Cũng hôm đó, Lý, Hoàng hai người ăn tại nhà Tây Môn Khánh tới chiều tối mới cáo từ. Bá Tước đưa ra
ngoài bảo:
- Đó, tôi đã nói cho hai vị rồi đó. Ngày mai Đại quan nhân sẽ cho hai vị mượn thêm năm trăm lạng nữa.
Lý, Hoàng hai người cúi mình vái tạ rồi về. Bá Tước trở lại thư phòng tiếp tục cùng Tây Môn Khánh và Tạ Hy Đại uống
rượu chuyện trò...
Bỗng Lý Minh vén mành bước vào. Bá Tước nhìn ra bảo:
- Lý Nhật Tân tới đây này.
Lý Minh phục xuống lạy chào. Tây Môn Khánh hỏi:
- Ngô Huệ đâu, sao không thấy đến?
Lý Minh thưa:
- Ngô Huệ đau mắt, hôm nay cũng không tới phủ Đông Bình được, tôi đã gọi Vương Quế tới thay.
Đoạn quay ra gọi:
- Vương Quế đâu, vào lạy chào gia gia đi.
Vương Quế bước vào sụp lạy ra mắt rồi đứng dậy chắp tay chờ đợi. Bá Tước hỏi Lý Minh:
- Quế Thư nhà ngươi đã về rồi, ngươi biết chưa?
Lý Minh đáp:
- Tôi từ phủ Đông Bình về qua nhà rửa mắt rồi tới đây nên không biết.
Bá Tước quay lại nói với Tây Môn Khánh:
- Chắc hai đứa này nó chưa ăn gì, đại ca bảo gia nhân cho chúng nó ăn cơm.
Thư Đồng đứng bên thưa:
- Để hai anh đây đợi một chút rồi ăn cùng với ban nhạc, cơm cũng đang dọn lên rồi.
Bá Tước sai Thư Đồng dọn mấy đĩa đồ ăn và đem cơm vào nhà dưới cho Lý, Vương hai người ăn rồi bảo Thư Đồng:
- Mày không hiểu gì cả, người ta thường nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hai đứa này đây tuy là hát xướng nhưng không
thể xếp cùng hạng với bọn nhạc công tầm thường được, mà phải biệt đãi, mày như thế là không có mắt. Mày không biết Lý
Minh đây là thế nào hay sao?
Tây Môn Khánh cười, đập lên đầu Bá Tước mà bảo:
- Đồ quỷ, chỉ được cái ăn nói vơ vẩn trêu ghẹo người khác.
Bá Tước cười bảo Thư Đồng:
- Mày ngu lắm, mày cũng là người hát xướng mà không biết đến bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc", mấy đứa ca xướng đấy cũng
như những cánh hoa tươi, đáng lẽ mày phải biết thương xót quý trọng, thì mày lại ngược đãi.
Tây Môn Khánh cũng cười hỏi Thư Đồng:
- Nhị gia dạy, mày đã hiểu chưa?
Thư Đồng chỉ cười, dẫn Lý, Vương hai người đi ăn cơm.
Lát sau ăn xong trở lại thư phòng, Bá Tước hỏi:
- Hai đứa có thuộc bài "Tuyết nguyệt phong hoa" không?
Lý Minh đáp:
- Dạ, chúng tôi có nhớ.
Nói xong cầm cây tỳ bà lên cùng Vương Quế đánh đàn tranh, hai người vừa đàn vừa hát.
Lúc đó trời đã chạng vạng tối, Tây Môn Khánh sai dọn hai bàn tiệc tại đại sảnh, đốt. các thứ đèn lồng trong ngoài rồi
gọi Phó Quản lý, Hàn Quản lý, Vân Chủ quản, Bôn Tứ và Kính Tế tới uống rượu xem đèn thưởng xuân.
Tây Môn Khánh cùng Ứng, Tạ ngồi trên, những người khác phân ngôi thứ mà ngồi.
Ngoài sân có giàn pháo bông, xung quanh treo mười hai cái đèn hoa sen. Tây Môn Khánh bảo:
- Để tới lát nữa rồi đốt.
Đoạn cho lệnh sáu nhạc công cùng Lý, Vương cử nhạc. Đèn đuốc trong ngoài rực rỡ, hàng trăm kiểu đèn khoe sắc, tiếng
nhạc du dương trầm bổng, khung cảnh đó khiến tất cả những người đi lại ngoài đường đều phải dừng chân ngó vào. Tây Môn
Khánh ngất ngưởng ngồi đầu tiệc uống rượu nghe đàn, đầu đội mũ Trung tĩnh, mình mặc áo đoạn bạch, trông thật sang trọng
mà lại phong lưu. Lát sau Tây Môn Khánh cho lệnh Đại An và Cầm Đồng ra sân thả đèn hoa, đám lính hầu chia nhau cầm binh
khí đứng dọc ngoài cổng, không cho thiên hạ chen lấn vào coi, chỉ cho đứng ngoài mà ngó...
Tối hôm đó trời thật trong sáng, gió xuân nhẹ thổi, vầng trăng trong lơ lửng trên trời, ngoài đường thiên hạ đổ ra chen
chúc chơi xuân, thật là cảnh:
Đầu đường vang tiếng nói cười Tiết Nguyên tiêu rực rỡ nơi Phượng thành.
Thả đèn hoa xong, Tây Môn Khánh cho lệnh đốt các loại pháo bông, pháo thăng thiên và các loại pháo nổ khác. Bọn Xuân
Mai bốn đứa nhân lúc Nguyệt nương và các tiểu nương vắng nhà, lại nghe nói Tây Môn Khánh có ban nhạc tới tám người đàn
hát, ngoài sân, Đại An lại đốt pháo bông, liền ăn mặc, trang điểm đẹp đẽ rồi rủ nhau ra nấp sau bình phong mà xem.
Thư Đồng cùng Ngọc Tiêu vốn có tình ý với nhau. Thư Đồng thấy Ngọc Tiêu cùng các bạn đứng núp sau bình phong thì cũng
mang hạt dưa tới vừa cắn vừa nói chuyện. Bỗng bình rượu để trên lò sưởi, ở cuối đại sảnh bị Thư Đồng đụng ngã xuống,
rượu đổ vào lò, lửa phựt lên như một ngọn pháo bông. Ngọc Tiêu cười lên khúc khích rồi bụm miệng lại.
Tây Môn Khánh quay lại hỏi gia nhân:
- Ai cười ở đâu đây vậy?
Xuân Mai thấy Thư Đồng vì đùa với Ngọc Tiêu mà đụng đổ bình rượu thì mắng nhỏ:
- Đồ con gái mất nết, thấy đàn ông con trai thì tít mắt lại mà đùa, đến lúc làm đổ rượu lại còn ở đó mà cười rinh rích,
cười cái gì mới được chứ.
Ngọc Tiêu không nói được gì, vội lỉnh ngay ra nhà sau. Còn Thư Đồng thì sợ hãi bước ra thưa với Tây Môn Khánh:
- Tôi lỡ tay đụng phải bình rượu, làm rượu đổ vào lò sưởi, xin gia gia bỏ qua.
Tây Môn Khánh không hỏi gì nữa...
Trong khi đó, vợ Bôn Tứ nhân Nguyệt nương vắng nhà, lại biết Xuân Mai, Ngọc Tiêu, Nghênh Xuân và Lan Hương là bốn a
hoàn được Tây Môn Khánh quý trọng, có thế lực, bèn dọn một tiệc rượu hoa quả rồi sai con gái mình là Trường Nhi tới mời
bốn a hoàn đó. Trường Nhi vào xin phép Kiều Nhi cho bốn a hoàn tới nhà mình uống rượu. Kiều Nhi bảo:
- Ta khó ở trong người, không biết chuyện gì cả Trường Nhi lại sang thưa với Tuyết Nga, Tuyết Nga bảo:
- Đại nương đi vắng thì ngươi phải hỏi gia gia, ta làm sao dám cho phép.
Trường Nhi không biết làm thế nào, đành tìm gặp bốn a hoàn ở nhà sau. Ba đứa kia rất muốn đi, chỉ riêng Xuân Mai
nói:
- Rõ thật con gái thối thây, chưa ngửi thấy mùi rượu đã tớn tác lên rồi, coi thật không được con mắt chút nào cả. Đi
làm sao được mà đi cơ chứ.
Ba đứa kia nôn nóng muốn đi, thấy Xuân Mai nói vậy thì chùn cả lại. Xuân Mai vẫn ngồi yên. Thư Đồng cũng có mặt, thấy
vậy bảo:
- Tôi vừa làm lỗi, đang sợ bị gia gia mắng, nhưng thôi, để tôi lên bẩm với gia gia giùm cho các thư thư.
Nói xong bước lên đại sảnh, ghé tai Tây Môn Khánh mà thưa:
- Nhân buổi giai tiết vợ Bôn Tứ có dọn tiệc rượu ở nhà, mời các thư thư tới dự, các thư thư nhờ tôi lên xin phép gia
gia có cho đi hay không.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu vậy thì cho chúng nó đi, nhưng dặn là chúng nó phải về sớm vì nhà không có ai.
Thư Đồng trở ra nhà sau hoa chân múa tay cười bảo:
- Nhờ tôi xin cho các thư thư được gia gia cho phép rồi đó gia gia dặn là về sớm một chút là được.
Xuân Mai nghe vậy mới từ tử đứng dậy về phòng trang điểm lại rồi cùng ba đứa kia tới nhà Bôn Tứ.
Vợ Bôn Tứ thấy bốn a hoàn tới thì mừng như bắt được của, vội chạy ra tiếp rước. Đôi bên thi lễ, vợ Bôn Tứ gọi Xuân Mai
là đại cô, Nghênh Xuân là nhị cô, Ngọc Tiêu là tam cô và Lan Hương là tứ cô. Vợ Bôn Tứ mời cả vợ Hàn Hồi Tử sang tiếp
khách giùm mình. Chào hỏi xong xuôi, vợ Bôn Tứ mời mọi người vào tiệc. Con gái là Trường Nhi đứng ngoài rót rượu...
Trong khi đó bữa tiệc tại nhà Tây Môn Khánh vẫn tiếp tục. Tây Môn Khánh sai đem rượu Mai Côi ra. Rượu này cực ngon, mọi
người mới uống chung đầu đã khen tặng hết lời. Lý Minh và Vương Quế ôm đàn đứng cạnh bàn tiệc mà đàn hát. Lát sau, thấy
trời tối dã lâu, Kính Tế đem theo nhiều pháo rồi dẫn Đại An và mấy tên lính hầu tới nhà Ngô Đại cữu để đón Nguyệt nương
và đám tiểu nương.
Kính Tế tới nơi, được đón tiếp vào đại sảnh. Tiệc đã tàn nhưng mọi người còn đang uống rượu và ăn bánh trái hoa quả.
Ngô nhị cữu sai dọn một bàn để khoản đãi Kính Tế rồi nói:
- Đại cữu hôm nay vắng nhà vì phải lo việc công cho xong. Đại An cũng bước tới thưa với Nguyệt nương:
- Gia gia sai cậu Kính Tế và tôi tới rước các nương nương, xin các nương nương về sớm.
Nguyệt nương đang ghét Đại An nên không thèm nói gì. Ngô Đại cữu mẫu gọi gia nhân là Lai Định:
- Ngươi dọn rượu mời Đại An chứ.
Lai Định thưa:
- Đã có dọn sẵn rồi.
Nguyệt nương bảo:
- Vậy thì dẫn nó xuống cho nó ăn uống đi, xong thì ra đằng trước đứng hầu, lát nữa chúng ta về, có gì mà vội.
Ngô Đại cữu mẫu nói:
- Phải rồi, chẳng mấy khi các cô nương tới đây xin ngồi lâu nói chuyện, việc gì phải về sớm.
Ngọc Lâu bảo ca nữ Úc Đại Thư:
- Hôm nọ sinh nhật của Lục nương mà thư thư không tới Lục nương giận lắm đó.
Úc Đại Thư vội bước tới trước mặt Bình Nhi sụp lạy tạ lỗi, lạy bốn lạy rồi nói:
- Sau ngày sinh nhật của Ngũ nương thì tôi không được khỏe, mãi tới hôm qua Ngô nương nương đây mới cho gọi tới, tôi
phải gắng mà tới, do đó chưa tới tạ lỗi với Lục nương được.
Kim Liên bảo:
- Chắc là Lục nương còn giận, bây giờ Úc Đại Thư hát một khúc thì Lục nương mới hết giận.
Bình Nhi chỉ cười, không nói gì. Ngô Đại cữu mẫu thì giục vợ Ngô Vũ Thần là Trịnh Tam Thư rót rượu mời khách.
Úc Đại Thư cầm đàn tỳ bà lên, vừa đánh vừa hát bài "Nhất giang phong", nàng cố ý lựa bài đó.
Đang hát thì Nguyệt nương bảo:
- Bài hát gì mà buồn quá vậy? Nghe thê lương lạnh lùng quá. Mọi người im lặng nghe hát. Đại An đứng bên thưa với Nguyệt
nương:
- Trời đang xuống tuyết, chắc là lạnh lắm.
Ngọc Lâu bảo:
- Vậy mà hôm nay Đại nương không mặc áo ấm, Đại nương dùng cái áo ấm của tôi đây để lát về cho đỡ lạnh.
Nguyệt nương bảo:
- Nếu có tuyết thì sai chúng nó về lấy áo lạnh cho mọi người luôn.
