Trời lại bắt đầu mưa, kiểu thời tiết này đã duy trì suốt nhiều ngày nay. Nhiệt độ của Paris đã có sự biến đổi khi
chuyển mùa cũng giống như tâm trạng của con người vậy. Tuy trời càng lúc càng lạnh nhưng ít ra khi ngồi cạnh lò sưởi
thì thân thể cũng có chút cảm giác ấm áp, nhưng nàng lại không có cách nào xua đi sự lạnh lẽo trong lòng.
Phòng làm việc của giám đốc…
Louis Thương Nghiêu vừa đem tập tài liệu trên bàn ký tên xong xuôi, điện thoại trên bàn làm việc liền reng lên. Nhấc
máy lên, đầu bên kia liền vang lên tiếng cô thư ký, “Ngài Louis, có một vị tiểu thư muốn gặp ngài…nhưng cô ấy không có
hẹn trước…” Giọng của thư ký giám đốc có chút gì đó không được tự nhiên cho lắm.
Hàng lông mày cương nghị của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, lên tiếng, “Là ai vậy?” Có thể làm cho thư ký giám đốc
phải cảm thấy khó xử, chắc hẳn người này không hề đơn giản.
“Vị tiểu thư kia nói…. cô ấy là…vị hôn thê của ngài…” Thư ký giám đốc ngập ngừng mãi mới nói nên lời, thật ra cô ta
cũng rất tò mò không biết tại sao giám đốc lại có nhiều vị hôn thê tới vậy bởi trong tập đoàn ai nấy đều biết cái cô
tiểu thư Sally kia vẫn thường xuyên quấn lấy giám đốc không rời.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, trên gương mặt thoáng hiện chút không hài lòng cùng vài phần nghi hoặc. Mấy giây sau, hắn
trầm giọng hạ lệnh, “Để cho cô ấy vào!”
“Vâng!” Thư ký giám đốc thật sự bị bất ngờ.
Lạc Tranh không biết mình làm thế nào để rời khỏi quán cà phê. Nàng chỉ nhớ loáng thoáng là sau khi tiễn Lưu Ly lên
taxi, nàng đã đi bộ trở về tập đoàn mà thôi. Đoạn đường này đi bộ phải mất chừng một giờ đồng hồ, nhưng mà, nàng hầu
như đã sớm quên mất sự mệt mỏi. Chiếc dù che mưa phần nào giúp che đi khuôn mặt tái nhợt của nàng. Màn mưa giăng kín
bầu trời giống như tâm trạng muốn rơi lệ của nàng lúc này. Chỉ khác là, ông trời muốn khóc thì có thể đổ cơn mưa, còn
nàng muốn khóc, nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong lòng.
Đứng trước toà nhà sừng sững của tập đoàn, Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn lên. Nước mưa tạt vào gương mặt nàng mà nàng cũng
không hề có cảm giác. Trước mắt nàng là toà nhà cao ngất với kết cấu vững chắc của những vách kính thuỷ tinh cùng khung
thép sáng loáng như muốn xuyên thấu đám mây đen nặng trĩu vươn tới vũ trụ bao la, đem tất cả sự huy hoàng của thế giới
bày ra trước mắt.
Lạc Tranh cảm thấy hốc mắt mình cay cay, có cảm giác như muốn khóc. Nàng vội vã ngẩng đầu nhắm đôi mắt lại, để cho nước
mắt có thể ngược dòng mà chảy vào trong lòng. Nàng không thể khóc bởi vì nếu khóc coi như mọi chuyện đã kết thúc.
Khi Lạc Tranh trở lại phòng làm việc, Vi Như gõ cửa bước vào thấy y phục của nàng bị ướt, có chút giật mình, vội vàng
cầm lấy khăn bông khô cùng một tách cà phê nóng hổi đặt trước mặt nàng, dè dặt hỏi, “Sư phụ, chị làm sao vậy? Không
phải lúc nãy chị có mang dù ra ngoài hay sao?”
Câu hỏi của Vi Như hồi lâu cũng không có hồi âm. Nhìn lại Lạc Tranh, lại nhìn đến ly cà phê đang bốc hơi nghi ngút, sư
phụ đáng kính của cô tưởng như đang nhìn không chớp mắt vào ly cà phê nhưng thực ra thì ánh mắt lại không hề có chút
tiêu cự, rất rõ ràng đang rơi vào trạng thái rã rời.
Vi Như khẽ cắn môi, đương nhiên cũng không dám hỏi gì nhiều, suy nghĩ một hồi liền cúi xuống nói khẽ với Lạc Tranh, “Sư
phụ, vừa rồi chi nhánh tại Đức Châu có điện thoại tới, nói là đã xảy ra tranh chấp về một bản hợp đồng, cần luật sư
đoàn ra mặt giải quyết…”
Lạc Tranh vẫn không có phản ứng, dường như đối với những lời của Vi Như nàng không hề nghe thấy vậy.
Vi Như thấy thế, khẽ thở dài một hơi. Xem ra bộ dạng sư phụ như vậy tạm thời sẽ không có cách nào giải quyết chuyện
này. Thật ra, cô quan tâm đến sư phụ mình nhiều hơn là vụ kiện kia bởi vì cô biết rõ sư phụ mình là một người khiêm
nhường, chưa bao giờ đối với người khác bằng thái độ hách dịch. Chính vì hiểu rõ tính tình của Lạc Tranh nên Vi Như mới
càng cảm thấy vô vọng và bất lực. Cô biết mình không có cách nào giúp được sư phụ, chỉ có thể yên lặng tránh đi mà
thôi…
“Văn phòng luật bên kia nói thế nào?” Khi Vi Như chuẩn bị xoay người rời đi, Lạc Tranh đột nhiên lên tiếng, giọng nói
của nàng rất nhẹ, khiến người ta cảm nhận được sự vô lực trong dáng vóc nhỏ bé của nàng.