Suốt đêm hôm trước Kim Liên buồn bực không ngủ được, sáng hôm sau, khi Tây Môn Khánh ra viện làm
việc thì Kim Liên vào nói với Nguyệt nương:
- Hôm qua Lục nương nói là Đại nương ỷ thế người trên, muốn nói gì thì nói. Gia gia đã say rượu vào phòng Lục nương
nghỉ mà Đại nương còn nói này nói kia khiến Lục nương phải mất mặt, phải về phòng lôi gia gia tới, sau đó không thèm
ngồi lại, mà trở về phòng mình ngay. Lát sau thì gia gia cũng về phòng Lục nương bảo là có giữ được đâu mà đòi giữ.
Nguyệt nương nghe xong giận lắm, nói với Ngô Đại cữu mẫu và Ngọc Lâu:
- Hôm qua có mấy người đó, tôi có nói gì đâu. Gia nhân vào đưa quần áo mũ mãng, tôi chỉ hỏi là gia gia đâu, sao không
vào đây, gia nhân nói là gia gia đang ở phòng Lục nương, tôi chỉ nói là hôm nay sinh nhật Nhị nương, mọi người đang
chờ, sao gia gia không vào, có thế thôi. Tôi nói vậy có gì đâu mà bảo là làm mất mặt Lục nương, mà bảo là tôi ỷ thế
người trên muốn nói gì thì nói. Xưa nay tôi vẫn tin Lục nương là người tốt, biết điều, ngờ đâu "tri diện bất tri tâm"
là thế. Hèn gì tối qua, khi đẫn gia gia vào đây là Lục nương bỏ về phòng ngay. Tôi nói thật, tôi chẳng cần gì phải giữ,
gia gia muốn đến phòng nào thì đến, tôi chỉ như người ở góa mà thôi, tôi có cần gì đâu, ở góa không được thì lấy chồng
khác, có ngại gì.
Ngô Đại cữu mẫu khuyên:
- Cô đừng nên nóng, cứ nên nghĩ tới ca nhi là hơn. Mình là người trên chuyện gì không phải chỉ nên để trong lòng, không
nên chấp nhất.
Nguyệt nương bảo:
- Nhưng mà tức lắm, chịu không được, thà mình có nói thì không sao, đằng này mình không nói gì mới tức chứ, để rồi tôi
sẽ hỏi Lục nương là tôi làm gì, nói gì mà bảo tôi ỷ thế.
Kim Liên nghe vậy hoảng quá vội nói:
- Thôi xin Đại nương tha thứ cho Lục nương, người ta thường nói người trên không chấp lỗi kẻ dưới. Lục nương cậy có con
trai, mấy chị em mình đây, ai chẳng bị Lục nương nói xấu với gia gia. Lục nương lại thường nói là nay mai con trai lớn
lên, người nào có ơn thì lấy ơn mà báo, người nào có thù thì lấy thù mà báo, chúng mình bây giờ toàn là những người
ngoài rìa, nói làm gì cho mệt.
Ngô Đại cữu mẫu bảo:
- Làm gì có chuyện đó.
Tây Môn Đại thư thường ngày vẫn tới chuyện trò thân thiết với Bình Nhi, thấy Bình Nhi là người tốt, lại thường được
Bình Nhi cho vải lụa tiền bạc, nay ngồi bên nghe chuyện này, bèn tới nói lại cho Bình Nhi biết.
Bình Nhi đang ngồi khâu quần áo cho con mặc trong lễ Đoan ngọ, thấy Đại Thư vào vội đứng dậy mời ngồi, đoạn bảo Nghênh
Xuân:
- Đem trà ra để cô nương dùng.
Đại Thư hỏi:
- Hồi nãy Đại nương có mời Lục nương vào dùng trà, sao không vào.
Bình Nhi đáp:
- Nhân lúc gia gia vắng nhà, được rảnh rang, tôi ngồi khâu cho em mấy cái quần áo.
Đại Thư bảo:
- Có chuyện này, không phải tôi ngồi lê đôi mách nhưng tôi phải nói với nương nương. Tôi biết nương nương chẳng bao giờ
buồn giận gì Ngũ nương, vậy mà Ngũ nương tới nói với Đại nương là nương nương bảo Đại nương ỷ thế. Hiện Ngũ nương còn
đang ngồi kể xấu nương nương ở trong đó. Vậy nương nương nên chuẩn bị mà trả lời Đại nương. Nhớ đừng nói là tôi cho
nương nương biết chuyện này, kẻo Đại nương và Ngũ nương lại thù ghét tôi.
Bình Nhi đang bệnh mà vẫn gắng gượng làm việc, nay nghe Đại Thư nói vậy thì chân tay tự nhiên bủn rủn, cầm cây kim
không nổi ngồi lặng đi hồi lâu chảy nước mắt nói:
- Cô nương chắc biết là tôi không bao giờ có ý đó chớ đừng nói là lại nói như vậy. Tối qua nghe gia nhân bảo gia gia
đang ở phòng tôi, tôi vội trở về giục gia gia vào trong vui vẻ với mọi người, chứ tôi có nói tiếng nào đâu. Đại nương
đối xử với tôi rất tốt, lẽ nào tôi không biết, để đến nỗi nói những lời khiến Đại nương buồn lòng. Đây chẳng qua người
ta ghen ghét với tôi mà đặt chuyện nói xấu tôi mà thôi.
Đại Thư nói:
- Lúc nghe Đại nương nói là sẽ hỏi nương nương thì Ngũ nương hoảng lên, vội kiếm cách ngăn cản.
Bình Nhi bảo:
- Tôi mà có nói gì thì trời biết cho tôi. Chẳng qua là Ngũ nương tìm cách hại tôi, có lẽ một ngày nào đó hai mẹ con tôi
cũng bị người ta hãm hại mà thôi.
Nói xong chỉ khóc. Đại Thư hết lời khuyên giải. Lát sau thì Tiểu Ngọc chạy tới nói:
- Thỉnh Lục nương và đại cô nương vào dùng cơm.
Hai người đứng dậy theo Tiểu Ngọc,tới nơi, thấy chưa có cơm, Bình Nhi trở về phòng nằm, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Gần trưa, Tây Môn Khánh mới về tới nhà là ghê thăm Bình Nhi trước nhất, thấy Bình Nhi nằm ngủ bèn hỏi Nghênh Xuân.
Nghênh Xuân đáp:
- Hôm nay nương nương chẳng ăn uống gì cả.
Tây Môn Khánh lo lắng bước tới giường, lay Bình Nhi dậy bảo:
- Nàng làm sao mà bỏ cơm vậy? Hay là bệnh trở nặng? Hôm nay đã uống thuốc chưa?
Bình Nhi quay ra, Tây Môn Khánh thấy mắt Bình Nhi đỏ lên và sưng húp thì hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói cho tôi nghe. Bình Nhi ngồi dậy dụi mắt đáp:
- Có gì đâu, không hiểu sao tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, mà hôm nay lại làm như đau mắt nữa.
Chuyện Kim Liên nói xấu mình, Bình Nhi tuyệt nhiên không nói. Trong khi đó, trên thượng phòng, Đại Thư nói với Nguyệt
nương:
- Chuyện Ngũ nương nói hồi sáng đó, con đã tới hỏi Lục nương, Lục nương thề rằng không bao giờ dám nói như vậy, thề
xong chỉ biết khóc. Lục nương lại bảo con rằng, Đại nương đối xử rất tốt, lẽ nào Lục nương lại ăn nói làm buồn lòng Đại
nương.
Ngô Đại cữu mẫu cũng bảo:
- Hồi sáng nghe chuyện tôi đã không tin. Lục nương là người rất tốt, đâu có ăn nói như vậy bao giờ.
Nguyệt nương ngẫm nghĩ rồi nói:
- Chắc là có điều khó hiểu bên trong đây.
Ngô Đại cữu mẫu nói:
- Tôi nói thật, Lục nương là người đoan chính biết điều lắm, Ngũ nương quả không bén gót.
Đang nói chuyện thì Cầm Đồng đem mấy cái bao lớn vào.
Nguyệt nương hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Cầm Đồng thưa:
- Chuyện buôn muối. Gia gia bảo làm cơm cho Hàn Quản lý và Thôi Bản ăn, rồi xếp bạc vào mấy bao này, ngày kia là ngày
hai mươi, tốt ngày lắm, gia gia sẽ cho hai người cùng Lai Bảo đi Dương Châu.
Ngô Đại cữu mẫu nói:
- Chắc chú ấy cũng sắp vào, để tôi và nhị vị sư phụ tới phòng Nhị nương cho tiện.
Vừa nói xong thì Tây Môn Khánh bước vào. Mấy người rút không kịp. Tây Môn Khánh chỉ hai vị đạo cô hỏi:
Mấy người này tới đây làm gì vậy? Có phải Tiết đạo cô chăng?
Nguyệt nương bảo:
- Sao chàng ăn nói vậy? Người tu hành tới đây cầu phúc cho mình đấy mà. Nhưng Tiết đạo cô mới tới đây lần đầu, sao
chàng biết được?
Tây Môn Khánh bảo:
- Sao lại không biết, tu hành gì mà giúp cho tiểu thư của Trần Tam Chính tới am hẹn hò với một thằng đàn ông để lấy ba
lạng bạc. Sự việc tiết lộ, đem lên quan, tôi cho lột áo đánh hai chục roi, bắt phải hoàn tục lấy chồng. Vậy mà sao giờ
này lại tới đây mà chưa chịu hoàn tục? Để tôi cho bắt đem lên nha môn, kẹp tay cho biết.
Nguyệt nương vội nói:
- Chết chửa, sao chàng lại nhạo báng tăng ni, khinh lờn Phật pháp như thế. Người ta là đệ tử của Phật, tu hành như vậy
là có thiện căn, khi không hoàn tục sao được? Chàng không biết đấy thôi, chứ Tiết đạo cô đây có đạo hạnh lắm.
Tây Môn Khánh cười khảy:
- Nàng cứ việc hỏi thẳng mụ Tiết xem mụ ta có những đạo hạnh gì.
Nguyệt nương bảo:
- Cứ cái tật ăn nói báng bổ như vậy thôi.
Đoạn vội lảng ngay sang chuyện khác:
- Bao giờ thì định cho ba người đó đi Dương Châu đây?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tôi vừa mới cho Lai Bảo sang nói chuyện với Kiều thân gia, bên đó bỏ ra năm trăm lạng, bên này mình cũng bỏ ra năm
trăm lạng, ngày hai mươi tốt ngày sẽ cho ba người đó lên đường.
Nguyệt nương lại hỏi:
- Hàn Quản lý đi thì tiệm tơ sợi giao cho ai?
Tây Môn Khánh đáp:
- Tạm để Bôn Tứ trông nom.
Nói xong bảo Nguyệt nương lấy bạc ra cho vào bao rồi sai Cầm Đồng đem ra đại sảnh, giao cho ba người. Đúng lúc đó thì
Ứng Bá Tước đến, thấy vậy bèn hỏi:
- Đại ca cho đem tiền bạc đi đâu vậy?
Tây Môn Khánh nói chuyện buôn muối cho Bá Tước biết. Bá Tước nghe xong vội đứng dậy vái một vái mà nói:
- Xin thành thật chúc mừng đại ca, chuyến này quả là đại lợi.
Tây Môn Khánh mời Bá Tước ngồi xuống dùng trà rồi hỏi:
- Số bạc Lý Tam và Hoàng Tứ vay, chừng nào trả?
Bá Tước đáp:
- Chắc cũng chỉ nội trong tháng này mà thôi. Hôm qua họ có nói với tôi là mới có nhiều vật liệu làm nhang từ phủ Đông
Bình tới, nên họ cần vay đại ca năm trăm lạng để lo vụ đó. Họ trả tiền vốn tiền lời đúng hạn nhưng họ xin được đại ca
cứ tiếp tục giúp đỡ.
Tây Môn Khánh nói:
- Nhị ca biết đó, hồi này tôi phải tiêu pha nhiều thứ tốn kém quá, trong nhà không còn tiền nữa, vụ buôn muối này tôi
phải vay của Kiều thân gia năm trăm lạng đó, còn tiền đâu mà cho vay.
Bá Tước nài nỉ:
- Họ cứ khẩn khoản van xin tôi nói với đại ca, nếu đại ca không giúp đỡ làm ơn cho họ thì họ biết nhờ vả ai bây
giờ?
Tây Môn Khánh ngẫm nghĩ rồi bảo:
- Từ Tứ có tiệm ở ngoại thành hiện còn thiếu tiền tôi, hay là để tôi đòi năm trăm lạng về cho họ vay vậy.
Bá Tước mừng lắm:
- Thế thì tốt quá rồi còn gì.
Đang nói chuyện thì Bình An vào đưa tấm thiếp rồi thưa:
- Hạ lão gia sai Hạ Thọ tới thỉnh gia gia ngày mai tới chơi.
Tây Môn Khánh cầm thiếp coi qua rồi bảo:
- Được rồi.
Bình An lui ra.
Bá Tước nói:
- Tôi còn chuyện này muốn nói cho đại ca biết, đại ca có biết tại sao Lý Quế Thư không tới đây không? Có biết nó làm gì
không?
Tây Môn Khánh nói:
- Suốt từ tháng giêng tới giờ không thấy Quế Thư tới đây, tôi cũng cháng hiểu tại sao.
Bá Tước nói:
- Thế thì đại ca không biết thật rồi. Vương Tam ở trong phủ Vương Chiêu Tuyên nguyên là cháu rể của Lục Hoàng Thái úy ở
Đông Kinh. Hồi tháng giêng có lên Đông Kinh chúc tết, được Thái úy thưởng cho một ngàn lạng bạc để hai vợ chồng ăn tết.
Về đây Vương Tam được Tôn ca và Chúc ca dẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rồi tới nhà Quế Thư bỏ tiền ra bao bọc, giữ làm
của riêng. Hôm trước tới ngày sinh nhật của Thái úy, Vương Tam miệt mài bỏ đi chơi, vợ mới lên Đông Kinh chúc thọ rồi
kể tội chồng. Thái úy giận lắm, viết một tấm thiếp cho Chu Thái úy, Chu Thái úy mới tư cho phủ Đông Bình, phủ tư về
huyện mình, sai bắt Tôn, Chúc hai người. Hôm qua cả hai cùng bị bắt ở nhà Quế Thư. Quế Thư chạy sang hàng xóm ngủ nhờ
một đêm, hôm nay nói là thỉnh đại ca tới che chở.
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi từ tháng giêng tới giờ bận rộn không sao kể xiết, công chuyện lo không xuể, vậy mà còn người này người nọ làm
phiền.
Bá Tước đứng dậy:
- Thì tôi biết sao nói vậy mà thôi, bây giờ tôi về, chắc là Quế Thư sắp mò tới đây. Đại ca quyết định ra sao nhớ sai
gia nhân cho tôi biết.
Tây Môn Khánh dặn:
- Nhị ca cũng đừng hứa trước gì với họ cả, để tôi xem có đòi tiền được không đã, rồi sẽ báo cho nhị ca biết sau.
Bá Tước đáp:
- Tôi hiểu rồi.
Nói xong cáo từ mà về. Ra khỏi cổng Tây Môn Khánh đi một quãng thì Bá Tước gặp Quế Thư ngồi kiệu đi tới.
Trong khi đó Tây Môn Khánh dặn Kính Tế:
- Sửa soạn tới tiệm của Từ Tứ ở ngoại thành đòi tiền cho ta. Đang nói thì Cầm Đồng chạy tới thưa:
- Có Quế Thư tới, Đại nương thỉnh gia gia vào trong thưa chuyện.
Tây Môn Khánh vào phòng Nguyệt nương thì Quế Thư ăn mặc đơn sơ, tóc tai không chải, mặt không trang điểm, sụp lạy, khóc
mà nói:
- Gia gia ơi, xin cứu con, thật khi không gặp tai bay vạ gió. Con có quen biết với Vương Tam bao giờ đâu, vậy mà Tôn
gia và Chúc gia dẫn ngay tới. Thư thư con vắng nhà thì con phải ra mời nước, rồi tự nhiên có lính huyện xông vào bắt
bớ, Vương Tam nhanh chân tông cửa sau chạy thoát, con thì trốn sang hàng xóm. Tôn gia và Chúc gia bị bắt, mẫu thân con
thì phải một phen sợ gần chết. Sáng nay thì trên huyện cho đem trát tới bảo là con bị bắt giải lên Đông Kinh. Gia gia
ơi, xin thương con mà cứu cho con.
Đoạn quay sang Nguyệt nương:
- Xin nương nương nói giùm con một lời.
Tây Môn Khánh cười:
- Thì cứ đứng dậy đi đã, việc gì mà cuống cả lên vậy? Trong tờ trát đó còn có tên những ai nữa?
Quế Thư đáp:
- Còn có tên Tề Hương Nhi nữa, Tề Hương Nhi bị buộc tội là lấy tiền đem đến cho con, con thề rằng có nhìn thấy tiền bạc
gì thì trời làm nổ con ngươi lòi tròng mắt con đi.
Nguyệt nương nói với chồng:
- Thôi, chàng cũng nên nói giùm nó một câu.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Hiện Tề Hương Nhi đã bị bắt chưa?
Quế Thư đáp:
- Tề Hương Nhi hiện đang trốn tại nhà Vương Hoàng thân.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nếu vậy thì ngươi cũng nên tạm ở đây vài ngày để ta nói với trên huyện cho.
Đoạn quay lại bảo Thư Đồng:
- Ngươi viết một tấm thiếp rồi đem tới thưa với Lý Tri huyện rằng Quế Thư hiện đang ở đây, xin Tri huyện miễn cho.
Thư Đồng vâng lời, trở lên thư phòng viết thiếp rồi mặc áo đội mũ đi ngay. Lát sau trở về đem theo thiếp của Tri huyện,
rồi thưa:
- Lý lão gia dặn tôi về thưa rằng, chuyện gì khác thì xin nghe lời gia gia, nhưng chuyện này là do văn thư từ Đông Kinh
sức về nên không thể bất tuân thượng lệnh. Nhưng vì nể gia gia nên Tri huyện bằng lòng gia hạn cho Quế Thư vài ngày,
mong gia gia hiểu giùm, còn xin gì cho Quế Thư thì cứ xin thẳng với thượng ty ở Đông Kinh.
Tây Môn Khánh nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lai Bảo hiện bận việc, sắp phải đi Dương Châu, làm gì có người sai đi Đông Kinh.
Nguyệt nương nói:
- Hay là cứ để Hàn Quản lý và Thôi Bản đi Dương Châu trước đi, để Lai Bảo lên Đông Kinh lo việc này, rồi về sẽ đi Dương
Châu sau cũng được chứ gì. Tội nghiệp cho Quế Thư mà, nó sợ quá.
Quế Thư nghe vậy thì sụp xuống lạy vợ chồng Tây Môn Khánh như tế sao. Tây Môn Khánh sai gọi Lai Bảo và dặn:
Ngày kia cứ để Hàn Quản lý và Thôi Bản đi Dương Châu trước đi, còn ngươi thì ngày mai chịu khó lên Đông Kinh lo việc
giùm cho Quế Thư, tìm Địch gia mà nhờ. Quế Thư sụp lạy Lai Bảo. Lai Bảo hoảng lên, tránh xa mà vái rồi nói:
- Xin đừng làm vậy, gia gia sai là tôi đi mà.
Tây Môn Khánh sai Thư Đồng viết thiếp cho Địch Quản gia, cảm ơn về việc đã nhắc nhở với Tống Ngự sử, báo tin việc tiếp
đãi hai ngự sử Tống Thái, rồi nhờ việc Quế Thư. Lại bảo Nguyệt nương gói hai chục lạng bạc làm lễ vật. Rồi giao cả thư
và bạc cho Lai Bảo. Quế Thư lúc đó mới yên tâm, vội lấy ra năm lạng bạc đưa cho Lai Bảo làm lộ phí rồi nói:
- Về đây rồi mẫu thân tôi đền đáp xứng đáng. Xin Bảo ca gắng lo giùm cho.
Tây Môn Khánh không chịu, bắt trả lại bạc cho Quế Thư rồi bảo Nguyệt nương đưa năm lạng bạc khác cho Lai Bảo. Quế Thư
nói:
- Con đã nhờ gia gia và nương nương giúp, lẽ nào con lại để gia gia và nương nương tốn kém thêm.
Tây Môn Khánh cười:
- Chừng nào ta không có năm lạng bạc này thì lúc đó mới cần tiền của ngươi.
Quế Thư đành phải cất bạc đi rồi vái Lai Bảo mà nói:
- Xin Bảo ca ngày mai đi sớm giùm, tôi sợ trễ mất.
Lai Bảo nói:
- Canh năm ngày mai tôi lên đường rồi, cứ yên tâm.
Nói xong nhận thư từ tiền bạc rồi tới nhà Hàn Đạo Quốc ở đường Sư Tử. Vương thị đang khâu và thấy Lai Bảo tới liền
hỏi:
- Bảo ca đi đâu vậy? Có chuyện gì không? Nhà tôi chạy ra ngoài một chút cũng sắp về bây giờ, xin mời vào ngồi chơi.
Đoạn quay lại bảo Cầm Nhi:
- Ngươi chạy tới nhà thợ may họ Từ mời gia gia về, nói là có Lai đại gia chờ ở nhà.
Lai Bảo nói:
- Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, tôi tới đây để nói là tôi không đi cùng Hàn đại ca được, vì ngày mai tôi phải lên
Đông Kinh chạy việc cho cô ả Quế Thư. Cô ả đang khóc lóc lạy van với gia gia rồi khẩn khoản nhờ tôi đi giùm, Hàn đại ca
và Thôi Bản cứ đi trước, tôi về sẽ tới Dương Châu sau.
Đang nói chuyện thì Đạo Quốc về. Hai người chào hỏi, Lai Bảo kể chuyện phải lên Đông Kinh rồi nói:
- Hôm nào tôi về sẽ tới Dương Châu tìm đại ca.
Đạo Quốc hỏi:
- Có tìm thì cứ tới khách sạn của Vương Bá Nhu ở bờ sông, gia gia nói là lúc trước có quen biết với thân phụ của Bá
Nhu, nên dặn chúng tôi tới cư ngụ tại đó. Nơi đó phòng rộng, khách thương trú ngụ cũng nhiều, mình khỏi lo về đồ đạc
hàng hóa thất lạc.
Lai Bảo lại quay lại Vương thị:
- Ngày mai tôi lên Đông Kinh, tẩu tẩu không gửi gì cho thư thư nhà hay sao?
Vương thị nói:
- Cũng chẳng có gì, chỉ có cha nó đánh cho nó mấy cái trâm bạc và tôi làm cho nó mấy đôi hài, để nhờ Bảo ca đem lên
giùm.
Nói xong gói trâm và hài lại cẩn thận, trao cho Lai Bảo rồi sai Cẩm Nhi dọn rượu. Lai Bảo vội nói:
- Thôi xin tẩu tẩu khỏi phí tâm, để tôi về nhà sửa soạn hành lý chứ, canh năm ngày mai là tôi đi rồi.
Vương thị cười:
- Làm gì mà gấp vậy, đi xa thì phải để anh em bạn tiễn hành chứ. Bảo ca cứ ngồi lại uống chung rượu đã.
Đoạn bảo chồng:
- Kìa, chàng không mời Bảo ca uống rượu sao? Cứ đờ đẫn như người vô sự ấy thôi.
Cẩm Nhi đem rượu và thức ăn ra. Đạo Quốc rót rượu mời Lai Bảo, Vương thị cũng ngồi bên tiếp đãi. Ba người ăn uống
chuyện trò một lúc thì Lai Bảo nói:
- Thôi, cho tôi về, muộn rồi còn gì.
Đạo Quốc hỏi:
- Công việc sắp xếp đã xong chưa?
Lai Bảo đáp:
- Sổ sách các thứ ở tiệm đã giao hết cho Bôn Tứ rồi, tối nay đại ca khỏi phải ngủ ở ngoài tiệm nữa, nghỉ ở nhà một đêm
đi rồi ngày kia lên đường đi Dương Châu.
Đạo Quốc nói:
- Ngày mai tôi cũng còn giao công việc thêm cho Bôn Tứ nữa.
Vương thị rót một chung rượu lớn đưa cho Lai Bảo:
- Xin Bảo ca cạn nốt chung này, chúng tôi không dám lưu giữ nữa.
Lai Bảo nói:
- Tẩu tẩu bắt uống thêm thì xin cho tôi rượu nóng.
Vương thị vội sai Cẩm Nhi đổi rượu hâm nóng, rồi hai tay nâng lên đưa cho Lai Bảo:
- Hôm nay chẳng có món gì ngon đãi Bảo ca.
Lai Bảo nói:
- Tẩu tẩu cho ăn thế này là đủ lắm rồi.
Nói xong uống cạn chung rượu rồi cáo từ Vương thị đưa gói quà cho Lai Bảo mà nói:
- Xin Bảo ca làm ơn đem lên cho cháu, rồi xem nó có vui vẻ khỏe mạnh không để về nói lại cho chúng tôi được yên
tâm.
Nói xong cùng chồng tiễn Lai Bảo ra cổng.
Lai Bảo về nhà sửa soạn hành ly rồi hôm sau lên đường. Hôm đó Ngô Đại cữu tới bảo Tây Môn Khánh:
- Có văn thư từ phủ Đông Bình đưa xuống, nói là nhà tôi phải lo tu sửa gấp mấy cái kho lớn hạn trong sáu tháng phải làm
xong, nếu đúng hạn thì được thăng một cấp, mà trễ hạn thì giao cho Tuần án Ngự sử định tội. Nhưng văn thư tới mà tiền
bạc chưa tới. Tôi phải nhờ đến dượng đây, xin cho tôi vay ít bạc để gọi thợ làm kho, nay mai công khố xuất bạc thì tôi
xin hoàn lại ngay.
Tây Môn Khánh nói:
- Đại cữu cần bao nhiêu, xin cứ nói.
Ngô Đại cữu đáp:
- Cũng chẳng bao nhiêu, nếu dượng có lòng thì chỉ xin mượn hai chục lạng.
Tây Môn Khánh mời Ngô Đại cưu vào thượng phòng, bảo Nguyệt nương lấy hai chục lạng đưa cho Ngô Đại cữu. Nhân trong
phòng có khách đàn bà nên Nguyệt nương bảo chồng mời anh mình ra đại sảnh uống rượu.
Lát sau hai người đang uống rượu ở đại sảnh thì Kính Tế bước tới vái chào rồi thưa:
- Từ Tứ ở ngoại thành xin khất gia gia vài hôm nữa.
Tây Môn Khánh gắt:
- Vậy đâu được, ta đang cần tiền, ngươi tới bảo nó có trả hay không, mắng nó một trận cho ta.
Kính Tế vâng lời lui ra. Hai người lại tiếp tục uống rượu.
Trong khi đó tại phòng Nguyệt nương cũng bắt đầu nhập tiệc, có cả Ngô Đại cữu mẫu Dương cô nương, và Quế Thư cùng đám
tiểu thiếp và Đại Thư. Cạnh tiệc có Úc Đại Thư đàn hát. Hát xong một bản, Ngọc Lâu rót rượu mời Úc Đại Thư:
- Đàn hát cũng phải có rượu mới hay chứ.
Kim Liên cũng gắp một miếng thịt đưa vào mũi Úc Đại Thư mà đùa giỡn. Quế Thư gọi Ngọc Tiêu:
- Đem giùm chị cái đàn tỳ bà của Úc Đại Thư tới đây cho chị hát một bài, để Đại nương và các vị đây nghe.
Nguyệt nương bảo:
- Thôi Quế Thư à, trong lòng còn lo buồn thì đừng hát làm gì.
Quế Thư thưa:
- Dạ không sao, gia gia và nương nương đã lo cho con thì con không còn buồn sợ gì nữa.