Đại An vội chạy ra bảo Đại An:
- Đại nương bảo về nhà lấy áo ấm cho các nương nương. Đại An bảo Cầm Đồng:
- Mày về lấy đi, để tao đứng đây hầu.
Cầm Đồng đi ngay.
Trong này, Nguyệt nương chợt nhớ là Kim Liên không có áo ấm, bèn quay hỏi Lai An:
- Đứa nào về lấy áo đó?
Lai An đáp:
- Thưa, Cầm Đồng.
Nguyệt nương bảo:
- Sao không nói với ta một tiếng mà đã vội đi ngay vậy?
Ngọc Lâu nói:
- Quên không dặn nó là Ngũ nương không có áo cừu, bảo nó lấy áo của Đại Thư đem tới đây cho Ngũ nương mặc.
Nguyệt nương bảo:
- Không cần, trong nhà có cái áo cừu rất đẹp của người ta mới đem cầm, bảo nó lấy cái đó tới.
Đoạn quay lại hỏi:
- Thằng Đại An đâu, sao nó không đi mà lại phải sai thằng Cầm Đồng? Gọi nó vào đây cho ta.
Lai An vội chạy ra gọi Đại An vào. Nguyệt nương mắng ngay:
- Thằng khốn kiếp chỉ được cái chỉ tay năm ngón, sai hết đứa này tới đứa kia, chứ mày thì chẳng bao giờ nhúng tay làm
việc gì cả. Mày sai nó đi mà cũng chẳng thèm nói với tao hay một tiếng. Mày là cái gì mà gớm quá vậy?
Đại An đáp:
- Xin Đại nương bớt giận, nếu Đại nương sai tôi thì tôi đâu dám sai người khác, nhưng lúc nãy Lai An ra chỉ nói là Đại
nương sai một người về lấy áo mà thôi.
Nguyệt nương giận lắm:
- Thằng khốn kiếp giỏi chống chế lắm, nhưng khi không thằng Lai An nó dám sai mày hay sao? Nó không bảo ai mà chỉ bảo
mày, vậy mà mày không chịu đi, đổ việc cho người khác. Tao hiền lành quá nên bây giờ trong nhà không còn phép tắc gì
nữa, mày muốn làm gì thì làm, không cần biết đến ai. Hồi trưa ở nhà cũng vậy, thằng Họa Đồng nó đang bưng quả đồ ăn,
gia gia sai mày vào nói với tao là tha cho con Hạ Hoa, sao mày không thèm vào mà lại sai thằng Họa Đồng. Còn gia gia có
sai mày đưa con Quế Thư về đâu mà mày lon ton đưa nó về? Như vậy là sai mày thì mày không thèm làm, mày chỉ làm theo ý
mày thôi có phải không? Mày còn giữ cái thói đó thì mày biết tao.
Đại An cãi láo:
- Xin Đại nương xét lại quả không có chuyện đó. Chính gia gia sai tôi đưa Quế Thư về, do đó tôi mới bảo Họa Đồng đưa
quả đồ ăn cho tôi, rồi sau đó gia gia mới sai nó vào thưa với Đại nương, chứ không phải tôi đổ việc cho nó. Nguyệt
nương nổi giận mắng:
- Thằng khốn kiếp này gớm thật, tại sao việc mày đã không chịu đi, rồi bây giờ còn đứng cãi tay đôi với tao phải không?
Được rồi, ta sẽ nói với gia gia đánh cho mày một trận thừa sống thiếu chết xem sao.
Ngô Đại cữu mẫu bảo:
- Đại An, mày không về lấy áo cho các nương nương hay sao?
Đoạn quay sang Nguyệt nương:
- Bây giờ định lấy áo cửu ở đâu cho Ngũ cô nương mặc thì dặn nó đi.
Kim Liên nói:
- Thôi, để bảo nó lấy áo lạnh của tôi cũng được, việc gì phải mặc áo cừu. áo cừu của người ta đem cầm, mình mặc cũng
ký, mà cũng chẳng mặc được lâu, nay mai người ta chuộc lại cũng vậy Nguyệt nương nói:
- Thật ra áo cừu đó cũng không hẳn là cầm. Trước đây Lý Tam nợ mười sáu lạng bạc, không có tiền trả nên trả luôn bằng
áo đó Đoạn quay lại bảo Đại An:
- Áo cừu ở trong tủ phòng tao, mày về bảo Ngọc Tiêu nó lấy chìa khóa mở cửa ra đưa cho.
Đại An vái rồi lui ra.
Lúc đi ngang bàn Kính Tế, Kính Tế hỏi:
- Đi đâu mà lật đật vậy?
Đại An đứng lại đáp:
- Thật bực hết nói, có một việc mà tới hai ba đứa đi, trời khuya lạnh như thế này mà sai về nhà.
Nói xong bước ra.
Đại An về tới nhà thì Tây Môn Khánh hãy còn ngồi uống rượu với Ứng, Tạ và Đạo Quốc. Phó Quản lý và Vân Chủ quản đã về
trước rồi.
Tây Môn Khánh thấy Đại An đi ngang thì gọi vào hỏi:
- Các nương nương về chưa?
Đại An dừng lại nói:
- Thưa chưa, còn sai tôi về lấy áo lạnh.
Nói xong vào hậu phòng, tìm Ngọc Tiêu, nhưng chỉ thấy Tiểu Ngọc đang ngồi một mình buồn rầu.
Đại An hỏi áo thì Tiểu Ngọc giận dữ đáp:
- Bốn con khốn đó tới nhà vợ Bôn Tứ uống rượu giờ này cũng chưa thèm dẫn xác về, tôi biết quần áo để đâu mà lấy bây
giờ? Muốn tìm gì thì đến nhà vợ Bôn Tứ mà tìm.
Cầm Đồng đứng bên nghe vậy vội ba chân bốn cẳng tới nhà vợ Bôn Tứ, thấy bên trong đèn sáng choang thì đứng ở cửa sổ
nhìn vào, thấy vợ Bôn Tứ nói:
- Kìa, đại cô và tam cô, sao từ nãy tới giờ chẳng uống miếng rượu nào, đồ ăn cũng không đụng đũa, hay là chê nhà chúng
tôi nghèo nàn, đồ ăn không được ngon chăng?
Xuân Mai nói:
- Đâu phải vậy, vì chúng tôi ăn quá nhiều rồi, không thể kham được nữa, xin Tứ tẩu cứ để chúng tôi được tự nhiên.
Đoạn quay sang vợ Hàn Hồi Tử:
- Chị là hàng xóm của tôi, tôi mời chị sang dể tiếp khách giùm tôi, chị phải làm sao mời các cô nương đây chứ, làm sao
chị cứ ngồi như là khách vậy?
Lại bảo con:
- Trường Nhi, đem rượu tới rót hầu Tam cô đi con. Chung rượu của Tứ cô cũng vơi quá, mày phải rót thêm vào chứ. Lan
Hương nói:
- Tứ tẩu ơi, tôi không uống thêm được nữa đâu.
Vợ Bôn Tứ nói:
- Hôm nay thế nào các cô nương cũng đói rồi, gia đình chúng tôi nghèo nàn quả là chẳng có gì để khoản đãi các cô nương.
Hôm nay nhân buổi giai tiết mới dám mời, lại sợ gia gia biết mà không chọ..
Đang nói thì nghe tiếng gõ cửa, mọi người đều yên lặng nghe ngóng.
Trường Nhi hỏi:
- Ai đó?
Cầm Đồng đáp:
- Tôi đây, tôi tới tìm các thư thư có chút việc.
Nói xong đẩy cửa bước vào, Ngọc Tiêu vội hỏi:
- Các nương nương về rồi hay sao?
Cầm Đồng chỉ cười, nhìn mọi người mà không đáp. Ngọc Tiêu bảo:
- Nỡm chửa, hỏi sao không nói? Ai cười với anh mà anh nhe răng ra vậy?
Cầm Đồng nói:
- Các nương nương chưa về, còn uống rượu ở bên đó, nhưng trời có tuyết nên sai tôi về lấy áo cừu rồi mới trở lại rước.
Ngọc Tiêu bảo:
- Áo cừu ở trong rương ấy, bảo Tiểu Ngọc nó lấy cho không được sao?
Cầm Đồng đáp:
- Tiểu Ngọc nói là không biết gì cả, bảo tôi đến hỏi chị.
Ngọc Tiêu bảo:
- Sao lại không biết? Anh tin lời con khốn đó sao?
Xuân Mai bảo:
- Nương nương của các chị có áo cừu thì các chị về lấy đi, nương nương tôi chẳng có áo gì hết thì tôi ngồi đây.
Lan Hương bảo:
- Áo của Tam nương thì bảo Tiểu Loan nó lấy cho.
Nghênh Xuân cũng lấy chìa khóa đưa cho Cầm Đồng mà bảo:
- Anh nói với Tú Xuân lấy chìa khóa này mở rương đưa áo cho anh.
Cầm Đồng trở về, nhờ Tiểu Ngọc, Tiểu Loan và Tú Xuân lấy đầy đủ các áo, nhưng Đại An bảo:
- Còn áo của Ngũ nương đâu?