêu việt để nắm bắt nó. Nàng đem chỗ tài liệu kia chia thành từng loại, những sản nghiệp có liên hệ với nhau được tập hợp và phân tích rồi ghi nhớ trong đầu. Có thể nói, cách này khiến nàng đã giải quyết được không ít công việc, tuy nói không thể lập tức nhớ hết những tài liệu này, nhưng việc có liên quan đến nguyên tắc vận hành cùng tình huống phát sinh của tập đoàn WORLD, nàng đã nắm được khá rõ.  

Đối với một luật sư, Lạc Tranh luôn cho rằng trí nhớ là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vậy, từ trước khi trở thành một luật sư nổi tiếng, Lạc Tranh vẫn luôn không ngừng bồi dưỡng để nâng cao trí nhớ của mình.

Bởi vì, nàng tự nhận bản thân mình không phải là người có trí nhớ thiên tài gì, nhưng trí nhớ có thể dùng các phương pháp khoa học để tăng cường. Từ khi còn học trong trường, nàng luôn không ngừng rèn luyện để tối ưu hoá trí nhớ của mình. Kết quả thực sự như nàng mong muốn, phương thức này đã khiến khi nàng trở thành luật sư càng lúc càng phát huy vai trò quan trọng.

Đem những tài liệu cần phải tìm hiểu trước nắm bắt cho rõ ràng, đem những tin tức tối quan trọng ghi nhớ trong đầu, những tài liệu có thể tạm thời chưa cần quá quan tâm đặt qua một bên, cứ như vậy, Lạc Tranh vừa xem xét vừa chỉnh đốn lại thông tin một cách cặn kẽ. Dần dần, từ chỗ không nắm được chút gì về tập đoàn WORLD, Lạc Tranh đã có thể nhanh chóng nắm rõ quy trình vận hành của nó cũng như vai trò của những người đang tham gia điều hành nó.  

Lạc Tranh xem tài liệu đến mê mẩn cả người, dường như chỉ có cách này mới khiến nàng quên đi hết thảy sự việc đau lòng phát sinh ngày hôm qua.  

Nàng không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích, vì một người đàn ông như vậy mà lãng phí thời gian đối với nàng mà nói chẳng khác nào đâm đầu tự sát. Trên má vẫn còn chút cảm giác đau đớn sót lại, cái tát này, đã đem toàn bộ ân tình trong quá khứ hoàn toàn xoá sạch.  

Lạc Tranh xem tài liệu đến xuất thần, ngay cả Louis Thương Nghiêu bước vào lúc nào nàng cũng không biết. Khi nàng ý thức được trong không khí có gì đó khác thường, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ánh mắt lấp lánh ý cười của Louis Thương Nghiêu đang nhìn chăm chú vào mình…