Nói về Lai Bảo, Lai Vượng ngày đêm vượt đường, đội sương đạp tuyết mà đi, tới Đông Kinh thì vào Vạn
Thọ môn nghỉ ngơi. Hôm sau ra đường nghe ngóng thì thấy dân gian bàn tán là vụ án Binh bộ Thương Thư họ Vương đã xét
xong và sau mùa thu, Vương Thượng thư sẽ bị xử quyết. Còn vụ Dương Đề đốc thì vì đám gia quyến thuộc hạ chưa bị bắt hết
nên chưa xét xử định đoạt Sau đó hai người tới đường Long Đức, gần phủ họ Thái để dò hỏi tin tức. Lát sau thấy một
người mặc áo xanh từ trong Thái phủ vội vã bước ra, đi về hướng đông, hai người nhận ra là viên Cán biện họ Dương của
phủ Đề đốc liền định gọi lại hỏi han, nhưng nhớ là Tây Môn Khánh không dặn nên lại thôi. Một lúc lâu sau, hai người lân
la tới cổng phủ, hỏi lính gác cổng:
- Chẳng hay Thái sư có nhà không?
Lính gác đáp:
- Lão gia chỉ bị mất chức Phụ chính mà thôi, hiện đang ở trong triều nghị sự chưa về. Mấy người hỏi có việc gì?
Lai Bảo nói:
- Cũng có chút việc mọn, xin mời giùm viên quản gia họ Địch ra đây, chúng tôi cần thưa chuyện.
Lính gác vào hỏi quan giữ cổng rồi trở ra đáp:
- Địch quản gia không có đây.
Lai Bảo biết là tên này nói dối để làm tiền, bèn lấy ra một lạng bạc đưa cho lính gác, lính gác cầm lấy rồi hỏi:
- Hai người muốn yết kiến lão gia hay là Học sĩ đại gia? Nếy muốn yết kiến lão gia thì phải gặp Địch quản gia, còn nếu
muốn yết kiến Học sĩ đại gia thì phải gặp tiểu quản gia Cao An. Hiện giờ thì lão gia ở triều chưa về, chỉ có Học sĩ đại
gia ở nhà thôi. Hai người có chuyện cần thì để tôi vào bẩm với Cao quản gia, rồi Cao quản gia vào bẩm lại với đại gia
cũng vậy chứ gì?
Lai Bảo nói:
- Tôi là người của Phủ Dương Đề đốc muốn được yết kiến lão gia.
Lính gác nghe vậy vội chạy vào, lát sau Cao quản gia bước ra, mời Lai Bảo vào vọng gác trong cổng, Lai Bảo đưa ra mười
lạng bạc rồi thưa:
- Tôi là người của Dương gia, định tới đây sớm để cùng Dương cán biện hỏi tin tức, nhưng tới nơi trễ thành ra Dương cán
biện đã tới trước rồi.
Cao An nhận bạc rồi nói:
- Dương Cán biện cũng vừa mới ở đây ra, còn lão gia thì bãi triều, ngươi chịu khó đợi, lát nữa ta sẽ dẫn vào yết kiến
lão gia.
Nói xong dẫn Lai Bảo vào ngồi chờ tại một ngôi nhà cạnh đại sảnh đường. Ngôi sảnh đường này quay về hướng nam, đồ sộ
nguy nga, vàng son chói lọi, ở giữa treo một bức hoành có bốn chữ "Học sĩ cầm đường" là ngự bút ban tứ. Nguyên con trai
Thái Kinh là Thái Du cũng là một sủng thần, hiện làm chức Học sĩ tại Tường Hòa điện kiêm Lễ bộ Thượng thư. Cao An để
Lai Bảo ngồi đó rồi vào trong, lát sau trở ra dẫn Lai Bảo lên sảnh đường. Lai Bảo quỳ ngay tại thềm sảnh đường. Thái Du
ăn mặc giản dị ngồi trong hỏi:
- Ngươi ở đâu tới?
Lai Bảo thưa:
- Tôi là người của Trần gia, thân gia của Dương gia, định cùng Dương Cán biện tới đây hỏi tin tức, không ngờ Dương Cán
biện tới trước, nên đành mạo muội một mình tới đây.
