Tây Môn Khánh đi ngủ rồi, Đại An lấy một ít rượu thịt,đem ra cửa tiệm để cùng Phó quản lý và Kính Tế
ăn uống. Nhưng Phó quản lý vì uống quá nhiều, không uống được nữa, ra tới tiệm là lăn ngay xuống giường mà bảo:
- Ta say quá rồi, cậu Kính Tế thì chắc không ra đây đâu, người mang về cùng Bình An ăn uống đi.
Đại An lại đem rượu thịt ra căn phòng ngoài cổng cùng Bình An chén thù chén tạc. Sau đó Bình An lăn ra ngủ, Đại An cũng
tìm chỗ ngủ.
Lát sau Phó quản lý tới tìm Đại An trò chuyện, Phó quản lý hỏi:
- Mọi việc lo cho Lục nương đã đầy đủ hết rồi phải không?
Đại An đáp:
- Lục nương quả là người có phúc, chỉ phải cái không được thọ mà thôi.
Ma chay cho Lục nương tốn kém lắm, không thể tính hết, nhưng gia gia đâu có phải dùng tới tiền của mình. Nói thật cho
thúc thúc biết, khi về với gia gia, Lục nương đem về theo không biết bao nhiêu là tiền của. Người ngoài không biết, chứ
tôi biết hết. Đừng nói gì tiền bạc, cứ nói những vàng bạc châu báu, nữ trang, kim cương cũng không sao kể hết. Cho nên
gia gia tôi thương Lục nương là thương tiền chứ không phải là thương người. Nhưng Lục nương tôi là người rất tốt, tính
tình thì khiêm nhượng, ăn nói thì hiền hòa, gặp ai cũng tươi cười, chẳng một ai mất lòng, đến ngay chúng tôi đây mà Lục
nương cũng chưa từng một lời rầy mắng. Những lúc sai chúng tôi mua món gì, bao giờ cũng đưa dư tiền, chúng tôi đưa lại
thì lục nương chỉ cười bảo:
“Các ngươi mua giùm ta là được rồi, còn trả tiền thừa lại làm gì nữa”. Mọi người trong nhà, không ai là không nhờ vả
tiền bạc của Lục nương. Đại nương và Tam nương về chuyện tiền bạc thì còn tạm, chứ Nhị nương và Ngũ nương thì keo kiệt
bủn xỉn lắm mỗi lần sai chúng tôi mua bán cái gì là hạch hỏi từng xu, cứ làm như chúng tôi ăn cắp ấy.
Phó quản lý lại hỏi:
- Như vậy là Đại nương cũng tương đối dễ chịu phải không?
Đại An đáp:
- Đại nương cũng tốt, nhưng hay mắng mỏ lắm, chuyện gì cũng có thể mắng được. Không như Lục nương, chẳng bao giờ làm
mất lòng ai. Đã thế, trước mặt gia gia, bao giờ Lục nương cũng bênh vực che chở chúng tôi. Thật chẳng bù cho Ngũ nương,
mở miệng là dọa mách gia gia, lại thường xúi gia gia đánh mắng chúng tôi nữa. Lại cái con Xuân Mai cũng hùa theo Ngũ
nương mà tác yêu tác quái nữa chứ.
Phó quản lý bảo:
- Ngũ nương về với gia gia cũng lâu rồi còn gì.
Đại An nói:
- Lâu thì chỉ thêm thành yêu thành tinh mà thôi. Chắc thúc thúc cũng biết đó, đến ngay cả mẹ ruột mà Ngũ nương cũng
chẳng coi ra gì nữa là, khiến cho bà cụ phải khóc mà về. Bây giờ Lục nương mất đi rồi, Ngũ nương tha hồ làm lộng, nay
mai người nào lo quét dọn trong hoa viên tất sẽ khổ vì Ngũ nương cho mà xem.
Nói chuyện vài câu nữa thì Phó quản lý nằm xuống mà ngủ. Đại An uống rượu hơi nhiều, cũng nằm xuống ngủ vùi, không biết
trời đất gì cả.
Tây Môn Khánh từ ngày Bình Nhi chết, đêm nào cũng ngủ tại cái giường nhỏ kê gần linh cữu. Sáng ra, Ngọc Tiêu tới dọn
dẹp giường chiếu. Tây Môn Khánh mới vào phòng Nguyệt nương rửa mặt chải đầu. Nhưng đêm vừa rồi Tây Môn Khánh lại ngủ
trong phòng Nguyệt nương. Thư Đồng không phải hầu chủ, bèn hẹn hò với Ngọc Tiêu tại thư phòng hoa viên. Hai đứa đang hú
hí thì không ngờ Kim Liên dậy sớm, lên đại sảnh thì thấy đèn nhang trên bàn thờ đã tắt, bàn ghế ngổn ngang không ai dọn
dẹp, bên trong chỉ có lọ bông đang quét tước.
Kim Liên hỏi:
- Chúng nó đi đâu hết cả rồi mà chỉ có mình mày ở đây hở thằng chết tiệt kia?
Họa Đồng dẹp:
- Chắc là chúng nó còn ngủ.
Kim Liên bảo:
- Mày đi tìm cậu Kính Tế, bảo lấy thêm một xấp lụa trắng cho tao, tao còn thiếu một cái quần đây này.
Hoa. Đồng nói:
- Vâng, để tôi đi hỏi.
Nói xong bước ra, lát sau trở lại thưa rằng:
- Cậu Kính Tế bảo là cậu không biết vì Thư đồng và Thôi Bản mới là người lo về quần áo tang. Bây giờ nương nương hỏi
Thư Đồng là có ngay.
Kim Liên bảo:
- Vậy thì thằng khốn đó đâu, mày đi tìm về đây cho tao Họa Đồng ngó vào thư phòng bên cạnh đại sảnh rồi nói:
- Vừa mới ở đây mà, hay là tới thư phòng trong hoa viên để rửa mặt chải đầu rồi.
Kim Liên bảo:
- Nếu vậy thì mày cứ quét dọn đi, để tao tới đó hỏi thằng khốn được rồi.
Tới thư phòng trong hoa viên, Kim Liên nghe bên trong có tiếng thầm thì khúc khích, bèn đẩy cửa bước vào, thấy Thư Đồng
và Ngọc Liêu đang lơi lả nói cười liền mắng:
- À à, hai đứa khốn nạn này giỏi thật, chúng mày làm gì ở đây?
Thư Đồng và Ngọc Tiêu giật nẩy mình, nhìn ra thấy Kim Liên, vội buông nhau ra rồi quỳ xuống cả mà van xin, Kim Iiên
bảo:
- Thằng khốn có mau lấy một xấp lụa trắng cho tao may quần không.
Thư Đồng vội chạy đi lấy lụa đem tới cho Kim Liên. Kim Liên cầm lụa về phòng. Ngọc Tiêu theo Kim Liên. Vào tới phòng
Kim Liên, Ngọc Tiêu quỳ xuống mà nói:
- Xin Ngũ nương thương tôi mà đừng mách lại với gia gia.
Kim Liên bảo:
- Con dâm phụ gớm thật, mày muốn tao tha cho thì phải nói thật là từ trước tới nay mày gặp gỡ nó mấy lần rồi? Mày nói
dối thì mày chết.
Ngọc Tiêu bèn nhất nhất thuật lại vụ dan díu với Thư Đồng từ trước tới nay, lại nói thêm là nhân vụ đám tang Bình Nhi,
nhà cửa rối loạn, hai đứa thường hẹn hò nhau trong hoa viên.
Kim Liên nghe xong bảo:
- Mày muốn tao tha cho thì phải theo ba điều sau đây.
Ngọc Tiêu đáp:
- Nếu nương nương tha cho thì nói gì tôi cũng xin nghe.
Kim Liên bảo:
- Vậy thì điều thứ nhất, từ nay trong phòng Đại nương có chuyện gì, ngươi phải nhất nhất thuật lại cho ta nghe, không
được giấu giếm, nếu ngươi giấu mà ta biết được thì lập tức ta mách gia gia chuyện của hai đứa ngươi ngay. Điều thứ nhì
là từ nay ta sai việc gì, ngươi phải giúp ta tử tế. Điều thứ ba là Đại nương tại sao tự nhiên lại có thai, người phải
nói thật cho ta biết Ngọc Tiêu nói:
- Hai điều trên, tôi xin nghe theo nương nương. Còn điều thứ ba thì sở dĩ Đại nương tôi có thai là nhờ bùa phép và
thuốc của Tiết sư bà.
Kim Liên gật đầu, hài lòng lắm.
Trong khi đó, Thư Đồng quá sợ hãi, nghĩ là thế nào Kim Liên cũng mách với Tây Môn Khánh, và mình sẽ không thoát khỏi
đòn vọt, bèn ba chân bốn cẳng chạy về thư phòng, vơ vội ít đồ đạc quần áo, ít tiền bạc, rồi ghé qua tiệm thuốc, sau đó
trốn luôn.
Hôm đó, hai thái giám Lưu, Tiết sai người đem lễ vật rất hậu tới trước rồi ngồi kiệu tới điếu tang sang. Tây Môn Khánh
cần ít khăn, cho gọi Thư Đồng, nhưng gọi mãi không thấy. Lát sau phó quản lý tới, nghe nói Tây Môn Khánh đang cho gọi
Thư Đồng mà gia nhân không biết tìm ở đâu, bèn bước tới thưa:
- Hồi sáng Thư Đồng có ra tiệm, bảo tôi xuất ra hàng chục lạng bạc để mua thêm khăn tay, nói là gia gia bảo. Tôi đưa
bạc rồi, có lẽ giờ này nó đã ra ngoại thành để mua bán.
Tây Môn Khánh ngạc nhiên:
- Ta có sai nó mua khăn đâu mà nó dám bảo ngươi đưa tiền.
Đoạn sai gia nhân cưỡi ngựa ra ngoại thành, tới tiệm bán khăn tìm Thư Đồng. Nhưng gia nhân về thưa là không thấy,
Nguyệt nương bảo chồng:
- Tôi nghi là thằng khốn đó làm điều gì lầm lỗi rồi sợ quá, lấy tiền rồi trốn đi rồi. Bây giờ phải xem trong thư phòng
có mất mát thứ gì nữa không.
Tây Môn Khánh chạy vào thư phòng cạnh đại sảnh thì thấy chìa khóa tủ treo trên tường, đồ đạc trong tủ và một ít tiền
dành lo việc giao tế đã không còn. Tây Môn Khánh giận lắm, gọi đám quân hầu lên bảo:
- Các ngươi chia nhau đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm nó cho ta.
Trưa hôm đó Tiết thái giám đến điếu tang, tới trước linh cữu dâng hương, sau đó được Tây Môn Khánh mời dùng rượu, có
Ngô Đại cữu, Bá Tước và Ôn Tú tài ngồi bên thù tiếp. Tiết thái giám hỏi:
- Tội nghiệp thật, chẳng hay lệnh phu nhân mất vì bệnh gì vậy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Đa tạ lão công phí tâm, trắc thất tôi mất vì bệnh băng huyết.
Tiết thái giám nhìn bức họa chân dung Bình Nhi rồi nói:
- Lệnh phu nhân dung mạo thật ôn nhu đẹp đẽ, đáng lẽ phải được hưởng phúc, vậy mà giữa tuổi thanh xuân đã sớm quy
tiên.
Ôn Tú tài ngồi bên nói:
- Kể thì cũng đáng than tiếc thật, nhưng ở đời cùng thông thọ yểu đều do số trời định sẵn, đến bậc thánh nhân cũng
không cưỡng được.
Tiết Thái giám bảo:
- Tôi muốn được coi qua cỗ áo của lệnh phu nhân được chăng?
Tây Môn Khánh sai vén tấm vải phủ quan tài lên Tiết Thái giám bước tới coi rồi khen tặng hết lời, đoạn hỏi:
- Thứ gỗ này quả thật là quý,chẳng hay giá tiền là bao nhiêu vậy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Thưa thứ này là do thân gia của chúng tôi hỏi mua giùm, giá tiền cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Bá Tước ngồi bên nói:
- Lão công là người lịch duyệt. Xin thử đoán xem thứ danh mộc đó tên gì.
Tiết Thái giám lại bước tới coi lại một hồi rồi nói:
- Thứ danh mộc này không phải là Kiến Xương thì cũng là Trấn Viễn.
Bá Tước cười:
- Nếu quả là Trấn Viễn thì làm sao mà mua được.
Tiết Thái giám nói: