Hôm sau nhân tiết Nguyên tiêu nghỉ việc công, Tây Môn Khánh nhàn hạ, tự mình đứng coi soạn hai quả
đựng lễ vật để biếu Kiều ngũ thái thái, một quả đựng lễ vật để biếu Kiều Đại nương, lễ vật gồm toàn bánh kẹo hoa quả để
ăn trong tiết Nguyên tiêu. Đại An được sai đem lễ vật đi. Kiều thái thái thưởng cho Đại An ba tấm khăn tay và ba tiền,
Kiều Đại nương thưởng cho một xấp lụa xanh...
Lại nói về Ứng Bá Tước, khi từ biệt Tây Môn Khánh thì tới nhà Hoàng Tứ, Hoàng Tứ gói mười lạng bạc tạ Ơn và nói:
- Đại quan nhân cho nợ lại năm trăm lạng, qua tiết Nguyên tiêu này mới phải trả, nhưng quả thật là bây giờ tôi cũng
túng lắm.
Bá Tước nói:
- Coi vậy chứ huynh cũng còn đầy đủ chán.
Hoàng Tứ nói:
- Đủ gì mà đủ, tôi đang tính mượn thêm, Lý tam ca thì tính mượn của viên nội thần trong huyện, nhưng mượn ở đó thì tiền
lời cũng là năm phân mà không dễ chịu bằng mượn của đại quan nhân, cho nên tôi định nói với huynh là huynh làm sao mượn
giùm Đại quan nhân cho chúng tôi năm trăm lạng nữa là một ngàn, tiền lời vẫn như cũ, đúng hạn chúng tôi xin hoàn cả vốn
lẫn lời, không dám sai chạy.
Bá Tước ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Kể thì cũng được, nhưng nếu tôi lo giùm thì huynh tính thưởng cho tôi bao nhiêu?
Hoàng Tứ đáp:
- Để tôi nói với Lý tam ca là xin tặng huynh năm lạng.
Bá Tước bảo:
- Được rồi, vậy thì tôi tính thế này, hôm nay vợ tôi nó về bên ngoại nên tôi không đi được, ngày mai Tây Môn đại nhân
mời tôi tới uống rượu ngắm đèn, các huynh nên mua một ít lễ vật, tôi sẽ đem tới, các huynh cũng đi theo, tôi sẽ đưa lễ
vật vào, Đại quan nhân thế nào cũng mời các huynh để nói chuyện, lúc đó tôi sẽ vì các huynh mà nói cho thành. Sau đó
làm hợp đồng là mượn một ngàn lạng tất cả, tiền lời năm phân.
Tôi nói thật, mượn tiền của Đại quan nhân có thể nhờ được phần nào cái quyền thế của Đại quan nhân.
Hoàng Tứ nói:
- Chính vì vậy mà chúng tôi phải phiền tới huynh, huynh dạy như vậy quả là chí lý.
Hai người bàn tính thêm vài chuyện nữa rồi Bá Tước ra về.
Trong khi đó Lý, Hoàng hai người lo đi mua lễ vật, có cả một vò rượu Kim Hoa, đem đến nhà Bá Tước. Bá Tước sai gia nhân
đem đến nhà Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh đang lo tính toán lễ vật đem đi biếu các nơi thì Bá Tước đến. Bá Tước bước vào
sảnh đường vái chào rồi nói:
- Cảm tạ các nương nương đã có lòng đãi Ngô tiện nội, hôm qua tiện nội về tới nhà cũng trễ, nói là Đại nương lưu giữ
mãi mới cho về.
Tây Môn Khánh nói:
- Hôm qua tôi dự tiệc tại nhà Chu đại nhân, về tới nhà cũng hơi muộn nên khách khứa đã về hết rồi, do dó không được
chào nhị tẩu. Hôm nay tuy nghỉ việc quan nhưng tôi bận lo chuyện nhà nên cũng không đi đâu cả.
Nói xong mời Bá Tước ngồi dùng trà. Bá Tước vẫy tên gia nhân đứng thập thò ngoài thềm:
- Ngươi mau đem lễ vật vào đây để dâng Đại quan nhân. Tây Môn Khánh ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì hai tên gia nhân đã
bưng mấy quả đựng đầy lễ vật vào, Bá Tước nói ngay:
- Lý tam ca và Hoàng Tứ ca nói rằng gặp buổi giai tiết mà không biết lấy gì tạ Ơn nên mới có chút lễ mọn này năn nỉ tôi
đem tới để đại ca thưởng cho người dưới.
Hai tên gia nhân đặt lễ vật lên bàn rồi sụp lạy. Tây Môn Khánh cười:
- Họ nhờ đem lễ vật tới làm gì? Tôi không nhận đâu, bảo hai đứa này nó mang về đi.
Bá Tước nói:
- Đại ca không nhận tức là chối bỏ cả lòng tri ân của họ mà còn làm cho họ sợ nữa. Họ định gọi cả ca nữ tới để hát hầu
đại ca nữa nhưng tôi gạt đi, nói là tại quý phủ ở đây có cả một ban ca nữ rồi, họ lại gọi sáu tên nhạc công, đang đứng
hầu đợi lệnh ở ngoài kia. Đối với họ, ơn của đại ca lớn lắm.
Tây Môn Khánh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Nếu quả họ đã có lòng như vậy thì tôi cũng không thể lãnh đạm, để tôi cho mời hai người tới uống chén rượu nhạt.
Bá Tước chỉ đợi có bấy nhiêu, vội quay lại dặn gia nhân của mình:
- Ngươi tới ngay nhà Hoàng gia nói là Đại quan nhân đã thương mà chịu nhận lễ vật rồi, Đại quan nhân lại cho lệnh đòi
Hoàng gia và Lý gia tới hầu, xin hai vị tới cho mau, đừng chậm trễ để Đại quan nhân phải phiền lòng chờ. Tây Môn Khánh
sai Đại An thâu nhận lễ vật rồi thưởng cho tên gia nhân của Bá Tước hai tiền. Tên gia nhân lạy tạ rồi lui ra. Tây Môn
Khánh lại mời Bá Tước vào thư phòng cạnh đại sảnh uống trà nói chuyện. Tây Môn Khánh hỏi:
- Hôm nay nhị ca có gặp Tạ ca chưa?
Bá Tước đáp:
- Hôm nay tôi vừa thức dậy thì Lý tam ca và Hoàng tứ ca tới nhờ đem lễ vật nên chưa rảnh để gặp Tạ ca.
Tây Môn Khánh quay lại bảo Kỳ Đồng:
- Đi mời Tạ gia lại đây ngay cho ta.
Kỳ Đồng vâng lời đi ngay, Thư Đồng đem rượu và thức ăn ra, chủ khách chén thù chén tạc. Bá Tước gợi chuyện:
- Lý, Hoàng hai người còn thiếu đại ca bao nhiêu.
Tây Môn Khánh đáp:
- Thì như nhị ca biết đấy, hôm nọ trả một ngàn lạng rồi, văn tự cũ bỏ đi, làm văn tự mới là vay năm trăm lạng.
Bá Tước nói:
- Vậy cũng được, nhưng theo tôi nghĩ thì sao đại ca không cho họ vay thêm năm trăm lạng nữa là một nghìn lạng, tiền lời
cũng nhiều hơn mà lại gọn gàng dễ tính toán hơn. À thế nào? Mấy đĩnh vàng đó, đại ca thích không? Nếu không thì đưa lại
cho họ rồi thêm ít trăm lạng nữa thôi.
Tây Môn Khánh gật gù:
- Nhị ca nói cũng đúng, giữ vàng trong nhà cũng chẳng làm gì mà chỉ thêm lôi thôi, vậy thì để tôi đưa lại cho họ bốn
đĩnh vàng, trị giá một trăm năm chục lạng chứ gì, và đưa thêm ba trăm năm chục lạng nữa là năm trăm lạng, cộng với số
nợ cũ cũ cả thảy là một ngàn lạng chẵn.
Nói xong lại mời Bá Tước nâng chung. Bá Tước mừng thầm trong bụng, vừa uống rượu vừa tâng bốc Tây Môn Khánh. Bỗng Đại
An vào thưa:
- Có chú Bôn Tứ đem rất nhiều đồ quý như bình phong, trống đồng... nói là của Bạch Hoàng thân, muốn cầm với giá ba chục
lạng, Bôn Tứ sai tôi vào trình xem gia gia có chịu cầm hay không.
Tây Môn Khánh bảo:
- Gọi Bôn Tứ đem vào đây ta coi.
Đại An bước ra cùng Bôn Tứ đem các đồ vật đó khiêng lên thềm đại sảnh. Tây Môn Khánh và Bá Tước bước ra coi, thấy có
một tấm bình phong khảm xà cừ và cẩm đá Thạch Lý, rộng ba thước, cao năm thước, một bộ chiêng trống bằng đồng vàng
chói, điêu khắc tuyệt đẹp. Tây Môn Khánh hỏi:
- Nhị ca thấy thế nào?
Bá Tước nói:
- Không kể giàn chiêng trống này thì riêng tấm bình phong cũng đáng giá năm chục lạng mà sợ mua không có, đại ca nên
cầm cho họ đi.
Tây Môn Khánh nói:
- Không biết sau này người ta có chuộc lại chăng?
Bá Tước nói:
- Chuộc gì nổi mà chuộc, đã đem cầm thế đi như thế này là khó lòng mà chuộc lại, vả chăng có chuộc lại thì đại ca cũng
đã một vốn bốn lời, đi đâu mà thiệt.
Tây Môn Khánh nói:
- Thôi được, cầm cho họ vậy.
Đoạn bảo Bôn Tứ:
- Ra tiệm thuốc bảo cậu Kính Tế xuất ra ba chục lạng đem đến cho người ta.
Nói xong sai Đại An gọi gia nhân lau chùi sạch sề tấm bình phong, cho khiêng lên đặt tại chính diện đại sảnh, rồi ngắm
nghía kỹ lưỡng, thấy quả là đồ quý, trong lòng vui thích lắm. Còn giàn chiêng trống thì sai cất vào kho.
