Tây Môn Khánh từ phủ Đề hình về nhà là hỏi ngay:
- Ca nhi thế nào? Đã khá chưa?
Nguyệt nương đáp:
- Tôi đã cho gọi Lưu bà tới cho thuốc rồi, thằng nhỏ uống thuốc xong thì không khóc, không ọc sữa nữa, ngủ yên từ nãy
tới giờ rồi.
Tây Môn Khánh đáp:
- Con mẹ đó mà biết gì, đáng lẽ phải mời lang y tới thăm bệnh cho cẩn thận. Nhưng thôi, ca nhi khá rồi thì không sao,
nếu còn không khỏi thì để tôi lôi con mẹ đó lên phủ Đề hình cho một trận.
Nguyệt nương nói:
- Sao lại nói vậy? Con mình uống thuốc của người ta bây giờ đã khỏe rồi, sao lại định làm khó dễ người ta.
A hoàn dọn cơm lên, Tây Môn Khánh mới ăn được vài miếng thì Đại An vào báo là Ứng Bá Tước đến. Tây Môn Khánh bảo Đại An
mời Ứng Bá Tước vào Tụ Cảnh Đường trong hoa viên, đem trà ra mời, rồi quay lại bảo Nguyệt nương:
- Bảo gia nhân dọn cơm rượu ra, gọi Kính Tế nó tới tiếp, lát nữa tôi ra.
Nguyệt nương hỏi:
- Chàng nhờ người ta chuyện gì mà bây giờ mới tới.
Tây Môn Khánh đáp:
- Ứng nhị ca cho biết là có một thương gia muốn bán gấp một số lớn tơ lụa vải sợi, đòi giá năm trăm lạng. Tôi định trả
bốn trăm năm chục lạng rồi nhờ Ứng nhị ca thương lượng. Hôm qua tôi đã sai Lai Bảo theo Ứng nhị ca tới coi đặt trước
hai chục lạng, hẹn là hôm nay sẽ chồng đủ. Tôi nghĩ rằng đường Sư Tử cũng là nơi thị tứ, buôn bán được, mình lại sẵn
nhà đó, chi bằng mình dùng nhà đó để mở một tiệm buôn bán tơ lụa vải sợi, cho gia nhân tới trông coi lấy lời, mà khỏi
phải cắt người tới coi nhà. Lại thêm Lai Bảo cũng đang làm việc quan, nó có thể giúp mình trong việc làm ăn này.
Nguyệt nương bảo:
- Như vậy mình phải tìm một quản gia thạo việc buôn bán chứ.
Tây Môn Khánh nói:
- Ứng nhị ca đã nói với tôi rồi, nhị ca có người quen, họ Hàn chuyên làm nghề tơ sợi, nhưng nay hết vốn nằm nhà. Ứng
nhị ca cho biết, người họ Hàn này chữ nghĩa thông thạo, kế toán giỏi, tính tình đứng đắn. Ứng nhị ca tự đứng ra bảo
lãnh, định là hôm nào sẽ dẫn tới gặp tôi để làm hợp đồng.
Nói xong bảo Nguyệt nương lấy bốn trăm năm chục lạng bạc, sai Lai Bảo đem ra. Tại phòng khách ở hoa viên, Ứng Bá Tước
và Kính Tế ăn cơm xong, Bá Tước đang nóng ruột thì thấy Lai Bảo đem bạc ra, trong lòng mừng lắm. Lát sau Tây Môn Khánh
tới, cùng Bá Tước uống trà nói chuyện. Bá Tước nói:
- Tối qua tiệc tùng say sưa, về tới nhà thì đã trễ rồi. Sáng sớm hôm nay tôi phải đi ngay đó.
Tây Môn Khánh cười bảo:
- Số bạc này đủ bốn trăm năm chục lạng, hôm nay tốt ngày, giao tiền rồi lấy xe chở hàng về căn nhà ở đường Sư Tử cho
xong đi.
Bá Tước nói:
- Đại ca tính rất phải.
Nói xong cùng Lai Bảo ôm bạc lên ngựa mà đi. Tới nơi, đôi bên làm giấy tờ mua bán. Bá Tước chỉ đưa cho người thương
khách bốn trăm hai chục lạng, còn ba chục lạng thì giữ lại, bảo là tiền trả công làm trung gian. Lai Bảo cũng được chia
chút ít trong số ba chục lạng đó. Xong xuôi hai người cho chất hàng lên xe chở ngay về, xếp cẩn thận trong căn nhà ở
đường Sư Tử rồi khóa cửa lại, sau đó trở về báo cho Tây Môn Khánh biết. Tây Môn Khánh bảo Bá Tước chọn ngày tốt, dẫn
người họ Hàn tới.
Tới ngày đó, hai người cùng lại, Tây Môn Khánh thấy họ Hàn vào khoảng tam tuần, mặt mày tươi tỉnh, cử chỉ đoan chính,
ăn nói nhã nhặn thì mừng lắm, bằng lòng làm hợp đồng ngay. Từ đó Hàn quản gia cùng Lai Bảo trông coi tiệm tơ sợi của
Tây Môn Khánh tại đường Sư Tử. Mỗi ngày cũng bán được tới mấy chục lạng.
Thời gian như bóng câu qua cửa, thấm thoắt đã tới ngày rằm tháng tám, là sinh nhật của Nguyệt nương. Trong nhà lại rộn
rịp tiệc tùng khách khứa. Nguyệt nương giữ Ngô đại cữu mẫu, Phan bà, Dương cô nương ở lại chơi một hai ngày. Vì Ngô đại
cữu mẫu ở hậu đường với Nguyệt nương, Tây Môn Khánh không tiện vào đó, do đó tới phòng Bình Nhi, và định ngủ lại đó.
Nhưng Bình Nhi bảo:
- Con nó cũng chưa khỏe hẳn, sợ đêm nó khóc làm chàng thức giấc, hay là chàng qua nghỉ bên Ngũ thư thư.
Tây Môn Khánh cười:
- Nàng nói, ta đâu dám cãi.
Lúc đó Phan bà đang trò chuyện với con gái. Kim Liên thấy Tây Môn Khánh tới thì mừng quýnh, vội bảo mẹ sang ngủ bên
Bình Nhi, rồi trang điểm thật đẹp đón tiếp Tây Môn Khánh, chiều chuộng đủ điều, uốn éo đong đưa dể mong giữ Tây Môn
Khánh mọi đêm như trước. Thật là:
Đêm thu giấc ngủ đang nồng, Mộng uyên ương chứa bên trong bao tình.
Trong khi đó Bình Nhi thấy Phan bà lò dò sang xin ngủ nhờ thì vồn vã mời ngồi, rồi sai Nghênh Xuân dọn rượu thịt ra
mời. Sau đó sai dọn giường chiếu sạch sẽ để Phan bà ngủ.
Sáng hôm sau Bình Nhi tặng Phan bà một cái áo mới, một xấp lụa, một đôi hài và ít tiền. Phan bà cười tít mắt đem về đưa
cho Kim Liên coi rồi bảo:
- Lục nương cho ta đấy.
Kim Liên ngó qua rồi nói:
- Mấy thứ này thường quá, mẫu thân lấy về làm gì?
Phan bà bảo:
- Người ta có lòng tốt cho ta, sao con nói vậy? Mày có cho ta được cái gì bao giờ đâu.
Kim Liên đáp:
- Con đâu giàu có như người ta mà mẫu thân đem ra so sánh đến ngay vật dụng của con còn chưa đủ thì lấy đâu mà cho mẫu
thân được. Bây giờ mẫu thân đã nhận quà tặng của người ta rồi thì phải soạn một mâm hoa quả, một bình rượu sang mà cám
ơn người ta chứ. Sáng hôm sau, nhân lúc Tây Môn Khánh vắngnhà, Kim Liên sai Xuân Mai đem một mâm hoa quả và một bình
rượu sang thưa với Bình Nhi:
- Phan bà và nương nương tôi xin mời nương nương uống chén rượu. Bình Nhi bảo:
- Thật làm Ngũ nương phí tâm quá.
Lát sau thì Phan bà và Kim Liên sang Bình Nhi mời hai người cùng ngồi rót rượu uống. Xuân Mai đứng hầu một bên. Ba
người trò chuyện thì Thu Cúc vào bảo Xuân Mai:
- Chị ra mở cổng hoa viên cho cậu Kính Tế vào nhà lấy quần áo thay.
Kim Liên bảo Xuân Mai:
- Ngươi ra nói với cậu Kính Tế là lấy quần áo xong rồi tới đây uống chén rượu.
Xuân Mai trở ra, lát sau quay lại thưa:
- Cậu Kính Tế thay quần áo xong thì đi luôn chứ không chịu vào đây.
Kim Liên gắt:
- Thì mày với Tú Xuân phải chạy theo gọi vào đây chứ.
Hai đứa chạy ra dẫn được Kính Tế vào. Kim Liên bảo:
- Tôi có lòng tốt cho Xuân Mai ra mời cậu vào uống chén rượu, sao cậu lại từ chối?
Nói xong quay lại bảo Xuân Mai:
- Mày rót rượu mời cậu xơi.
Kính Tế kéo ghế ngồi xuống. Xuân Mai rót một chung rượu mời Kính Tế. Kính Tế thấy chung rượu lớn quá thì hoảng sợ
nói:
- Ngũ nương cho uống thì tôi không dám chối từ, nhưng không dám uống nhiều đâu, ở ngoài tiệm bao nhiêu người đang chờ
tôi đó.
Kim Liên bảo:
- Thì cứ để họ chờ một lát, có sao đâu. Uống ít nhiều cho ấm bụng đã. Đàn ông thì phải uống chung lớn, chứ uống chung
nhỏ như đàn bà coi sao được.
Phan bà nói:
- Thôi cậu ấy bận việc thì để cậu ấy uống một chung lớn này là được rồi.
Kim Liên bảo mẹ:
- Mẫu thân tin được lời của cậu ấy hay sao? Bận gì mà bận, ngồi đây uống rượu một lát thì đã chết ai chưa.
Kính Tế cười, nâng chung rượu uống hai hớp nhỏ. Phan bà bảo:
- Cậu ấy có vẻ không uống được rượu. Xuân Mai xem có hoa quả gì cho cậu ấy đưa cay chứ.
Xuân Mai cố tình lựa hai trái ổi xanh cho Kính Tế. Kính Tế ghé răng cắn mà ăn, tiếng nhai ròn tan.
Phan bà bảo:
- Tuổi trẻ có khác, răng tốt thật. Chẳng bù cho những người già cả như tôi, thức ăn gì hơi cứng một chút là chịu, không
nhai nổi.
Kính Tế cười:
- Tôi thì chỉ có đá và sừng trâu là không nhai được mà thôi. Nói xong nâng chung uống cạn. Kim Liên sai Xuân Mai rót
đầy chung cho Kính Tế rồi bảo:
- Chung rượu vừa rồi là tôi mời, còn mẫu thân tôi và Lục nương đây nữa, nghĩa là cậu phải uống ba chung. Uống xong ba
chung thì tha cho cậu.
Kính Tế nói:
- Xin Ngũ nương thương tôi, quả là tôi không uống thêm được nữa, uống hết chung vừa rồi mặt tôi đã đỏ rần lên đây này,
gia gia thấy thì thật khó nói lắm. Kim Liên bảo:
- Cậu cũng sợ gia gia sao? Nhưng hôm nay thì khỏi sợ vì gia gia không có nhà.
Kính Tế nói:
- Hồi sáng gia gia uống rượu với Ngô Dịch thừa, bây giờ thì đang ở bên nhà Kiều đại hộ trước cổng mình đây để xem xét
cửa nhà.
Kim Liên bảo:
- Không biết Kiều đại gia đã dọn nhà chưa, mình cũng phải có chén rượu tiễn người ta chứ.