Nói xong rút trong tay áo tấm thiếp mà đưa lên, Cao An cầm thiếp đưa cho Thái Du, Thái Du liếc qua rồi bảo:
- Lão gia ta cũng vì chuyện này mà mấy hôm nay cứ phải tránh mặt, mọi sự thẩm vấn xét xử là ở Tam Pháp ty, do Hữu Thừa
tướng Lý gia phụ trách. Việc của Dương lão gia thì hôm qua đã có tin tức rồi.
Thánh thượng cũng khoan hồng đôi phần, nhưng còn chờ bắt hết gia quyến thuộc hạ rồi sẽ xét. Bây giờ ngươi cũng nên tới
Lý phủ xem sao.
Lai Bảo rập đầu nói:
- Tiểu nhân này không quen biết ai ở Lý phủ, nguyện xin đại gia thương tình mà giúp cho. Tiểu nhân cũng không biết Lý
phủ chỗ nào nữa.
Thái Du bảo:
- Ngươi cứ tới cầu Thiên Hán hỏi thăm phủ của Hữu thừa tướng Tư Chính diện Đại học sĩ kiêm lễ bộ Thượng thư Lý Bang
Nhan ở đâu là người ta chỉ cho, kinh đô này ai lại không biết. Nhưng ta cũng cho người cùng đi với ngươi. Còn ở đây ta
sẽ liệu cho.
Nói xong sai Cao An cùng đi, gặp Lý gia mà nói thay Lai Bảo. Cao An dẫn Lai Bảo ra, cùng Lai Vượng mang lễ vật tới phủ
họ Lý. Lúc đó vừa lúc Bang Nhan từ triều về, còn mặc phẩm phục hốt bạc đai vàng. Gia nhân vào bẩm là có Cao quản gia do
Thái Học sĩ sai tới. Cao An được gọi vào trước thưa bẩm một hồi rồi trở ra dẫn Lai Bảo, Lai Vượng vào. Hai người quỳ
tại thềm đại sảnh, dâng lễ vật lên. Bang Nhan bảo:
- Thái đại gia với ta là chỗ thân tình, các ngươi lại là người của bên thân gia Dương lão gia, ta làm sao nhận lễ này
được? Vả lại nhờ thánh thượng hồi tâm nên Dương lão gia chắc cũng vô sự, bây giờ chỉ cần trừng trị dám gia nhân thuộc
hạ để làm gương mà thôi. Nghe đâu là đám thuộc hạ của Vương phủ gồm Thư biện Đổng Thăng, gia nhân Vương Liêm, Hoàng
Ngọc; đám thuộc hạ gia nhân của Dương lão gia gồm Thư biện Lư Hổ, Cán biện Dương Thịnh, Hàn Tông Nhân, Triệu Hoằng Đạo,
Lưu Thành và bè đảng gồm Trần Hồng, Tây Môn Khánh và Hồ Tứ, đó là bọn cáo mượn oai hùm, ỷ thế làm lộng, bọn đó hoặc bị
xử quyết hoặc bị phát vãng để làm sáng tỏ phép nước.
Lai Bảo nghe xong thì chân tay rụng rời, vội rập đầu lạy mà thưa:
- Tiểu nhân xin thưa thật, tiểu nhân chính là gia nhân của Tây Môn Khánh quan nhân, cúi xin lão gia mở ơn cứu tử mà
giúp cho.
Cao An cũng quỳ xuống xin giùm cho Lai Bảo. Bang Nhan nghĩ rằng năm trăm lạng kim ngân rực rỡ sáng chói trên mâm kia
chỉ là để xóa bớt một tên trong danh sách tội nhân thì quá rẻ, bèn sai gia nhân đem án thư tới, lấy danh sách tội nhân
ra, sửa tên Tây Môn Khánh thành ra tên Giả Liêm, rồi cho Lai Bảo, Lai Vượng lui ra thưởng cho mỗi người, kể cả Cao An,
lại viết thiếp trả lời cho Thái Du. Ra tới đường, sau khi từ giã Cao An, Lai Bảo, Lai Vượng trở về phòng trọ, trả tiền
phòng, thu xếp hành lý, cấp tốc vượt đường trở về huyện Thanh Hà. Tới nhà, vào gặp Tây Môn Khánh kể lại đầu đuôi. Tây
Môn Khánh nghe xong toát mồ hôi, quay lại bảo Nguyệt nương:
- Cũng may là sớm sai người đi, nếu không thì đại nguy rồi. Nói xong trọng thưởng cho LaiBảo, Lai Vượng, rồi hạ lệnh mở
cổng ngõ, gọi thợ tiếp tục dựng hoa viên xây lầu các.
Một hôm, Đại An nhân đi qua đường Sư Tử, thấy nhà của Lý Bình Nhi bây giờ trở thành tiệm thuốc bề thế, tủ thuốc rình
ràng, quầy hàng chói đỏ, ngoài cửa lại có biển đề tên hiệu, bèn trở về thưa lại với chủ.
Nhưng chưa biết chuyện Bình Nhi đã trở thành vợ của lang y Trúc Sơn, nên chỉ nói thêm:
Nhị nương mở tiệm thuốc lớn lắm, khách hàng ra vào tấp nập.
Tây Môn Khánh nghe xong bán tín bán nghi, sai lấy ngựa để tới dò hỏi xem sao. Hôm đó vào khoảng trung tuần tháng bảy,
gió may hiu hắt, sương thu lành lạnh, Tây Môn Khánh cưỡi ngựa ra phố, trước hết tìm gặp Ứng, Tạ hai người để rủ đi uống
rượu nghe hát. Ứng Tưóoc hỏi:
- Lâu nay sao chẳng thấy bóng dáng đại ca đâu, anh em chúng tôi có tới nhà mấy lần nhưng thấy cổng ngõ trong ngoài đóng
kín nên không dám gọi, muốn gặp mà chẳng biết làm sao, Thế nào, đại ca đã cưới tẩu tẩu về chưa mà chẳng thấy cho anh em
uống rượu gì cả?
Tây Môn Khánh đáp:
- Chuyện nhà rắc rối quá nên tạm đóng cửa lo liệu ít ngày, chuyện cưới hỏi phải dời lại ngày khác.
Ứng Bá Tước bảo:
- Anh em quả không biết đại ca bận rộn lo lắng chuyện gì, nay mọi việc chắc đã xong xuôi nên đại ca mới rảnh rang như
thế này. Anh em thỉnh đại ca tới nhà Ngân Nhi uống rượu.
Ba người tới nhà Ngân Nhi uống rượu nghe hát tới chiều, Tây Môn Khánh mới được hai bạn cho về.
Ra tới đường, Tây Môn Khánh đã ngà ngà say, cưỡi ngựa về phía đường Đồng Nhai, giữa đường gặp Phùng ma ma đang tất tả
đi, bèn chặn lại hỏi:
- Ma ma đi đâu mà vội vội vàng vàng vậy?
Phùng ma ma đáp:
Nhị nương sai tôi tới nhà chùa ở ngoại thành làm lễ cho Hoa nhị gia.
Tây Môn Khánh lúc đó hơi say, muốn về nhà nghỉ, bèn bảo:
- Nhị nương hồi này mạnh khỏe không? Để ngày mai tôi sẽ tới nói chuyện.
Phùng ma ma bảo:
- Chờ quan nhân hỏi đến thì đã muộn rồi, người ta đã yên bề gia thất, còn gì để nói nữa.
Tây Môn Khánh kinh ngạc hỏi:
- Sao lại có chuyện như vậy?
Phùng ma ma đáp:
' - Lúc trước Nhị nương mấy lần sai tôi tới mời quan nhân mà chẳng được gặp, cổng ngõ trong ngoài thì đóng im ỉm, nhờ
được Đại An vào mời thì quan nhân không chịu tới. Quan nhân đã chẳng ngó ngàng thì người ta phải tính, bây giờ còn hỏi
gì nữa.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Nhưng mà lấy ai vậy?
Phùng ma ma đáp:
- Thì Tương tiên sinh chứ còn ai nữa.
Đoạn kể lại đầu đuôi việc Bình Nhi buồn phiền sinh bệnh. Tương Trúc Sơn tới chữa bệnh rồi hai người thành vợ chồng, rồi
Bình Nhi bỏ tiền cho Trúc Sơn mua nhà, mở tiệm thuốc. Tây Môn Khánh nghe xong vừa tức vừa buồn, vò đầu bứt tai bảo:
- Khổ không, lấy ai không lấy, sao lại lấy thằng đó, nó có cái gì đâu.
Nói xong giục ngựa về thẳng nhà. Lúc đó, Nguyệt nương, Ngọc Lâu, Kim Liên và Tây Môn đại thư đang ngồi đánh bài giải
trí. Thấy Tây Môn Khánh về, mọi người kịp thời lánh vào nhà trong, chỉ còn Kim Liên đang loay hoay, Tây Môn Khánh
mắng:
- Đồ hư hèn, ở nhà vô công rồi nghề nên giở trò cờ bạc phải không?
Nói xong, xấn tới đánh Kim Liên mấy bạt tai rồi vào thư phòng mà ngủ. Lát sau thức dậy, la hét a hoàn, đánh đập gia
nhân, làm ầm ỹ nhà cửa. Đám thê thiếp tụ lại hỏi nhau, nhưng không ai hiểu chuyện gì.
Nguyệt nương trách Kim Liên:
Đã thấy người ta uống rượu say về thì phải lánh đi, lại cứ đứng đó mà chọc tức. Chắc vì vậy mà nổi cơn chứ gì. Ngọc Lâu
bảo:
- Mắng chúng mình thì đã đành, nhưng sao lại mắng cả Đại nương nữa.
Kim Liên tiếp lời:
- Mọi người cùng vui chơi, vậy mà ai cũng nhanh chân thoát được, tôi chậm chân ở lại còn bị đánh mắng thật bất
công.
Nguyệt nương giận bảo:
- Sao lúc đó không xúi gia gia đánh mắng chúng tôi cho đồng đều? Để bây giờ khỏi phân bì?
Kim Liên biết mình lỡ lời bèn giả lả:
- Đại nương ơi, không phải tôi nói vậy đâu, tôi trách là trách gia gia buồn giận chuyện gì ở đâu đâu, về nhà lại chỉ
trút lên đầu một mình tôi. Rồi mắng như tát nước, lại còn đánh đập nữa chứ.
Nguyệt nương bảo:
- Ai bảo còn ưỡn ẹo ở đó, người ta không đánh cô thì người ta đánh chó để bớt giận hay sao?
Ngọc Lâu nói:
- Thư thư nên gọi gia nhân vào hỏi xem hôm nay gia gia đi chơi những đâu, có chuyện gì xảy ra không mà về nhà làm rầm
rĩ lên như vậy.
Nguyệt nương cho gọi Đại An vào mắng phủ đầu:
- Thằng khốn kiếp kia, mày không chịu nói thật thì ta sai đánh mày và thằng Bình An mỗi đứa mười trượng.
Đại An lo sợ thưa:
- Xin Đại nương bớt giận, để tôi xin nói thật. Hôm nay gia gia cùng Ứng nhị gia và Tạ đại gia uống rượu nghe hát tại
nhà nàng Ngân Nhi. Tiệc xong, gia gia trên đường về nhà thì gặp Phùng ma ma. Ma ma cho biết là Hoa nhị nương đợi mãi
gia gia không thấy nên đã làm vợ lang y họ Tương rồi. Vì thế mà gia gia buồn bực trong lòng.
Nguyệt nương bảo:
- Con dâm phụ vô liêm sỉ đó làm khổ chúng mình.
Đại An thêm:
- Tôi đã biết trước chuyện đó, Nhị nương còn bỏ tiền ra mở tiệm thuốc lớn cho Tương tiên sinh nữa.
Tôi có thưa với gia gia nhưng gia gia không tin.
Ngọc Lâu nói: