Sáng hôm sau, hai người đã thức dậy nhưng còn nằm trên giường, Kim Liên hỏi:
- Ngày hai mươi tám này Ứng nhị gia mời chúng tôi, chàng có cho chúng tôi đi không?
Tây Môn Khánh đáp:
- Đi chứ sao không?
Kim Liên nói:
- Tôi còn một chuyện này muốn nói với chàng, chẳng biết chàng có chịu không.
Tây Môn Khánh bảo:
- Có chuyện gì thì cứ nói Kim Liên ngập ngừng:
- Chàng lấy cái áo cừu của Bình Nhi cho tôi mặc đi. Ngày mai đi ăn tiệc, ai cũng có áo cừu đẹp, chỉ mình tôi là không
có.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thì cái áo cừu của nhà họ Vương đem cầm đó, nàng mặc không được hay sao?
Kim Liên nói:
- Áo người ta đem cầm mà mặc sao coi được. Thôi, chàng cứ lấy áo của Bình Nhi cho tôi đi, tôi sẽ thêu thêm con hạc bằng
kim tuyến ở tay áo. Chàng cho tôi chứ cho ai đâu mà ngại.
Tây Môn Khánh nói:
- Lạ quá, tôi nói là không được, cái áo đó trị giá tới sáu chục lạng bạc chứ ít ỏi gì đâu. Nàng chỉ biết lợi cho nàng
mà thôi.
Kim Liên giận dỗi:
- Ăn nói hay nhỉ, chẳng gì thì tôi cũng là vợ chàng, ăn mặc đẹp thì chàng nở mày nở mặt với người ta chứ sao. Bây giờ
chàng không cho tôi thì để làm gì, hay là để cho con này con kia, nếu vậy thì chàng cứ cho đi, tôi mà đáng kể gì.
Tây Môn Khánh bảo:
- Nàng thật không biết điều, đã xin xỏ người ta lại còn ương ngạnh, thật đúng ăn mày mà đòi xôi gấc.
Kim xiên bảo:
- Lạ nhỉ, tôi có phải là a hoàn của chàng đâu mà phải quy lụy van xin này nọ.
Trong này đang nói chuyện thì bên ngoài, Đại An tới bảo Xuân Mai:
- An Lang trung đem thiếp tới thỉnh gia gia uống rượu.
Tây Môn Khánh nghe được, vội trở dậy rửa mặt chải đầu rồi bước ra.
Kim Liên lười biếng, nằm trên giường dặn với theo:
- Chàng đi uống rượu về chắc cũng còn sớm, nhớ bảo lấy áo đem lại cho tôi, tôi chờ đấy, đừng có bận rộn mà quên nhé, sợ
rồi chàng lại bận chuyện này chuyện kia cho mà xem.
Tây Môn Khánh biết là không thể từ chối yêu sách của Kim Liên được, bèn bước sang phòng Bình Nhi. Như Ý dậy sớm, đang
pha trà cúng chủ, thấy Tây Môn Khánh vào thì tươi cười đem trà tới mời, rồi uốn éo dừng bên.
Tâv Môn Khánh ngồi xuống uống trà rồi bảo Nghênh Xuân:
- Ngươi vào nhà trong lấy chìa khóa phòng Lục nương cho ta.
Như Ý hỏi:
- Gia gia cần chìa khóa làm gì vậy?
Tây Môn Khánh đáp:.
- Lấy áo cừu cho Ngũ nương mặc.
Như ý hỏi lại:
- Áo cừu của Lục nương hay sao?
Tây Môn Khánh đáp:
- Đúng vậy, Ngũ nương muốn mặc thì cho mặc chứ giữ làm gì.
Nghênh Xuân vâng lời đi lấy chìa khóa, trong khi Như Ý nói:
- Hồi này tôi thấy gia gia đêm nào cũng chỉ ở với Ngũ nương mà không đến các phòng khác. Ai chứ Ngũ nương bụng dạ hẹp
hòi lắm. Hôm trước gia gia vắng nhà, chỉ vì cái vồ đập áo mà Ngũ nương làm ầm lên lại còn hành hung tôi nữa, may mà có
Hàn tẩu và Tam nương tới khuyên can chứ không thì chẳng biết sẽ ra sao. Rồi khi gia gia từ Đông Kinh về, chẳng biết ai
nói với Ngũ nương, mà Ngũ nương bảo là tôi quyến rũ gia gia. Ngũ nương chắc hẳn đã nói với gia gia như vậy rồi phải
không?
Tây Môn Khánh gật đầu:
- Ngũ nương có nói, nhưng theo ta thì ngày mai ngươi nên tới xin lỗi Ngũ nương thì hơn. Ngươi còn lạ gì Ngũ nương nữa,
cứ nói ngọt là xong. Ngũ nương tuy có cái miệng như vậy nhưng bụng dạ chẳng có gì đâu.
Như Ý nói:
- Hôm trước gia gia về, thì hôm sau Ngũ nương đã gặp tôi ăn nói hòa dịu rồi, Ngũ nương bảo là gia gia yêu quý Ngũ
nương, các nương nương khác cũng phải nể nang, rồi dặn tôi từ nay phải ăn ở cho có phép tắc.
Tây Môn Khánh bảo:
- À như vậy thì tốt, Ngũ nương đã có vẻ làm lành rồi. Hôm qua Ngũ nương cũng có nói là thỉnh thoảng để ta sang bên này
ngủ.
Như Ý bảo:
- Gia gia sang thật nhé, đừng có đánh lừa tôi đấy.
Tây Môn Khánh cười:
- Ai đánh lừa ngươi làm gì.
Đang nói thì Nghênh Xuân đem chìa khóa tới, Tây Môn Khánh bảo Nghênh Xuân mở phòng riêng của Bình Nhi, mở tủ ấy áo cừu,
gói kỹ lại rồi sai Như ý đem sang cho Kim Liên.
Như Ý bước tới gần kề tai Tây Môn Khánh nói nhỏ:
- Tôi cũng chẳng có quần áo gì coi được, nhân tiện, gia gia xem Lục nương có quần áo gì thì cho tôi một hai cái tôi
mặc.
Tây Môn Khánh vào phòng, lấy một cái áo bằng đoạn thúy lam, một cái áo lụa màu lam, một ái quần lụa màu vàng và một đôi
tất len, đem ra cho Như Ý. Như Ý nhận quần áo rồi lạy tạ Tây Môn Khánh khóa tủ khóa phòng rồi trở ra bảo Như Ý đem áo
cừu sang cho Kim Liên.Như Ý hớn hở đem áo đi.
Kim Liên cũng đã dậy, đang ngồi trên giường thì Xuân Mai vào thưa:
- Như Ý đem áo cừu tới.
Kim Liên biết ý bảo:
- Người cho nó vào đây.
Như Ý bước vào vái chào Kim Liên hỏi ngay:
- Gia gia sai ngươi phải không?
Như ý đáp:
- Thưa vâng, gia gia sai tôi đem áo cừu tới cho nương nương.
Kim Liên tinh quái hỏi:
- Gia gia có cho ngươi quần áo gì không?
Như Ý biết là không nên nói dối bèn đáp:
- Thưa có, gia gia cho tôi hai cái áo, một ái quần và một đôi tất để mặc trong nhà, gia gia còn bảo tôi sang lạy tạ,
xin lỗi nương nương.
Nói xong sụp lạy bốn lạy rồi đứng qua một bên. Kim Liên hài lòng bảo:
- Thôi, chỗ trong nhà cả, không phải làm như vậy. Người ta thường nói "thuyền nhiều thì mới chật sông, xe nhiều thì mới
chật lộ" ai mà muốn xử ác làm gì.
Như Ý đánh trúng vào tâm lý Kim Liên:
- Thưa nương nương, chủ tôi mất rồi, tuy trong nhà còn các nương nương khác, nhưng nương nương ở bên này cũng như là
chủ tôi, từ nay xin nương nương thương mà bảo bọc cho. Được vậy thì tôi nguyện trung thành với nương nương tới
chết.
Kim Liên gật đầu rồi bảo:
- Quần áo gia gia mới cho, ngươi cũng phải thưa qua với Đại nương một câu.
Như Ý đáp:
- Bữa trước tôi có thưa với Đại nương để xin quần áo mặc,Đại nương có nói là để gia gia rảnh sẽ sai lấy quần áo cho
tôi.
Kim Liên bảo:
- Nếu Đại nương đã nói vậy thì thôi, khỏi phải thưa lại nữa.
Như Ý vái chào Kim Liên rồi về phòng. Tây Môn Khánh đã lên đại sảnh.
Như ý hỏi Nghênh Xuân:
- Hồi nãy mày vào lấy chìa khóa, Đại nương có hỏi gì không?
Nghênh Xuân đáp:
- Có chứ, Đại nương hỏi là gia gia lấy chìa khóa làm gì, tôi không nói là gia gia lấy áo cừu cho Ngũ nương mà chỉ nói
là không biết. Đại nương nghe xong không hỏi gì nữa.
Trong lúc đó, Tây Môn Khánh trông coi gia nhân dọn bàn. Đám kép hát Trương Mỹ, Từ Thuận và Tử Hiếu mang đồ nghề lên.Bọn
ca công Lý Minh gồm bốn người cũng đem nhạc khí tới lạy chào, Tây Môn Khánh bảo gia nhân dọn cơm cho dám kép hát và ca
công ăn. Sau đó dặn bọn Lý Minh ba người đàn hát tại đại sảnh, còn Tả Thận thì vào đàn hát ở nhà trong cho đám khách
đàn bà nghe.
Hôm nọ vợ Hàn Đạo Quốc là Vương thị không đến, mà chỉ nhờ Thân Nhị Thư mua lễ vật, ngồi kiệu tới chúc thọ Ngọc
Lâu.Vương Kinh nhận lễ vật, dẫn Thân Nhị Thư vào trong rồi cho kiệu về hát sau thì Hàn Đại di và Mạnh Đại cữu mẫu từ
ngoạI thành tới. Vợ của các quản lý Cam, Phó, Bôn Tứ và Đoạn Tam Thư cũng tới.
Ngoài đại sảnh, Đại An dẫn hai người đàn bà tới, cả hai áo đoạn lục quần lụa hồng, trang điểm lộng lẫy, nhưng một người
thì trông hao hao giống Trịnh Ái Hương. Tây Môn Khánh hỏi:
- Ai vậy?
Đại An đáp:
- Đó là vợ Hồng Tứ, tức Hoàng Tứ tẩu.
Hai người chào hỏi xong thì lui ra. Tây Môn Khánh không nói gì, vào phòng Nguyệt nương ăn cháo rồi trả lại chìa khóa
phòng Bình Nhi cho Nguyệt nương Nguyệt nương hỏi:
- Chàng mở phòng đó làm gì vậy.
Tây Môn Khánh miễn cưỡng đáp:
- Kim Liên nói là sang nhà Ứng nhị ca ăn tiệc mà không có áo cừu nên muốn mượn tạm áo cừu của Bình Nhi mặc đỡ.Nguyệt
nương lườm chồng mà bảo:
- Thật không hiểu sao chàng lại làm vậy. Lục nương còn sống được chàng yêu quí biết bao, nay chết đi có cái áo cừu mà
chàng cũng lấy đi cho người khác; chàng phải nên nghĩ tới cái tình một chút chứ.
Tây Môn Khánh im lặng, có vẻ ngượng ngùng. Bổng gia nhân vào báo là Lưu Học quan tới trả nợ. Tây Môn Khánh ra đại sảnh
tiếp chuyện Học quan. Lại thấy Đại An đem thiếp vào thưa:
- Bên phủ họ Vương cho người đem lễ lại.
Tây Môn Khánh hỏi:
- Có những gì vậy?
Đại An đáp:
- Thì có một xấp lụa, một vò rượu và bốn món đồ ăn.
Tây Môn Khánh sai Vương Kính lấy thiếp cảm tạ và thưởng cho gia nhân họ Vương năm tiền rồi cho về.
Đại An vừa quay ra thì thấy Lý Quế Thư đang xuống kiệu ngoài cổng.Theo sau có gia nhân bưng bốn quả lể vật,vội chạy ra
nói:
- Xin Quế Thư đi vào thẳng hậu phòng,hiện có Lư Học quan đang ở đại sảnh.
Quế Thư nghe lời, đi vòng vào hậu phòng,lạy chào Nguyệt nương. Đại An và Lai An đem lễ vật vào theo.Nguyệt Nương
hỏi:
- Gia gia đã biết chưa?
Đại An thưa:
- Gia gia đang tiếp khách nên chưa biết.
Nguyệt nương sai Tiểu Ngọc mở nắp các quả đựng lễ vật ra, thấy bánh trúc thọ, bánh Mai côi, một cặp vịt quay, mấy vò
rượu quý, tất cả chất đầy bốn cái quả lớn. Nguyệt nương quay lại sang nói chuyện với Quế Thư. Hôm nay Quế Thư mặc áo
đại hồng,quần đoạn lam, tóc giắt đầy châu ngọc, trang điểm cực kỳ lộng lẩy.
Lát sau,Tây Môn Khánh bước vào, Quế Thư sụp lạy.Tây Môn Khánh bảo:
- Đến đây là đưọc rồi, còn mua lễ vật làm gì.
Nguyệt nương đỡ lời:
- Vừa rồi Quế Thư có nói với tôi là sợ chàng giận ghét về chuyện bữa trước, nhưng thật tình là do lỗi của mẹ nó chứ nó
không can dự gì cả. Bữa đó Quế Thư nó nhức đầu nằm trong phòng mà, chỉ thấy Vương Tam dẫn một bọn vào. Nguyên bọn Vương
Tam đến nhà Tần Ngọc Chi, nhưng ghé nhà Quế Thư dùng trà. Nhưng vừa mới ngồi được một chút thì bị lính nha môn tới bắt.
Nói cho ngay, Quế Thư nó có ra ngoài trò chuyện hồi lâu.
Tây Môn Khánh cười nhạt:
- Lần trước cũng nói là không ra ngoài gặp Vương Tam,lần này cũng nói là không ra ngoài trò chuyện với Vương Tam,thì ra
ngươi muốn nói gì thì nói hay sao. Nhưng xét cho cùng,ta cũng chẳng giận ghét làm gì. Nghề ca nữ thì phải tiếp đón mọi
người, miễn người nào có tiền đều tới được. Ta chẳng để ý gì đâu.
Quế Thư bật khóc quỳ xuống thưa:
- Gia gia giận là rất đúng, nhưng quả tình mọi chuyện là do lỗi lầm của mẫu thân con hết. Thật chuyện chẳng có gì, mà
mẫu thân con không chịu để ý giữ gìn nên chuyện nhỏ mà thành chuyện lớn, khiến gia gia phiền giận, con thật khổ tâm
lắm.
Nguyệt nương bảo:
- Ngươi đã tới đây thưa rõ như thế này thì gia gia phiền giận ngươi làm gì.
Tây Môn Khánh cũng bảo:
- Thôi ngươi đứng dậy đi, ta không giận ghét gì đâu.
Quế Thư lạy tạ rồi ngẩng lên nũng nịu:
- Gia gia phải cười thì con mới đứng dậy. Nếu không được nhìn gia gia cười thì nhất định còn quỳ mãi đây cho đến trăm
năm.
Kim Liên lúc đó cũng có mặt, thấy vậy chướng tai gai mắt,bực mình bảo:
- Thôi Quế Thư à, cứ chịu khó quỳ đi. Hôm nay ngươi quỳ trước mặt gia gia ở đây, thì nay mai gia gia tới nhà ngươi sẽ
qùy trước mặt ngươi.Lúc đó tha hồ ngươi lên mặt, không thèm để ý tới gia gia.Vậy có phải hơn không.
Tây Môn Khánh và Nguyệt nương cùng bật cười.Quế THư thấy Tây Môn Khánh cười,mới yểu điệu đứng dậy.Mọi người vui vẻ trò
chuyện.