Tây Môn Khánh sợ Nguyệt nương không chịu để Nhiệm Y quan coi mạch, định xuống để khuyên lơn, nhưng
tới nơi đã thấy Nguyệt nương ăn mặc sang trọng trang điểm lộng lẫy ngồi chờ thì mừng lắm, vội trở ra mời Nhiệm Y quan
xuống. Nhiệm Y quan vừa bước vào, Nguyệt nương đã đứng dậy thi lễ. Nhiệm Y quan lật đật vái chào cung kính. Nguyệt
nương ngồi xuống, mời Nhiệm Y quan ngồi vào ghế đối diện, Cầm Đồng đem một cái gối nhỏ để trên bàn. Nguyệt nương từ từ
vén tay áo, để lộ cổ tay trắng ngần khoan thai đặt tay lên gối cho Nhiệm Y quan bắt mạch. Bắt mạch cả hai tay xong,
Nguyệt nương đứng dậy vái chào Nhiệm Y quan, hai a hoàn chạy tới đưa vào phòng trong.
Cầm Đồng đem trà ra, Nhiệm Y quan uống trà, nói với Tây Môn Khánh:
- Lệnh phu nhân bẩm sinh khí huyết không được sung mãn, nên lúc htai nghén khí huyết càng thêm bất điều, dễ sinh giận
dữ. Hoa? trong gan lại vượng nên đầu nhức, mắt mở, tìm bị trở ngại trì trệ nên lòng hay sầu muộn, lại vì huyết thiếu mà
khí đa nên tứ chi thường bải hoải.
Nguyệt nương sai Cầm Đồng ra nói:
- Đại nương tôi hiện đang hơi nhức đầu, bụng dưới và lưng hơi đau, ăn uống chẳng thấy ngon.
Nhiệm Y quan nói với Tây Môn Khánh:
- Thưa điều đó thì tôi đã biết, bây giờ nói vậy lại càng rõ hơn.
Tây Môn Khánh nói:
- Chẳng nói giấu gì tiên sinh, tiện nội đang thai nghén, lại vừa gặp chuyện buồn giận nên mới sinh ra như vậy, xin tiên
sinh liệu gia giảm mà tận tình điều trị cho.
Nhiệm Y quan nói:
- Đại nhân không phải nhọc công dặn dò, vãn sinh đâu dám không tận tâm tận lực. Vãn sinh sẽ làm thuốc tễ an thai hạ
khí, trừ đau nhức mệt mỏi và bồi bổ khí huyết, tự nhiên lệnh phu nhân sẽ khoẻ khoắn muốn ăn.
Tây Môn Khánh dặn thêm:
- Cần nhất là xin tiên sinh hết lòng lo sao cho cái bào thai được yên.
Nhiệm Y quan đáp:
- Vãn sinh đã hiểu, xin đại nhân cứ yên lòng, cần nhất là an thai điều khí.
Tây Môn Khánh dặn thêm:
- Cần nhất là xin tiên sinh hết lòng lo sao cho cái bào thai được yên.
Nhiệm Y quan đáp:
- Vãn sinh đã hiểu, xin đại nhân cứ yên lòng, cần nhất là an thai điều khí.
Tây Môn Khánh lại nói:
- Đệ tam phòng của chúng tôi hôm kia bị nôn oẹ và đau bụng, tiện đây cũng xin tiên sinh cho thuốc.
Nhiệm Y quan đáp:
- Thưa vâng, vãn sinh sẽ cho đem thuốc lại.
Nói xong đứng dậy cáo từ. Tây Môn Khánh tiễn ra, lúc đi ngang đại sảnh, Nhiệm Y quan thấy gia nhân ra vào rộn rịp, lại
có đoàn hát đang dựng rạp, các ca công đang chuẩn bị nhạc khí, bèn hỏi:
- Qúy phủ hôm nay có việc vui mừng gì vậy?
Tây Môn Khánh đáp:
- Hôm nay Tống Ngự sử mượn nơi đây để bày tiệc khoản đãi Hầu Tuần phủ, nhân dịp Tuần phủ thăng chức về kinh.
Nhiệm Y quan nghe xong trong lòng càng thêm kính sợ Tây Môn Khánh. Tới ngoài, Nhiệm Y quan mấy lần khom mình vái chào
Tây Môn Khánh rồi mới lên ngựa mà về.
Tây Môn Khánh trở vào, sai lấy một lạng bạc và năm vuông lụa, bảo Cầm Đồng đem tới cho Nhiệm Y quan rồi đợi lấy thuốc
mang về.
Nhiệm Y quan về rôi, Kiều Nhi và Ngọc Lâu lại vào ngồi trò chuyện với Nguyệt nương. Ngọc Lâu bảo:
- Đó, nếu Đại nương không chịu cho người ta coi mạch thì làm sao người ta có thể biết được tâm bệnh của Đại nương mà
cho thuốc.
Nguyệt nương nói:
- Tôi đâu muốn ra làm gì, chằng qua là gia gia quá lo lắng cho tôi, lại năn nỉ hết lời, tôi không ra sao được. Vả lại
các muội muội cứ lôi tôi ra nên tôi phải ra. Chứ nếu không, thử đợi mười năm xem tôi có chịu ra không. Thà tôi chết đi
lại được yên tĩnh. Tôi mà chết là người ta được đem lên làm chính thất ngay chứ đừng nói.
Ngọc Lâu bảo:
- Thôi, tôi xin Đại nương, buồn giận mãi làm gì, mà việc gì phải nói những lời như vậy. Không phải tôi nói xấu người
khác, nhưng Ngũ nương quả là người chẳng biết điều chút nào, ăn nói hành động hàm hồ quá lắm. Người như thế ai chẳng
biết, Đại nương giận làm gì cho mệt.
Nguyệt nương bảo:
- Nếu Ngũ nương chỉ không biết điều như lời Tam muội nói thì đã khá, đằng này tôi sợ tâm địa Ngũ nương chẳng phải vừa,
chỉ chuyên nghĩ chuyện làm hại người khác mà thôi.
Ngọc Lâu nói:
- Đại nương là người chủ trong nhà, cai quản chúng tôi, thiết tưởng Đại nương cũng nên rộng lượng một chút cho Ngũ
nương được nhờ, nếu đại nương chặt chẽ quá thì Ngũ nương biết làm sao. Người ta thường nói, một người quân tử dung được
mười kẻ tiểu nhân, xin Đại nương nghĩ lại.
Nguyệt nương bảo:
- Tôi đâu phải là chủ trong nhà, người ta chỉ cần biết đến gia gia mà thôi, chứ đâu cần biết đến tôi.
Ngọc Lâu nói:
- Làm gì có chuyện đó, Đại nương thấy không, Đại nương không khoẻ trong người nên gia gia không dám xuống phòng Ngũ
nương đó.
Nguyệt nương bảo:
- Sao lại không xuống? không xuống thì người ta lấy dây cột vào cổ gia gia mà lôi xuống ấy chứ. Vả lại gia gia thương
yêu ai thì cứ đến với người đó, tôi nào dám ngăn cảm, ngăn cản lại mang tiếng này nọ lôi thôi.
Ngọc Lâu nói:
- Đại nương cứ nghĩ quá đi như vậy nên mới buồn giận chứ làm gì có chuyện đó. Thôi, bây giờ Đại nương đừng giận nữa, để
tôi gọi Ngũ nương tới đây lạy tạ lỗi Đại nương.
Đại cữu mẫu bước vào, nghe Ngọc Lâu nói vậy, cũng bảo Nguyệt nương:
- Phải đấy, hai người nên làm lành với nhau đi là hơn. Nếu không thì sẽ đưa quan nhân vào chỗ khó xử. Quan nhân có muốn
đến với Ngũ nương thì sợ cô nương buồn giận, mà không đến thì Ngũ nương lại giận quan nhân mà giận cả cô nương nữa, như
thế rồi cứ xa cách thêm ra, trong nhà mất vui đi.
Ngọc Lâu nói tiếp:
- Nhân có đai cữu mẫu ở đây, Đại nương cũng nên tha thứ cho Ngũ nương để đại cữu mẫu được vui. Hôm nay nhà có đại tiệc,
tôi phải đứng ra lo việc, đáng lẽ Ngũ nương phải vào đây giúp đỡ tôi, đằng này cứ nằm trong phòng, tôi cũng không vừa
lòng chút nào cả. Kêu Ngũ nương vào đây xin lỗi Đại nương rồi phụ tôi lo việc chứ. Đại cữu mẫu nghĩ vậy có đúng
không?
Ngô Đại cữu mẫu đáp:
- Tam nương nói đúng lắm.
Đoạn quay sang Nguyệt nương:
- Cô nương à, Tam cô nương đã nói vậy thì cô nương cũng nên nghĩ lại, để cho quan nhân đỡ phần khó xử.
Nguyệt nương không nói gì, Ngọc Lâu đứng dậy định bước ra thì Nguyệt nương bảo:
- Tam nương đừng gọi nó, nó muốn lại đây thì lại, không việc gì phải mời gọi như vậy.
Ngọc Lâu đứng lại đáp:
- Để tự nhiên thì Ngũ nương đâu dám lại, phải gọi chứ.
Đoạn nói đùa:
- Tôi gọi mà Ngũ nương không chịu lại thì tôi lấy dây cột cổ lôi lại đây ấy chứ.
Nói xong xuống phòng Kim Liên. Tới nơi thấy Kim Liên đang ngồi thừ người trên tràng kỷ, đầu tóc không chải, mặt mũi
xanh tái, bèn bảo:
- Ngũ thư thư à, sao không chải đầu trang điểm đàng hoàng, hôm nay nhà có đại tiệc, bận rộn biết bao mà chẳng thấy thư
thư vào giúp một tay, cứ ngồi giận dỗi mãi hay sao. Hồi nãy chúng tôi có khuyên can, Đại nương cũng nguôi giận rồi, bây
giờ thì thư thư cũng chẳng nên giận nữa, mà nên vào lạy tạ lỗi Đại nương thì hơn, mình là người dưới mà, lời nói lại
chẳng mất tiền mua, sao không làm cho êm ấm cửa nhà. Bây giờ thư thư giận thì định giận đến bao giờ, chi bằng bây giờ
vào xin lỗi một câu, bao nhiêu chuyện cũ bỏ qua có phải là tốt hơn không. Nếu không thì thư thư chỉ làm cho gia gia khó
xử thêm mà thôi, gia gia dù có muốn xuống với thư thư cũng không dám vì sợ Đại nương buồn giận. Thôi thì chỗ chị em
trong nhà, cái gì qua đi thì thôi.
Kim Liên nói:
- Thôi thôi, tôi đâu dám làm chị em với người tạ Người ta là con nhà danh giá, cưới xin linh đình, trở thành vợ cái con
cột trong nhà, còn tôi là phận nghèo hèn, hư thân trắc nết, theo gia gia về nhà này, làm sao chị em với người ta
được.
Ngọc Lâu bảo:
- Sao lại nói vậy, thư thư cũng như tôi, tuy là phận lẽ mọn nhưng cũng là vợ chứ là gì, tuy không cưới xin linh đình,
nhưng cũng mai mối đàng hoàng chứ có ai theo gia gia về nhà này đâu. Tuy nhiên tôi cũng xin khuyên là ở đâu cũng vậy,
còn có người này người kia, từ nay thư thwu nói năng hành động gì cũng phải nên đắn đo sau trước, nhìn dưới nhìn trên
để tránh những chuyện đáng tiếc. Dầu sao thì thư thư cũng có lỗi, có mặt đại cữu mẫu và ba vị sư phụ mà thư thư ăn nói
chẳng giữ gìn, khiến cho họ cười chê, trách gì Đại nương không giận. Chuyện này không dàn xếp cho êm đẹp, chẳng lẽ cứ
thế này mãi sao. Thôi, thư thư chải đầu trang điểm đi, rồi chúng mình cùng vào thượng phòng.
Kim Liên im lặng một lúc, suy nghĩ về lời Ngọc Lâu rồi nén giận, bước tới trước gương chải đầu trang điểm, rồi thay áo,
cùng Ngọc Lâu vào thượng phòng.
Ngọc Lâu bước vào, vén mành nói:
- Đại nương thấy không, tôi nói là thế nào Ngũ nương cũng lại mà.
Rồi quay lại cười bảo Kim Liên:
- Không vào lạy tạ lỗi với Đại nương mau đi.
Đoạn bước vào, đứng qua một bên, bắt chước giọng bà già, nói đùa với Nguyệt nương:
- Thưa thân gia, cháu nó còn trẻ người non dạ chưa hiểu gì cả, nên mới dám cả gan xúc phạm tới thân gia, xin thân gia
nể mặt tôi mà tha cho cháu lần này. Lần sau cháu còn tái phạm khiến thân gia buồn phiền, thì lúc đó tùy thân gia đánh
đập chửi mắng, tôi không dám xin cho cháu nữa.
Mọi người cười ầm cả lên, Kim Liên ngượng ngùng bước tới lạy Nguyệt nương bốn lạy, rồi đuổi đánh Ngọc Lâu mà bảo:
- Đồ quỷ, cái mặt như vậy mà đòi làm mẹ tôi sao?
Mọi người lại cười, Nguyệt nương cũng không nín cười được. Ngọc Lâu nói đùa với Kim Liên:
- Con nhà bất hiếu, ngươi thấy bà chủ đây khoan hồng cho ngươi thì ngươi lên mặt mắng cả mẹ ngươi hay sao.
Đại cữu mẫu nói:
- Hai chị em đùa giỡn khiến cho cô nương chúng tôi đây cũng được vui vẻ, thảo nào người ta vẫn nói, mẫu đơn tuy đẹp còn
nhờ lá xanh.
Nguyệt nương bảo:
- Nhưng từ nãy tới giờ người ta có nói gì với tôi đâu.
Kim Liên vội nói:
- Đại nương cao cả như trời, tôi thấp hèn như đất, Đại nương mở lượng bao dung cho tôi, tôi nguyện ghi khắc trong
lòng.
Ngọc Lâu đập vào vai Kim Liên:
- Thôi, vậy là được rồi, bây giờ thì phải giúp tôi lo việc chứ, đứng đó mà nói hay sao?
Kim Liên vội cùng Ngọc Lâu xếp đặt mọi việc cho bữa tiệc.
Lát sau Cầm Đồng đem thuốc về, lại trình cả thiếp của Nhiệm Y quan cho chủ. Tây Môn Khánh sai đem ngay xuống cho Nguyệt
nương.
Nguyệt nương gọi Ngọc Lâu bảo:
- Có cả thuốc của Tam nương đây này.
Ngọc Lâu bước lại nói:
- À, hôm nọ Ở nhà Ứng nhị gia về, tôi nôn oẹ, và đau bụng nên gia gia mới bảo Nhiệm Y quan làm thuốc cho đấy.
Nguyệt nương bảo:
- Có lẽ hôm nọ Tam nương bị lạnh, thuốc này chắc là thuốc tiêu hàn đấy.
Nói xong đưa thuốc cho Ngọc Lâu. Ngọc Lâu nhận thuốc, sai a hoàn cất thuốc đi, rồi tiếp tục cùng Kim Liên lo việc.
Trong khi đó, Tống Ngự sử tới, Tây Môn Khánh mời vào thư phòng uống trà nói chuyện. Tống Ngự sử cảm tạ về cái đỉnh quý
rồi hỏi:
- Dám xin tiên sinh cho biết giá cả.
Tây Môn Khánh nói:
- Đem đến còn sợ đại nhân không vừa lòng, đâu dám nói giá.
Tống Ngự sử nói:
- Nếu vậy thì tôi biết lấy gì cảm tạ tiên sinh.
Nói xong đứng dậy vái tạ. Tây Môn Khánh cũng đứng dậy đáp lễ. Hai người ngồi xuống, nói sang chuyện qua đám quan lại
địa phương. Tây Môn Khánh nói:
- Theo chỗ vãn sinh được biết thì Hồ Tuần phủ có tài có đức, được dân gian ngưỡng vọng, Lý Tri huyện là người mãn cán,
dân cũng được nhờ, còn các vị khác thì vãn sinh không được rõ cho lắm.
Tống Ngự sử hỏi:
- Thế còn Chu Tổng binh ở phủ Thủ Bị là người thế nào?
