Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 17: Nổi cơn ghen



Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nàng khó nhọc hít lấy một hơi nhưng mà tràn ngập trong buồng phổi lại toàn là hơi thở đầy bá đạo của hắn. Vừa muốn vung tay kháng cự lại bị hắn dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay trắng trẻo vững vàng giữ chặt ra sau lưng nàng. Bàn tay còn lại của hắn bắt đầu không chút an phận, chạy loạn trên thân thể nàng, nhanh chóng leo lên bầu ngực tròn đầy, càng lúc càng tham lam xâm chiếm hết thảy…

Lạc Tranh cảm giác như cả lục phủ ngũ tạng đều bị hơi thở của hắn bủa vây, nàng vô lực ngăn cản hắn bừa bãi gặm cắn khắp thân thể mình, chỉ có thể bị động ở trong ngực hắn thở gấp, cắn môi cố gắng đè nén tiếng thân ngâm mê người…

“Thả tôi ra, anh điên rồi!” Đôi mắt nàng đã mờ mịt màn sương, lời cự tuyệt cũng không có mấy sức thuyết phục. Nhưng cũng không khó nhận ra giọng nói của nàng đang đầy sự sợ hãi. Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, hơn nữa bên ngoài phòng thử đồ lại có rất nhiều nhân viên đang làm việc.

Giả bộ không nghe thấy yêu cầu của nàng, nụ hôn của hắn dần di chuyển tới phần cổ trắng mịn, chuyên tâm chế tạo từng dấu ấn ký thuộc về riêng hắn…

Toàn thân vừa đau đớn vừa mỏi nhừ lại thêm cảm giác tê ngứa khó chịu khiến Lạc Tranh khẽ run rẩy, dường như tất cả sức lực của nàng đều nhanh chóng tan biến hết vậy.

“Anh đừng như vậy…thả tôi ra.” Lạc Tranh vẫn cố gắng phản kháng bằng giọng nói yếu ớt đầy bối rối.

Một hồi lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới ngẩng đầu lên, thả cho hai tay nàng được tự do. Đôi mắt thâm thuý của hắn ánh lên vẻ hài lòng khi nhìn thấy những vết hôn hồng rực đang nở rộ như những đoá hoa đẹp đẽ trên bầu ngực tuyết trắng cùng khe rãnh mê hồn của nàng…

"Tranh... " Thanh âm của hắn đầy vẻ thoả mãn, mang theo sự cường thế vô cùng bá đạo, “…em là của anh!”

“Tôi không phải…tôi không phải là của anh…” Lạc Tranh yếu ớt lên tiếng nhưng vẫn cố kiên trì sự bướng bỉnh của mình.

“Thừa nhận đi! Trên đời này, không có kẻ nào có tư cách có được em. Chỉ có mình anh mà thôi!” Hắn cúi đầu tuyên cáo bên tai nàng, ánh mắt sáng ngời trên gương mặt cương nghị anh tuấn, ngũ quan tinh tế đầy tà mị mang theo vẻ nguy hiểm còn hơn vài phần so với satan dưới địa ngục, giọng nói đầy dịu dàng mang theo một mị lực khiến người nghe mê muội.

Lạc Tranh hít thở một cách khó nhọc, trong lòng không khỏi tràn ngập một cảm giác u ám, một cảm giác bức bách cùng đè nén khiến nàng vô cùng ngột ngạt…

Xem ra thì Louis Thương Nghiêu cũng có chút lưu tình, ít nhất hắn cũng không giữ chặt nàng tại phòng thử đồ quá lâu. Thời gian cũng coi như vừa vặn để người bên ngoài không nảy sinh những hiểu lầm nhưng cũng gợi cho họ sự tưởng tượng đầy ám muội.

Lúc hai người họ ra tới ngoài, mấy nhân viên cửa hàng vội vàng bước tới. Còn Liệt thì mang theo bộ dạng đầy vui vẻ như thể vừa xem một vở kịch vui đứng cách họ không xa, khẽ đưa mắt đánh giá tình hình.

Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Trong phòng thử đồ, Louis Thương Nghiêu vừa kéo vừa ôm, vừa hôn lại vừa gặm cắn từng tấc da thịt của nàng. Lạc Tranh cảm giác người ở bên ngoài biết rất rõ ràng bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Louis Thương Nghiêu thì ngược lại, dáng vẻ vô cùng bình thản, quay đầu nhìn thoáng qua Liệt, vẻ mặt so với lúc mới bước vào cửa hàng quả thực khác biệt rất lớn…

“Liệt, được lắm, y phục này rất hợp với em.”

Liệt thấy tâm tình của hắn khá tốt, trong lòng cũng cảm thấy hào hứng, bước nhanh lên phía trước, khẽ lên tiếng, “Lạc Tranh chọn cho anh bộ này cũng không tồi.”

“Thật sao?” Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn Lạc Tranh, trong mắt hắn chỉ có mình nàng, thậm chí cũng không buồn ngắm mình trong gương chút nào.

Lạc Tranh không buồn liếc nhìn hắn một lần. Thật ra trước giờ hắn luôn mặc những bộ vest lịch sự như vậy, cho nên dù khoác bộ đồ mới nào thì vẫn giữ nguyên hình tượng cố định như vậy, không có khác biệt gì lớn.

Một nhân viên bán hàng đầu óc khá nhanh nhạy, vừa nghe vậy liền cười nói, “Hai vị tiên sinh đều anh tuấn lịch sự, vóc dáng cân đối, cao lớn, mặc trang phục gì cũng vô cùng cuốn hút.”

Liệt nở nụ cười đầy tự hào còn Louis Thương Nghiêu thì chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ, không bày tỏ thái độ gì quá rõ ràng.

“Tiên sinh, ngài có cần đóng gói những trang phục này hay không?” Nhân viên cửa hàng dè dặt nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. Người đàn ông này vẻ mặt quá khó nắm bắt, thử thăm dò một chút đối với nhân viên cửa hàng cũng là chuyện tốt.

Louis Thương Nghiêu lại nhìn về phía Lạc Tranh, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tranh, em cảm thấy thế nào?"

Lạc Tranh tức giận nói bâng quơ, "Rất đẹp!”

Một câu nói hờ hững của nàng như vậy lại khiến Louis Thương Nghiêu nở nụ cười tươi rói, vui vẻ mãi không thôi.

Nhân viên cửa hàng thấy vậy như thể vừa nhìn thấy mặt trời mọc lúc hừng đông, vội vàng nói vun vào, “Tiên sinh, phu nhân của ngài quả thực rất tinh tường.”

Lạc Tranh vừa nghe, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó mới có chút phản ứng. Đang định lên tiếng giải thích thì Louis Thương Nghiêu đã lên tiếng lấn át hết thảy, “Đem trang phục trong cửa hàng tất cả các kiểu dáng mỗi loại đóng gói hai bộ.”

Tâm tình của hắn lúc này thật sự rất tốt, cho nên sinh ý của cửa hàng này mới phát như vậy, một câu “phu nhân của ngài” đã khiến hắn quên hết tất cả…

A...

Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều ồ lên, sau đó là thái độ hưng phấn tột cùng. Toàn bộ kiểu dáng đều muốn đóng gói hai bộ? Trời ơi! Bọn họ hôm nay sẽ đạt doanh thu kinh người. Chỉ tiếc là tiệm của họ không bán trang phục nữ. Nếu không vị tiên sinh này chẳng những sẽ mua hết toàn bộ mà ngay cả đến đồ trang sức cũng mua sạch, vậy thì kim ngạch buôn bán sẽ càng đạt kỳ tích.

“Vâng, vâng, hai vị tiên sinh xin chờ một chút, chúng tôi lập tức đóng gói. Ngài xem, có cần….”

Louis Thương Nghiêu không đợi cô nhân viên nói xong, cầm lấy giấy bút, ký và ghi địa chỉ biệt thự…

Nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn địa chỉ căn biệt thự mà níu cả lưỡi. Ở khu cao cấp như vậy, thảo nào…

Vài nhân viên khác vội vã đóng gói trong phục rất nhanh chóng.

Liệt đi tới bên sofa ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhìn Louis Thương Nghiêu…

“Anh, anh muốn mua những thứ này về làm hàng mẫu sao? Cho dù vậy, cũng không cần khoa trương như thế chứ!”

“Em không hiểu đâu!” Sắc mặt xám xịt của Louis Thương Nghiêu lúc mới vào đã hoàn toàn biến mất, bộ dạng nhàn nhã tự đắc cũng ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lạc Tranh nói, “Tiệm này buôn bán rất khá, xem như chiếu cố cho họ.”

Lạc Tranh nhìn ánh mắt đầy tà mị của hắn, trừng mắt nhìn lại một cái, khẽ lên tiếng, “Bệnh thần kinh!”

Louis Thương Nghiêu nghe được nhưng cũng không để tâm, chỉ vô thức nở nụ cười vui vẻ…

Liệt thấy thế, lười biếng nói, "Em thấy, không phải là tiệm này kinh doanh tốt mà là nhân viên ở đây biết cách nói chuyện….”

Louis Thương Nghiêu ha ha cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Đi dạo suốt một ngày, thật may là Lạc Tranh đi giày đế bằng, nếu không hai chân nàng sẽ đau nhức đến không nhấc nổi lên. Hôm nay quả thực là một ngày mua sắm điên cuồng, các loại trang phục được đưa đến biệt thự nói không chừng có thể chất kín một căn phòng.

Mua sắm xong xuôi, Liệt đột ngột nảy ra ý tưởng dẫn họ đến một khu đồ ăn vặt bí mật của cậu ta. Có lẽ đây là nơi trước kia Liệt vẫn thường đến, nhưng quả thật hương vị các món ăn nơi này so với những nhà hàng cao cấp kia không hề thua kém.

Đêm xuống, hết thảy sự ồn ào náo nhiệt đều tạm lắng…

Lạc Tranh mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm lớn, mặc dù bồn tắm trong phòng khách không bằng với phòng ngủ chính nhưng so với tiêu chuẩn bình thường đã vượt mức rất nhiều, cơ hồ còn có thể bơi ở trong đó…