Tây Môn Khánh chợt nhớ tới đám nhạc công do Lý, Hoàng phái tới, bèn hỏi gia nhân:
- Gọi họ vào chưa? Cho họ ăn uống gì chưa?
Cầm Đồng thưa:
- Họ đang ăn uống tại nhà dưới.
Tây Môn Khánh bảo:
- Cho họ ăn uống xong thì gọi họ lên đây trình diễn ta nghe.
Lát sau, đám nhạc công được dẫn lên đại sảnh tấu nhạc, tiếng nhạc réo rắt chơi vơi, Tây Môn Khánh và Bá Tước chú ý ngồi
nghe. Đang nghe thì Tạ Hy Đại tới, bước lên đại sảnh vái chào. Tây Môn Khánh đáp lễ rồi bảo:
- Tạ ca thử coi tấm bình phong kia rồi đánh giá coi chừng bao nhiêu lạng.
Hy Đại bước tới gần tấm bình phong xem xét kỹ càng trên dưới, vừa xem vừa lẩm bẩm khen tặng rồi quay lại nói:
- Tấm bình phong này quả là vật quý, cứ thời giá bây giờ thì một trăm lạng cũng chưa chắc mua được.
Bá Tước cười:
- Vậy mà tính luôn cả giàn chiêng trống bằng đồng, điêu khắc tinh xảo, tất cả chỉ có ba chục lạng mà thôi.
Hy Đại ngẩn người vỗ tay nói:
- Sao lại có chuyện lạ vậy, tấm bình phong này cũng gấp mấy lần cái bá chục lạng rồi.
Bá Tước cười:
- Còn giàn chiêng trống thì ít nhất cũng bốn chục cân đồng tốt kỹ thuật rập khuôn kiểu vua chúa, chế tạo thật công phu,
nét khắc cực tinh xảo. Cho hay đại ca mình đây thật là có phúc lớn, vật quý tự nhiên tìm đến quý nhân là vậy.
Ba người bàn tán một hồi, Ứng, Tạ thi nhau tâng bốc. Tây Môn Khánh mời hai người vào thư phòng uống rượu. Lát sau thì
Lý, Hoàng hai người tới, chào hỏi xong, Tây Môn Khánh bảo:
- Hai người việc gì phải phí tâm đem lễ vật cho tôi, chẳng lẽ tôi lại không nhận.
Lý, Hoàng cùng nói:
- Quan nhân dạy như vậy làm chúng tôi sợ, chúng tôi không biết lấy gì tạ Ơn lớn nên chỉ có chút lễ mọn để quan nhân
thưởng cho kẻ dưới mà thôi. Cúi xin quan nhân nhận giùm cho chúng tôi được yên lòng.
Nói xong khép nép ngồi xuống. Hoa. Đồng đem thêm thức ăn lên, mọi người vui vẻ ăn uống. Lát sau Đại An lên hỏi:
- Thưa gia gia định cho bày bàn dọn tiệc lớn tại dâu?
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì cứ dọn tại đại sảnh.
Lát sau, tiệc dọn xong xuôi, Tây Môn Khánh mời đám khách trở ra đại sảnh nhập tiệc, đám nhạc công tấu nhạc rộn ràng.
Lại gọi Ngân Nhi ra rót rượu và ca hát...
Trong khi đó các a hoàn của Quế Thư và Ngân Nhi là Bảo Nhi và Lạp Mai ngồi kiệu tới đón. Quế Thư nghe nói Bảo Nhi tới
thì vội vàng chạy ra, chủ tớ thầm thì hồi lâu, Quế Thư trở vào cáo từ xin về.
Nguyệt nương bảo:
- Việc gì mà vội? Hôm nay chúng ta đều tới nhà Ngô Đại cữu, đem cả các thư thư đi theo cho vui.
Chừng nào tan tiệc thì về nhà cũng được chứ gì? Ra bảo kiệu nó về đi.
Quế Thư khẩn khoản:
- Nương nương không biết, ở nhà con bây giờ chỉ có mình mẫu thân con, thư thư con thì vắng nhà, bây giờ bên Ngũ di ma
con mời ăn tiệc, mẫu thân con cuống lên, không biết soạn lễ vật thế nào nên phải sai Bảo Nhi đem kiệu tới gọi con về.
Nương nương cho con về, hôm khác nương nương muốn con ở đây bao nhiêu ngày, con cũng xin vâng.
Nguyệt nương đành cho Quế Thư một lạng bạc, lại sai Ngọc Tiêu soạn hai quả đựng bánh trái đem ra kiệu, rồi cho Quế Thư
về. Quế Thư lạy tạ Nguyệt nương rồi tới lạy chào các tiểu nương, sau đó được cô là Kiều Nhi dẫn tới ngoài đại sảnh. Quế
Thư nhờ Đại An mời Tây Môn Khánh ra. Đại An nhẹ bước vào bàn tiệc, ghé tai chủ nói nhỏ:
- Quế Thư xin về, thỉnh gia gia ra ngoài.
Bá Tước bảo:
- Thì ra con khốn suốt mấy hôm nay vẫn ở lỳ tại đây không chịu về.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì hôm nay nó về đấy.