Bình Nhi hỏi tiếp:
- Nhà họ Kiều bây giờ dọn đi đâu? Kính Tế đáp:
- Nhà họ Kiều dọn tới đường Đông Đại Nhai, Kiều đại gia bỏ ra một ngàn hai trăm lạng bạc mua một dinh thự tương tự như
nhà mình đây.
Vừa nói chuyện vừa uống rượu, Kính Tế đã uống hết chung thứ nhì. Kim Liên sai Xuân Mai rót nữa, Kính Tế hoảng lên đứng
dậy cáo từ rồi tất tả bước ra, Xuân Mai bảo:
- Vội vội vàng vàng mà quên cả chìa khóa đây này.
Kim Liên cầm xâu chìa khóa trên bàn giấu vào trong người rồi bảo:
- Lát nữa cậu ta trở lại tìm thì đừng ai nói gì hết, để tôi làm khó cậu ta một chút chơi.
Phan bà bảo:
- Trả cho người ta đi, làm khó người ta làm gì.
Vừa dứt lời thì Kính Tế tất tả chạy vào hỏi:
- Có ai thấy xâu chìa khóa của tôi đâu không?
Kim Liên bảo:
- Làm gì có chìa khóa nào? Cậu bỏ chìa khóa ở đâu rồi tới đây hỏi thì ai mà biết? Xuân Mai bảo:
- Đúng đấy, chắc cậu để quên ở đâu rồi.
Kính Tế nói:
- Không, tôi nhớ là có đem tới đây mà.
Kim Liên nói:
- Nhớ gì mà nhớ, ruột để ngoài da, bỏ đâu rồi quên mất, bây giờ phải đi hỏi xem có đứa nào nó nhặt được không.
Kính Tế vò đầu bứt tai:
- Khổ không cơ chứ, toàn là chìa khóa quan trọng tìm không ra rồi thình lình gia gia về hỏi thì làm sao tôi trả lời
đây?
Bình Nhi thấy điệu bộ Kính Tế thì không nín được cười.
Kính Tế vội hỏi:
- Lục nương giữ giùm tôi phải không, làm ơn cho tôi xin lại đi.
Kim Liên bảo:
- Tại sao Lục thư thư lại cười vậy? Làm thế là cậu ta tưởng chúng mình giấu chìa khóa.
Kính Tế ngẩng lên cúi xuống tìm tòi, đang lúc thất vọng thì chợt thấy cái dây khóa thòng lòng ra khỏi dây lưng Kim
Liên, bèn reo lên:
- Chẳng chìa khóa là gì đây?
Nói xong bước tới đưa tay giật xâu chìa khóa giắt tại lưng Kim Liên, nhưng Kim Liên đã kịp thời giữ chặt lại mà
bảo:
- Lạ chưa, chìa khóa của cậu mà làm sao lại ở trong tay tôi được. Chìa khóa của tôi đó, đừng có vớ vẩn.
Kính Tế quỳ xuống năn nỉ xin lại. Kim Liên bảo:
- Nghe nói cậu hát hay lắm, ở ngoài tiệm cậu thường hát cho đám gia nhân nghe. Bây giờ cậu hát một bài cho chúng tôi
nghe, thì tôi sẽ trả lại chìa khóa cho. Nếu không thì đừng hòng tôi trả lại.
Kính Tế nhăn nhó:
- Ngũ nương làm khó tôi quá, tôi có biết hát xướng gì bao giờ đâu.
Kim Liên bảo:
- Cậu có hát hay không, có thế thôi.
Kính Tế khổ sở không biết phải làm sao. Nghênh Xuân đem thêm hoa quả ra và rót rượu đầy chung cho ba người. Kim Liên
hất hàm:
- Cậu dùng một chung rượu cho ngọt giọng rồi hát.
Kính Tế đành nói:
- Thôi được rồi, để tôi hát xong rồi uống. Tôi xin hát khúc "Sơn Pha Dương" để Ngũ nương nghe.
Hát rằng: