Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 15: Vô tình hay hữu tình?


Louis Thương Nghiêu vẫn không chút tức giận mà vẫn ôm chặt lấy nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng nhẫn nại vang lên, “Em muốn mắng thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời đi là được rồi.”  

Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này, bất giác lại ngừng giãy giụa, mặc cho hắn ôm lấy mình không hề nhúc nhích. Một lúc lâu sau, nàng cất tiếng nói có chút yếu ớt, “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Giữ tôi lại bên cạnh sao? Được, tôi có thể ở bên cạnh anh nhưng xin hỏi Louis tiên sinh…” Nàng khẽ ngừng lời, chăm chú nhìn hắn, “Rốt cuộc tôi là người tình thứ mấy của anh đây?”  

Nàng vốn nghĩ hắn chẳng qua là ham muốn thân thể nàng, hết thảy những lời nói hoa mỹ kia cũng chỉ là muốn nàng trở thành công cụ làm ấm giường cho hắn mà thôi.

Những lời của Lạc Tranh cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đại biến, nét vui vẻ trên đó cũng từ từ tản đi... “Tình nhân? Ai nói em là tình nhân của anh?”  

“Không phải tình nhân thì là cái gì?” Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, “Hay là, cả tình nhân cũng không đủ tiêu chuẩn. Tôi chỉ là một trong số những người phụ nữ bên cạnh anh, như một bộ quần áo, mặc chán thì liền ném đi?”  

“Người phụ nữ khác bên cạnh anh?” Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu chặt hơn.

“Tôi không có đổ oan cho anh chứ? Người như anh, sao có thể thiểu phụ nữ ở bên đây?” Lạc Tranh bất giác nhớ tới cảnh tượng trong phòng làm việc kia, trong lòng lại đau nhói như bị dao cắt. Là tận mắt nàng nhìn thấy, còn không phải sao? 

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút lúng túng, suy nghĩ một chút rồi lại kéo nàng về phía hắn…

"Tranh, anh thừa nhận, anh từng có rất nhiều phụ nữ... "

"Cút!" Lạc Tranh thực sự nghe không nối nữa, lạnh lùng hét lên. Hắn còn muốn ở trước mặt nàng khoe khoang lịch sử phong lưu nữa sao? 

Louis Thương Nghiêu thật sự không ngờ nàng dám nói vậy với mình. Chưa từng có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khẽ tối sầm lại, bàn tay nắm lấy bả vai nàng cũng tăng thêm sức lực, “Em có biết mình đang nói chuyện với ai không hả?”  

Chưa từng có một người nào, chưa từng có một phụ nữ nào có thể khiến hắn hạ mình như vậy. Thế mà nàng lại không chút cảm kích hắn, lại còn nói với hắn một từ “Cút!” đầy lạnh lùng kia.  

"Tôi đương nhiên biết rõ, anh là Louis tiên sinh cao cao tại thượng. Không có người phụ nữ nào dám mắng anh như vậy sao?” Lạc Tranh cũng cảm thấy mình thật sự điên rồi. Nàng không ngờ mình lại nói lời như vậy đối với hắn. Mà lúc nói những lời này trong tim nàng cũng không ngừng đau đớn.  

“Mang những thành tích trác táng của anh cút ra ngoài, Louis Thương Nghiêu, tôi không muốn nhìn thấy anh, một phút cũng không muốn nhìn thấy anh. Trông thấy anh, tôi liền cảm thấy muốn ói.”  

“Em có biết…” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu trở nên rất khó coi, khẽ nâng cằm nàng lên khiến nàng không thể không nhìn vào hắn, “Mặc dù anh từng có rất nhiều phụ nữ nhưng chưa từng có ai có thể khiến anh hạ mình như vậy, chưa từng có ai có thể khiến anh tức giận cùng đau lòng như vậy. Tranh, em còn muốn anh thế nào đây? Người phụ nữ đáng chết này, em rốt cuộc muốn anh phải thế nào?”  

Câu nói cuối cùng của hắn giống như một tiếng gầm nhẹ, có thể thấy được hắn không hài lòng đến cỡ nào.  

“Cút khỏi đây cho tôi! Cút!” Lạc Tranh chỉ thẳng vào cửa, lớn tiếng quát lên.  

“Muốn anh rời khỏi đây? Đừng mơ!” Louis Thương Nghiêu dường như cũng không thể chịu đựng thêm nữa, bàn tay nắm lấy vai nàng càng siết lại, “Em muốn biết chuyện của anh phải không? Vậy anh sẽ nói rõ ràng cho em biết. Em muốn biết cái gì anh sẽ cho em biết cái đó. Đúng vậy, phụ nữ bên cạnh anh thật sự rất nhiều, nhưng kể từ khi gặp em, anh không hề liên lạc gì với bọn họ hết.  

Lạc Tranh, em là yêu tinh, là ma quỷ. Nhiều khi anh thật hận chính bản thân mình, tại sao mỗi ngày trong đầu đều nghĩ đến em? Vì sao khi nhìn thấy những phụ nữ khác lại không có chút hứng thú nào? Vì sao lại đau lòng khi nhìn thấy ánh mắt không chút quan tâm của em? Vì sao dù bận rộn mệt mỏi muốn chết anh vẫn muốn trở về bên em, chỉ muốn ôm lấy em chìm vào giấc ngủ? Em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào thì em mới có thể yêu anh? Em nói đi, nói cho anh biết đi?”  
"Thả tôi ra, thả tôi ra! Tôi không biết anh đang nói cái gì, buông ra!" Lạc Tranh thấy ánh mắt hắn bừng lên lửa giận, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kinh hãi chưa từng có. Nàng không muốn nghe hắn nói bậy bạ gì hết. Chỉ khi hắn để nàng lại một mình nàng mới cảm thấy có chút an toàn.  

“Em biết anh đang nói gì!” Louis Thương Nghiêu không để cho nàng có cơ hội trốn tránh thêm nữa. Vẻ mặt hắn lộ rõ sự nóng nảy cùng giận dữ, “Em là người phụ nữ của anh, cả đời này là của anh, em không thể sợ anh, không thể!”  

"Buông ra... " Lạc Tranh thật sự có chút sợ hãi. Nàng thật sự sợ hắn sẽ giống như Ôn Húc Khiên, ra tay đánh nàng.  

Louis Thương Nghiêu nhìn ra sự e ngại trong mắt nàng, trong lòng không khỏi dâng lên chút chua xót.  

Nhưng hắn cũng không hề buông nàng ra mà lại đem nàng ghì thật chặt vào trong lòng như thể sợ hãi mất đi bảo vật quý giá nhất thế gian. Hắn cúi đầu, giọng nói có chút bi thương vang lên bên tai nàng, “Tranh, đừng đẩy anh ra như vậy, cho anh thời gian, cho anh chút thời gian…”

Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng dồn dập, thân thể nàng cũng khẽ run lên. Nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thật sự không hiểu…

Trên bãi cỏ, KITY đang chạy loạn lên. Nó hệt như một hỏa tiễn, điên khùng chạy đi rồi lại quay lại chỗ Lạc Tranh, đầy vui vẻ nhìn nàng. Dưới ánh mặt trời, bộ lông của nó như sáng lên khác hẳn với bộ dạng lúc mới được đón về nhà. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, KITY đã biết thành một con cẩu tròn vo. Nhưng thật sự mà nói, nó lớn lên quả thật rất đẹp mã.

Cánh tay mạnh mẽ của Liệt vẫn luôn ôm lấy bả vai Lạc Tranh. Mới hơn hai mươi tuổi nhưng cậu ta đã cao hơn nàng cả cái đầu. Liệt cũng có thân hình cao lớn hệt như Louis Thương Nghiêu vậy. Cùng Liệt đi dạo trên bãi cỏ như vậy thật sự thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  

“Mệt không? Qua chỗ bóng cây ngồi nghỉ một chút!” Thanh âm của Liệt rất êm tai, lúc mới nghe còn cảm giác như giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh bất giác nảy sinh ảo giác.  

Khẽ gật đầu, nàng cùng cậu ta ngồi xuống hàng ghế ở dưới gốc cây.  

"Nghe bác sỹ Lawrence nói chị có thể xuất viện rồi.” Vừa nói Liệt vừa giở chiếc chăn mỏng mang theo nhẹ nhàng khoác lên người Lạc Tranh.  

"Ừ. " Lạc Tranh gật đầu, nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Sao hai ngày nay luôn thấy cậu mặc cái áo sơ mi này thế? Không phải cậu có rất nhiều quần áo sao?”  

Liệt nghe vậy, nhún vai cười nhẹ, "Cũng không có cách nào. Lúc trước quần áo đều do anh mua cho, đều là lúc tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Mấy ngày này chị nằm viện nên tôi cũng không có thời gian đi chọn y phục.”  

"Chờ tôi xuất viện, sẽ tự mình chọn trang phục thật thích hợp cho cậu.” Lạc Tranh cười cười, cậu ta thật sự là một đứa trẻ, nhưng lại rất ngoan ngoãn dễ bảo. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói, “A, đúng rồi, y phục của cậu không phải do nhà thiết kế riêng phụ trách hay sao?”  

Lạc Tranh hỏi câu này bởi vì nàng cho tới giờ chưa từng thấy Louis Thương Nghiêu ra ngoài mua sắm quần áo mà mỗi tuần đều có người đem đồ tới tận cửa cho hắn.  

Liệt cười cười, "Không hề gì, tôi chỉ mặc quần áo do chị chọn.”  

Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cậu ta, "Liệt, cậu cần phải có cuộc sống của mình. "

"Đương nhiên, vậy còn chị, cuộc sống của chính chị thì sao?" Trên môi Liệt khẽ nở nụ cười cực kỳ mê người.  

Lạc Tranh hơi ngẩn ra, hồi lâu không nói tiếng nào.