Tây Môn Khánh đáp:
- Chu Tổng binh là người lão thành lịch lãm, nhưng theo vãn sinh thì chưa bằng Kinh Đô giám, tuổi trẻ mà xuất thân võ
cử, thao lược trí dũng kiêm toàn, chẳng hay đại nhân có thấy như vậy chăng?
Tống Ngự sử đáp:
- Vãn sinh cũng nghe người ta ca tụng Kính Trung.
Tây Môn Khánh nhân dịp nói ngay:
- Kinh Đô giám với vãn sinh cũng là chỗ tương giao, hôm qua tới đây có đưa cho vãn sinh tấm thiếp, nhờ đại nhân để mắt
cho.
Tống Ngự sử nói:
- Nếu vậy thì Kinh Đô giám cũng đáng được nâng đỡ. Tiên sinh còn thấy người nào khác nữa?
Tây Môn Khánh đáp:
- Chẳng giấu gì đại nhân, vãn sinh có người anh vợ họ Ngô, hiện là Chánh Thiên hộ, vừa rồi có công lo tu bổ và xây dựng
kho đụn đúng hạn, kết quả rất tốt đẹp, xứng đáng được thăng chỉ huy, đại nhân để tâm cất nhắc cho thì vãn sinh đội ơn
lắm.
Tống Ngự sử nói:
- Đã là thân thích của tiên sinh thì vãn sinh sẽ hết lòng, chẳngg những được thăng chức mà ngay bây giờ vãn sinh có thể
đề cử cho làm chức Kiểm sự được.
Tây Môn Khánh đứng dậy vái tạ, rồi lấy thiếp của Ngô Đại cữu và Kinh Đô giám, hai tay đưa cho Tống Ngự sử. Tống Ngự sử
xem xong, đưa cho thư lại cất đi rồi dặn:
- Ngày mai nhớ nhắc ta, để ta làm bản tấu trình về triều.
Viên thư lại cất thiếp đi. Tây Môn Khánh sai Đại A lấy ba tiền, ngầm dúi cho viên thư lại, dặn nhớ nhắc gìum.
Hai người đang nói chuyện thì nghe bên ngoài tiếng hò hét dẹp đường rồi tiếng ngựa hý, sau đó gia nhân vào thưa:
- Các quan đã tới.
Tây Môn Khánh bước ra tiếp đón. Tống Ngự sử lững thững ra sau. Các quan theo thứ tự lớn nhỏ mà thi lễ. Tây Môn Khánh
dẫn Tống Ngự sử và các quan tới coi phòng tiệc. Tống Ngự sử thấy bàn ghế chỉnh tề, bát đĩa toàn đồ quý, khung cảnhg
xung quang trang hòang rực rỡ thì vui lắm, cảm tạ Tây Môn Khánh hết lời rồi nói:
- Thật là tốn kém cho đại nhân quá, chỗ chúng tôi đóng góp thật chẳng thấm vào đâu, thôi thì đại nhân vì tôi mà lo cho,
các quan đây không đóng góp thêm nữa đâu.
Tây Môn Khánh cười:
- Có thiếu chút ít thì vãn sinh xin bù thêm, làm gì có chuyện quý quan phải góp thêm nữa.
Nói xong mời mọi người ngồi. Các quan theo thứ tự lớn nhỏ mà ngồi. Tống Ngự sử thấy các quan đủ mặt thì sai người đi
mời Hầu Tuần phủ. Lát sau, một quân hầu phi ngựa tới trước báo:
- Hầu lão gia đã tới.
Tây Môn Khánh cho dàn nhạc tấu nhạc vang lừng. Các quan kéo nhau ra tận cổng ngoài nghênh tiếp. Tống Ngự sử thỉ đứng
đợi ở cổng trong.
Ngôi kiệu bốn người khiêng hạ xuống tại cổng ngoài. Hầu Tuần phủ mặc triều phục, đeo kim đái bước xuống. Các quan vái
chào rồi mời vào. Tới cổng trong, Tống Ngự sử bước ra vái chào và mời vào đại sảnh.
Tại đại sảnh, các quan theo thứ tự lớn nhỏ bước tới làm lễ, sau cùng Tây Môn Khánh mới bước tới bái kiến. Hầu Tuần phủ
đã gặp Tây Môn Khánh trong một bữa tiệc tại nhà Lưu Thái giám nên nhớ mặt, chào hỏi thân mật lắm.
Tống Ngự sử mời Hầu Tuần phủ cởi áo ngoài rồi ngồi vào bàn. Các quan ai ngồi chỗ ấy. Gia nhân đem đồ ăn và rượu ra.
Tống Ngự sử thân rót rượu mời Hầu Tuần phủ. Dàn nhạc hòa tấu vang lừng. Bữa tiệc bắt đầu, dàn nhạc tấu vài khúc thì đến
một đám vũ công trình diễn, tiếp đó là phường hát phô tài. Không khí thật muôn phần tưng bừng vui vẻ.
Tới quá trưa thì Hầu Tuần phủ sai tả hữu lấy năm lạng bạc ra chia thưởng cho nhà bếp, gia nhân hầu tiệc và các ca công
vũ nữ cùng phường hát, rồi mặc áo đứng dậy cáo từ. Các quan tiễn ra đến cổng ngoài, Hầu Tuần phủ lên kiệu, tiền hô hậu
ủng mà về.
Tống Ngự sử trở vào cảm tạ Tây Môn Khánh rồi cùng các quan cáo từ. Tây Môn Khánh tiễn khách xong, thưởng tiền cho các
ca công, vũ nữ và phường hát rồi cho về.
Nhân thấy trời còn sớm, bèn giữ lại mấy ca công, rồi sai dọn tiệc mới, cho mời Ngô Đại cữu, Ứng Bá Tước, Ôn Tú tài, các
quản lý phó, Cam, Bôn Tứ và Kính Tế. Trong lúc chờ đợi, Tây Môn Khánh bảo ca công đàn hát, lại sai bẻ mấy cành mai lớn
đang nở đẹp, vào cắm tại lục bình, rồi vừa nghe hát, vừa ngắm mai uống rượu.
Lát sau mọi người lần lượt tới đông đủ. Bá Tước vái chào Tây Môn Khánh rồi nói:
- Hôm nọ các tẩu tẩu tới đông đủ là hân hạnh cho tôi lắm rồi, đại ca lại còn cho nhiều thứ quá, thật muôn vàn cảm tạ
đại ca.
Tây Môn Khánh cười:
- Đồ quỷ sứ, hôm đó núp trong cửa sổ nhìn trộm các nương nương phải không?
Bá Tước kêu lên:
- Trời ơi, làm gì có chuyện đó, đại ca đừng có nghe lời nói láo của đứa nào đó. À, thôi tôi nhớ ra rồi, không ai khác
hơn là thằng Vương Kỉnh, nó ghét tôi nên bịa chuyện hại tôi đây, nó dám ăn không nói có như thế bao giờ không. Để tôi
lóc thịt nó ra mới được.
Mọi người uống trà, chờ gia nhân bày tiệc. Ngô Đại cữu muốn vào thăm Nguyệt nương. Tây Môn Khánh dẫn anh vợ vào. Tây
Môn Khánh nói:
- Hồi trưa tôi có nói với Tống Ngự sử rồi. Ngự sử xem thiếp của Đại cữu rồi giao cho thư lại, dặn là ngày mai nhắc để
làm tờ tấu trình về triều. Tôi có cho viên thư lại ba tiền để nó lo cho Đại cữu. Tống Ngự sử hứa là ngày mai Đại cữu sẽ
có tin mừng thăng quan tiến chức. Tôi cũng nói giùm luôn cho Kinh Đô giám nữa.
Ngô Đại cữu nghe xong mừng lắm, vái tạ Tây Môn Khánh rồi nói:
- Thật là khiến dượng phải phí tâm quá.
Tây Môn Khánh nói thêm:
- Tôi cũng nói Đại cữu là anh vợ của tôi. Tống Ngự sử nghe xong bảo là sẽ hết lòng.
Nói xong dẫn Ngô Đại cữu vào phòng Nguyệt nương. Nguyệt nương đứng dậy vái chào anh. Đại cữu chào xong rồi bảo Ngô Đại
cữu mẫu:
- Nhà chẳng có ai mà bà cứ ở liền đây mấy ngày, chẳng để mắt đến việc nhà gì cả.
Đại cữu mẫu đáp:
- Cô nương đây cứ giữ tôi đây này, có cho về đâu, còn bảo là mồng ba mới cho tôi về đấy.
Ngô Đại cữu bảo:
- Nếu cô nương đây lưu giữ thì để ngày mồng bốn về cũng được, mồng ba ngày xấu.
Thăm hỏi Nguyệt nương mấy câu, Ngô Đại cữu cùng Tây Môn Khánh trở ra bàn tiệc, cùng mọi người ăn uống nghe đàn hát.
Tiệc đang vui thì Đại An vào thưa:
- Kiều thân gia sai Kiều Thông tới thưa chuyện với gia gia.
Tây Môn Khánh bước ra ngoài thềm. Kiều Thông chạy tới lạy chào rồi thưa:
- Gia gia tôi đã thưa chuyện với lão gia rồi, nay y hẹn xin đem tới ba chục lạng, lại xin gửi thêm năm lạng để lão gia
thưởng cho thuộc cấp.
Tây Môn Khánh bảo:
- Ta nể lời gia gia ngươi nên mới nhận ba chục lạng để lo việc, lại còn đưa thêm tiền này tiền nọ làm gì. Ngươi đem về
đi. Ngày mai ta nói chuyện với Hồ Phủ doãn, sẽ có tin cho gia gia ngươi.
Đoạn quay lại bảo Đại An:
- Mời nó vào trong đem rượu thịt khoản đãi.
Nói xong trở vào bàn tiệc.
Bữa tiệc hôm đó kéo dài tới canh một mới vãn. Tây Môn Khánh tiễn khách, sai gia nhân dọn dẹp rồi vào phòng Nguyệt
nương. Đại cữu mẫu thấy Tây Môn Khánh vào thì lánh sang phòng bên. Tây Môn Khánh hỏi vợ:
- Nàng thấy trong người khá hơn không?
Nguyệt nương tươi tỉnh đáp:
- Cũng khá.
Tây Môn Khánh nói:
- Hôm nay tôi đã nói giùm với Tống Ngự sử cho Đại cữu rồi. Ngự sử hứa sẽ hết lòng, lại nói là sẽ để cử Đại cữu làm Kiểm
sự, như vậy là nay mai Đại cữu sẽ là quan Chỉ huy Kiểm sự đấy. Vừa rồi tôi cũng đã nói với Đại cữu, Đại cữu mừng lắm.
Có lẽ chỉ trong ít ngày nữa là có tin mừng.
Nguyệt nương bảo:
- Như vậy phải tốn kém bao nhiêu? vài trăm lạng chứ ít sao? đại ca tôi làm gì có tiền?
Tây Môn Khánh cười:
- Ai lấy của Đại cữu đồng xu nào đâu. Tôi nói với Tống Ngự sử, đó là anh vợ của tôi, Ngự sử nói là sẽ đặc biệt lưu tâm,
như vậy thì làm gì phải tiền bạc này nọ.
Nguyệt nương bảo:
- Nếu vậy thì tùy chàng lo giùm cho.
Tây Môn Khánh quay lại bảo Ngọc Tiêu:
- Đem thuốc lại đây để ta cho Đại nương uống.
Nguyệt nương bảo:
- Chàng làm gì thì làm đi, để lát đi ngủ tôi uống.
Tây Môn Khánh vừa định bước đi thì Nguyệt nương gọi giật lại hỏi:
- Chàng định đi đâu vậy? nếu chàng định xuống phòng Ngũ nương thì để tôi nói chàng nghe, Ngũ nương đã tới lạy tạ xin
lỗi tôi rồi, bây giờ chỉ còn chàng phải xin lỗi người ta mà thôi.
Tây Môn Khánh nói:
- Tôi có xuống đó đâu.
Nguyệt nương bảo:
- Này đừng có che mắt tôi, chàng không tới đo thì tới đâu bây giờ? trước mặt Đại cữu mẫu nó dám bảo là tôi ngăn cản
chàng, không cho xuống với nó, vậy thì tôi không cho chàng tới với nó đó.
Tây Môn Khánh ôn tồn:
- Tôi đã nói là nàng đừng để ý tới con dâm phụ đó làm gì.
Nguyệt nương bảo:
- Tôi không cho chàng tới với nó đêm nay đâu. Đêm nay chàng phải tới với Kiều Nhi, rồi đêm mai chàng tới đâu tôi không
cần biết.
Tây Môn Khánh nghe vợ nói vậy, không biết làm sao đành tới phòng Kiều Nhị Sáng sớm hôm sau, ngày mồng một tháng mười
hai, Tây Môn Khánh tới nha môn, cùng Hà Thiên hộ đăng đường làm việc. Tới gần trưa thì về nhà, sai soạn rượu thịt và ba
chục lạng bạc, Đại An đem tới Hồ Phủ doãn trên phủ Đông Bình. Hồ Phủ doãn thâu nhận lễ vật và đưa hồi thiếp đem về.
Trong khi đó, Tây Môn Khánh mời Từ tiên sinh tới, nhờ lập đàn tạ Ơn trời đất. Lễ xong, Từ tiên sinh ở lại ăn uống một
lát rồi về.
Lát sau Đại An về, đem theo thiếp của Hồ Phủ doãn và ấn tín cho Kiều Đại hộ, ấn tín thấy ghi "Kiều Hồng, bản phủ Nghĩa
quan". Tây Môn Khánh sai Đại An đem hồi thiếp của Hồ Phủ doãn cùng ấn tín và một quả đựng rượu thịt lại cho Kiều Đại
hộ. Lại sai gia nhân đem rượu thịt tới biếu Ngô Đại cữu, Ôn Tú tài, Ứng Bá Tước, và Tạ Hy Đại, cùng các quản lý. Mặt
khác lại sai viết thiếp mời Chu Thủ bị, Kinh Đô giám, Trương Đoàn luyện, Lưu Thái giám, Tiết Thái giám, Hà Thiên hộ,
Hoa Thiên hộ, Ngô Đại cữu, Kiều Đại hộ, Vương Tam và vài thân bằng quyến thuộc khác, ngày mồng ba tới dự tiệc để cảm tạ
về sự chúc mừng của họ trong mấy ngày vừa quạ Lại cho gọi các nhạc công và bốn ca công tới đàn hát. Công việc lo tổ
chức sắp xếp bữa tiệc lúc trước, Tây Môn Khánh giao cho Ngọc Lâu, nhưng Ngọc Lâu trong người không khỏe nên lại giao
cho Kim Liên.
Chiều hôm đó Ngọc Lâu vào hỏi thăm Nguyệt nương:
- Từ hôm qua tới nay, Đại nương uống thuốc của Nhiệm Y quan, trong người thấy thế nào?
Nguyệt nương đáp:
- Quái lạ, ông ta tới nắm tay nắm chân bắt mạch cho thuốc thế nào mà uống vào là hết đau ngay, bây giờ chẳng còn đau
đớn gì nữa.
Ngọc Lâu cười:
- Vậy mà Đại nương cứ sợ người ta nắm tay nắm chân.
Ngô Đại cữu mẫu ngồi bên cạnh cũng phải bật cười.
Lát sau Tây Môn Khánh đem bảm tính toán buổi tiệc tới hỏi ý kiến Nguyệt nương. Nguyệt nương bảo:
- Chàng đã tính thì việc gì còn phải hỏi lại nữa. Bây giờ chọn người nào lo việc thì giao cho người đó là xong. Người
nào đứng ra lo thì người đó có ý kiến, hỏi tôi làm gì cho mất lòng mất bề ra.
Tây Môn Khánh bèn xuất ba chục lạng bạc ra đưa cho Kim Liên để chi tiêu cho bữa tiệc.
Sắp đặt xong xuôi thì Kiều Đại hộ tới. Tây Môn Khánh mời vào đại sảnh uống trà nói chuyện. Kiều Đại hộ được ấn tín thì
vui mừng lắm, cảm tạ Tây Môn Khánh hết lòng rồi đứng dậy vái tạ mà nói:
- Cũng nhờ thân gia phí tâm lo cho, thật không biết lấy gì cảm tạ.
Tây Môn Khánh dặn:
- Mồng ba này thân gia nhớ tới sớm sớm một chút nhé.
Kiều Đại hộ hân hoan:
- Hôm đó chắc là tôi mặt áo đội mũ đeo đai được rồi phải không? nhưng chắc là buồn cười lắm. Tôi sẽ tới hầu tiệc thân
gia.
Tây Môn Khánh mời Kiều Đại hộ uống trà rồi quay lại dặn Cầm Đồng:
- Dọn tiệc rựou trong thư phòng cho ta.
Đoạn bảo Kiều Đại hộ:
- Xin thỉnh thân gian vào thư phòng tôi ngồi cho ấm.
Nói xong dẫn Kiều Đại hộ vào thư phòng. Hai người vừa nói xong dẫn Kiều Đại hộ vào thư phòng. Hai người vừa ngồi xuống
thì Ứng Bá Tước đến, đem theo nhiều lễ vật. Vái chào hai người xong, Bá Tước nói:
- Đây là lễ mừng đại ca.
Nói xong đưa tấm thiếp lên. Tây Môn Khánh thấy trong thiếp ghi tên những người có lễ mừng, gồm Ngô Đạo quan, Ứng Bá
Tước, Tạ Hy Đại, Tôn Thiên Hoá, Chúc Thật Niệm, Thường Trĩ Tiết, Bạch Lãi Quang, Lý Tam, Hoàng Tứ, Đỗ Tam. Tây Môn
Khánh bảo gia nhân thâu nhận lễ vật rồi nói:
- Còn bên này gồm Ngô Nhị cữu, Trầm di phu, Nhiệm Y quan, Hoa Đại cữu, Ôn Tú tài và ba ngừoi quản lý thì để ngày mồng
bốn sẽ mời.
Đoạn quay lại bảo Cầm Đồng:
- Ngươi lấy ngựa chạy mời Ngô Đại cữu tới đây với Kiều thân gia cho vui.
Lại hỏi:
- Ôn tiên sinh có bên đó không nhỉ?
Lai An đứng sau thưa:
- Ôn tiên sinh không có nhà, nghe nói là đi thăm bạn.
Lát sau thì Ngô Đại cữu tới, Kính Tế và mấy người nữa cũng đến. Tây Môn Khánh mời mọi người nhập tiệc. Qua vài tuần
rượu, Tây Môn Khánh nói:
- Kiều thân gia có việc vui mừng, hôm nay đã lãnh ấn tín rồi, hôm nào chúng mình phải chuẩn bị lễ vật tới mừng mới
được.
Kiều Đại hộ nói:
- Đâu dám để liệt vị phí tâm như thế.
Đang ăn uống thì sai nhân trên huyện đem hai trăm cuốn lịch năm mới đến. Tây Môn Khánh thưởng tiền cho sai nhân rồi bảo
đem hồi thiếp về huyện.
Bá Tước bảo:
- Năm hết tết đến rồi mà tôi cũng chưa biết mặt mũi cuốn lịch mới nó ra làm sao.
Tây Môn Khánh liền lấy ra năm mươi cuốn lịch, chia tặng cho Ngô Đại cữu, Kiều Đại hộ và Ứng Bá Tước. Bá Tước cầm một
cuốn lên coi thì thấy niên hiệu năm tới được cải là Trùng Hoa nguyên niên, năm tới lại nhuận tháng giêng.
Tới chiều thì Kiều Đại hộ cáo từ. Bữa tiệc còn kéo dài tới tối, Tây Môn Khánh tiễn khách xong, trở lên đại sảnh dặn gia
nhân:
- Ngày mai, chuẩn bị ngựa để ta và Hà Đại nhân ra ngọai thành tiễn Hầu lão gia. Lai An, Xuân Hồng, và bốn tên quân hầu
ngày mai theo kiệu Đại nương tới nhà Hạ lão gia.
Dặn dò xong, Tây Môn Khánh xuống phòng Kim Liên.
Tối hôm đó, Kim Liên nghĩ rằng Tây Môn Khánh không đến nên chẳng trang điểm, cứ nằm dài trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ,
tóc rối không thèm chải, quần áo nhàu nát chẳng muốn thay, trời tối mà chẳng gọi thắp đèn.
Tây Môn Khánh tới, thấy nhà cửa tối om, bên trong yên lặng như tờ, cất tiếng gọi Xuân Mai cũng chẳng thấy thưa, bèn
bước vào phòng, trong ánh sáng lờ mờ, thấy Kim Liên nằm trên giường, lên tiếng gọi cũng chẳng thấy trả lời. Tây Môn
Khánh ngồi xuống giường, gọi Thu Cúc thắp đèn, rồi lay Kim Liên mà bảo:
- Nàng làm sao vậy? tôi hỏi mà cũng chẳng trả lời hay sao?
Kim Liên vẫn không đáp, chỉ thấy nước mắt tuôn chảy trên nét mặt đẹp thảm sầu. Tây Môn Khánh thấy vậy, rối loạn cả tâm
hồn, ôm lầy Kim Liên mà bảo:
- Thật chẳng ra làm sao cả, ngày thường hai người có vẻ hợp nhau, quý mến nhau lắm cơ mà, sao lại xảy ra chuyện như
vậy?
Kim Liên lau nước mắt rồi sụt sùi đáp:
- Ai trêu chọc gì người ta đâu, tự nhiên người ta kiếm chuyện rồi chửi mắng tôi đủ điều, bảo là tôi quyến rũ chàng.
Người ta là vợ cái con cột, lấy chàng có cưới hỏi linh đình, chàng nên giữ chặt lấy người ta là hơn, xuống đây với tôi
làm gì để tôi mang tiếng là quyến rũ chồng người tạ Người ta bảo là đêm nào tôi cũng giữ chàng, nhưng thử hỏi liền
trong mấy đêm nay, chàng có ở đây với tôi đâu. Người ta còn hạch hỏi tôi đủ điều, có cái áo cừu mà cũng bắt bẻ là tôi
không thưa với người ta một tiếng. Con a hoàn của tôi làm lỗi thì đánh mắng nó, chứ sao lại kiếm cớ đó để gây chuyện
với tôi. Chàng là người chồng, chủ gia đình, có quyền định đọat mọi việc, chàng để cho người ta áp bức hành hạ tôi như
thế hay sao? vậy mà chàng thấy người ta giận thì sợ hãi lo cuống cả lên, nào săn sóc nâng giấc, nào gọi lang y, nào hỏi
han đủ chuyện. Tôi dù có theo chàng vào đây thì cũng là vợ chàng, nhưng điệu này thì tôi có chết trong nhà này, chắc
cũng chẳng có ai ngó ngàng tới. Vậy mà như chàng biết đó, tôi đã phải nhẫn nhục tới lạy lục tạ lỗi với người ta để
trong nhà được yên vui, mà chàng cũng đỡ khó xử.
Nói xong, nước mắt lại tuôn rơi lã chã. Những giọt nước mắt long lanh như những hạt trân châu lăn dài trên gò má ửng
hồng như trái đào chín tới. Tây Môn Khánh chưa biết phải nói gì thì Kim Liên lại gục vào lòng Tây Môn Khánh mà bật khóc
lớn, khóc nức nở mãi không thôi. Tây Môn Khánh nâng Kim Liên dậy mà khuyên:
- Thôi mà, mấy hôm nay tôi bận rộn nhiều chuyện, hai người, người nào cũng phải nhịn một chút mới được, chứ tôi thì
chẳng biết ai phải ai trái, chẳng biết bênh ai bỏ ai bây giờ. Hôm qua tôi muốn xuống thăm nàng thì Đại nương nói mỉa là
tôi xuống xin lỗi nàng, rồi không cho tôi đi mà bắt tôi phải đến với Kiều Nhị Tuy đêm qua tôi nghỉ lại phòng Kiều Nhi
nhưng không lúc nào tôi không nghĩ tới nàng.
Kim Liên giận dỗi:
- Thôi đi, tôi đã hiểu rõ lòng chàng rồi, chẳng qua trước mặt tôi thì chàng ăn nói giả dối vậy mà thôi, chứ còn chàng
phải để lòng mà thương yêu vợ cái con cột của chàng chứ. Người ta lại đang mang giọt máu của chàng trong bụng thì chúng
tôi đây phỏng nghĩa lý gì, làm sao dám sánh với người ta.
Tây Môn Khánh bảo:
- Thôi mà, đừng nói bậy chứ.
Đang ôm ấp khuyên lơn thì Thu Cúc lù lù đem trà ra, Tây Môn Khánh mắng:
- Đồ khỉ, ai gọi mày đem trà mà đem ra vậy? rõ thật nhanh nhẩu đoảng.
Đoạn hỏi:
- Xuân Mai đâu sao không thấy?
Kim Liên nói:
- Chàng hỏi đến nó làm gì, từ hôm ấy đến nay buồn giận thành bệnh nằm trong nhà, ba bốn hôm nay chẳng ăn được miếng cơm
miếng cháo nào hết. Nó chỉ khóc đòi chết mà thôi, nó nói là Đại nương mắng chửi nó thì nó nhục nhã lắm.
Tây Môn Khánh hỏi lại:
- Thật vậy sao?
Kim Liên đáp:
- Tôi nói dối chàng để làm gì, chàng thử vào coi.
Tây Môn Khánh vội bước sang phòng nhỏ bên cạnh thì thấy Xuân Mai đầu tóc rối bời, dung nhan tiều tụy, đang nằm ngủ trên
giường, bèn gọi:
- Sao không dậy mà cứ nằm vậy?
Gọi thêm ba bốn tiếng nữa cũng chẳng thấy trả lời, Tây Môn Khánh ngồi xuống giường, xốc Xuân Mai dậy, để ngồi dựa vào
mình. Xuân Mai mở mắt nói:
- Xin gia gia buông tôi ra, tôi chỉ là đứa ăn kẻ ở trong nhà, đáng gì cho gia gia bận tâm, gia gia làm vậy, chỉ thêm
bẩn tay mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo:
- Con nhãi này, Đại nương nói vài câu mà ngươi cũng giận hay sao. Mấy hôm nay ngươi không ăn uống được gì phải
không?
Xuân Mai đáp:
- Ăn uống được hay không thì gia gia hỏi làm gì, kẻ ăn người ở trong nhà sống chết có đáng gì quan tâm. Tôi tuy là phận
tôi đòi, nhưng có làm điều gì thiệt hại cho nhà này đâu mà Đại nương chửi tôi là con dâm phụ. Rồi tôi lại bị nương
nương tôi đánh mắng nữa. Để rôi nay mai vợ Hàn Đạo Quốc vác mặt tới đây, tôi sẽ chửi nó một trận cho mà xem. Chung quy
cũng chỉ vì nó giới thiệu con dâm phụ Thân Nhị Thư tới đây mà thôi.
Tây Môn Khánh bảo: