Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 19: Bí mật giữa hai người đàn ông


Louis Thương Nghiêu nghe thấy mấy lời này, nhếch môi bật lên tiếng cười vui vẻ. Thân hình cao lớn của hắn hơi nghiêng về phía trước như thể dò xét. Ánh mắt đen thẳm cũng ánh lên đầy tà mị, giống như ánh sao xẹt qua trên bầu trời đêm, không thể nắm bắt.  

“Anh định nói đến đêm tân hôn của hai người?”  

Đáy mắt Ôn Húc Khiên rõ ràng có chút lúng túng, hơi mất tự nhiên nhìn lại Louis Thương Nghiêu, cũng không nói gì. Đêm đó…

“Khó mở miệng sao?” Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn hắn, nụ cười càng lúc càng mờ ám mang theo chút lười biếng, “Húc Khiên, tôi và anh, từ đó đến giờ đều là giao dịch bình đẳng, không phải sao?” Một câu hỏi tưởng như đơn giản của hắn nhưng lại mang theo bao nhiêu sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn.  

Yết hầu Ôn Húc Khiên khẽ nhấp nhô, hắn dường như muốn nói gì đó nhưng tắc nghẹn lại ở cổ…

“Tôi trước giờ chưa từng nhận mình là người tốt lành gì. Tôi là thương nhân, đương nhiên hết thảy mọi chuyện tôi làm đều xuất phát từ lợi ích.” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu mặc dù khá lạnh nhạt, nhưng thái độ không hề hoà hoãn, “Nếu tôi đã hứng thú với bạn gái của anh, thì tôi cũng dùng một thứ tương đương để trao đổi. Có qua có lại, đây là chuyện hết sức bình thường.”  

"Nhưng mà... " Ôn Húc Khiên ấp úng.

“Trong mắt anh, Lạc Tranh cũng chỉ là quân cờ để anh từng bước tiến lên mà thôi.” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, nói tiếp, dường như không buồn để ý tới thái độ ấp úng của Ôn Húc Khiên.  

“Lần đầu tiên của Lạc Tranh đổi lấy sự hợp tác với tập đoàn của tôi, không chỉ vậy, còn thông qua vụ hợp tác đó đem lợi nhuận của văn phòng luật tăng thêm mấy lần. Ngay cả đêm tân hôn, không phải cũng đã đổi lại không ít lợi ích hay sao? Húc Khiên, tôi nói không sai chứ?”  

"Là... " sắc mặt Ôn Húc Khiên càng lúc càng lúng túng, nhìn Louis Thương Nghiêu vội nói thêm một câu, “Nhưng đó là do anh uy hiếp tôi…”  

“Húc Khiên, nói vậy không đúng rồi, con người tôi trước giờ làm việc luôn không thích cưỡng bách người khác, sao có thể nói đến uy hiếp chứ?” Louis Thương Nghiêu buồn cười nhướng mày, thong thả nói.  

Ôn Húc Khiên siết chặt nắm đấm, không khó nhận ra nội tâm hắn đang rất kích động.  

“Thực tế tôi căn bản không có sự lựa chọn.” Hắn nhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, so với nụ cười hờ hững kia, bộ dạng Ôn Húc Khiên lúc này thực rất nóng vội, “Lúc ấy anh nói muốn có đêm tân hôn của Lạc Tranh, tôi đã phản đối, nhưng mà hành vi của anh đã cho tôi biết rõ, nếu tôi từ chối, tôi sẽ mất tất cả.”  

"Không, không, không, Húc Khiên, tôi thấy anh nhớ nhầm rồi.” Louis Thương Nghiêu bày ra bộ dạng ngạc nhiên nhìn hắn, “Lúc đó, tôi đã nói, tâm trạng của tôi không tốt sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của một số người có địa vị mà thôi. Nhưng mà anh vừa nghe xong đã lập tức đáp ứng đề nghị của tôi. Cho nên, Húc Khiên, cùng là đàn ông nhưng tôi thật sự bội phục anh, đã biết rõ đêm tân hôn sẽ xảy ra chuyện gì mà vẫn có thể tỉnh táo hoàn thành hôn lễ.”

Ôn Húc Khiên đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong những lời vừa rồi, nắm tay liền siết lại, “Đúng là anh đã nói câu đó, nhưng mà những quan chức kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới văn phòng tôi, khách hàng cũng sẽ theo đó mà bỏ đi, như vậy còn không coi là uy hiếp sao?”  

Đối với năng lực của Thương Nghiêu, Ôn Húc Khiên chưa từng dám hoài nghi. Lúc đầu hắn vốn nghĩ Thương Nghiêu chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, nhưng sau khi hợp tác, Thương Nghiêu đã đem đến cho hắn không biết bao nhiêu lợi nhuận cùng những mối quan hệ làm ăn. Từ đó hắn bắt đầu hoài nghi, Thương Nghiêu thực sự không phải là người đơn giản như vậy. Bởi vì hắn phát hiện, trong chính giới Thương Nghiêu cũng có tầm ảnh hưởng nhất định. Từ khi hợp tác cùng hắn, văn phòng luật nhận được rất nhiều hợp đồng tư vấn từ phía các quan chức chính phủ, cơ hội này không phải văn phòng luật nào cũng có được, cho dù là văn phòng luật danh tiếng đi chăng nữa, nếu không có quan hệ dẫn lối thì khó mà nhận được những hợp đồng kiểu này.  

Cho nên nếu như Thương Nghiêu rút khỏi vị trí trung gian này thì mọi vụ làm ăn sẽ hoàn toàn sụp đổ, nói không chừng còn có thể đem lại nhiều hệ luỵ phiền toái hơn nữa.  

Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu tâm tư Ôn Húc Khiên, ánh mắt hiện lên ý mỉa mai rõ ràng.  

“Uy hiếp? Anh dùng từ này không cảm thấy buồn cười sao. Rõ ràng là chuyện bản thân có thể lựa chọn, nhưng lại hết lần này tới lần khác tìm cách đổ lỗi cho người khác.”  


Nói đến đây, Louis Thương Nghiêu khẽ cười, lắc lắc đầu, “Húc Khiên, là chính anh quá nóng lòng cầu xin mà thôi, lúc đó anh hoàn toàn có thể cự tuyệt tôi. Cho dù mất đi hợp đồng với các quan chức chính phủ đó, anh vẫn còn một loạt khách hàng cũ vẫn có thể tiếp tục duy trì, khó khăn chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu như trong lòng anh ngay thẳng, cần gì phải để ý tới quyết định của tôi.”  

"Tôi... "

“Anh chỉ không muốn đi còn đường bình thường mà thôi. Người muốn đi đường tắt chính là người dễ bị lợi dụng sơ hở nhất.” Louis Thương Nghiêu khẽ cười, “Cho nên, anh đem Lạc Tranh tặng cho tôi, mà anh cũng nhận lại không ít lợi ích, chẳng lẽ vậy không phải là trao đổi công bằng hay sao?”  

Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi, "Nhưng mà vấn đề bây giờ là anh muốn thu mua văn phòng luật của tôi?”  

“Húc Khiên, anh lại xuyên tạc ý của tôi rồi. Anh không phải luật sư sao, thế nào mà năng lực phán đoán lại kém như vậy?” Louis Thương Nghiêu chậm rãi nói tiếp.

“Anh không ngừng muốn được tài trợ, vậy tôi cũng chỉ là giúp anh một tay mà thôi.”  

“Thương nhân quả nhiên chỉ biết đến lợi ích.” Ôn Húc Khiên khó nhọc nở nụ cười, “Chỉ hận tôi rơi vào bẫy của anh, càng ngày càng lún sâu…”  

“Húc Khiên, thật ra tôi rất muốn giúp anh, cho nên tôi mới đề xuất yêu cầu cuối cùng kia!” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, khoé môi cũng tỏ rõ hàm ý vui vẻ.  

“Để tôi đem Lạc Tranh bán đứt cho anh sao?” Đáy mắt Ôn Húc Khiên thoáng có chút khác thường.  

“Nói một cách chính xác, thì là…” Louis Thương Nghiêu cất giọng mang theo bao nhiêu hàm ý dụ dỗ, “…tôi muốn dùng một khoản tiền để đổi lấy chữ ký của anh, chỉ đơn giản vậy thôi.”  

Ôn Húc Khiên sững sờ, hồi lâu cũng không có phản ứng với ý tứ trong lời nói vừa rồi của Louis Thương Nghiêu.  

Khoé môi Louis Thương Nghiêu nhếch lên nụ cười đầy mỉa mai, đem một tập tài liệu chậm rãi đẩy tới trước mặt Ôn Húc Khiên, lạnh nhạt lên tiếng.  

“Bây giờ, ký nó đi! Tôi chỉ cần anh ký tên một chữ, xong rồi anh sẽ nhận được một khoản tiền không hề nhỏ.”  
Ôn Húc Khiên có chút ngờ vực cẩm lấy tài liệu, mở ra đọc, thực sự bị kinh ngạc, “Cái này…. làm sao mà anh có được tờ thoả thuận ly hôn này?”  

Thoả thuận ly hôn này vẫn luôn đặt bên cạnh hắn, sao Thương Nghiêu lại có thể lấy được? 

Trên bản thoả thuận ly hôn, Lạc Tranh đã ký tên từ lâu, chỉ còn lại một chỗ trống, đang chờ chữ ký của hắn.  

Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định trả lời câu hỏi vừa rồi, ngón tay thon dài chỉ khẽ gõ nhịp lên mặt bàn một cách lười biếng.  

“Chỉ cần anh ký tên, từ nay về sau, anh và Lạc Tranh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì.”