Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 19: Đè nén, lại đè nén


Phòng khách được thiết kế nằm tại vị trí cuối hành lang, không chịu ảnh hưởng của bất kỳ tiếng ồn nào.  

Khi Lạc Tranh đẩy cửa bước vào không khỏi giật mình một chút. Mà cô gái ngồi lặng lẽ trong phòng cũng thấy động ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng nhìn vào đôi mắt tinh anh của nàng, lập tức khóe môi liền nở nụ cười vô cùng hiền hòa lan tràn tận đáy mắt.  

Cô gái đó mặc một chiếc váy màu trắng được trang trí thêm bởi những đường nhấn thanh nhã và một dây hoa nhỏ khiến toàn thân cô gái toát lên vẻ ngọt ngào dịu dàng của tiết trời đầu thu. Mái tóc dài của cô khá đẹp, được nhẹ nhàng vén gọn lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như cô vừa đi ra từ một câu chuyện thần thoại Hy Lạp hoặc một cô công chúa trong câu chuyện cổ tích, siêu phàm thoát tục xuất hiện giữa nhân gian.  

Lạc Tranh hơi sững người tại cửa phòng một hồi. Cô gái này nàng đã từng gặp, chính là cô gái hôm đó đi ra từ phòng nghỉ của Louis Thương Nghiêu. Một màn hôm đó dường như vẫn còn hiện rõ ràng trước mặt nàng như mới vừa xảy ra. Vậy mà, giờ cô gái đó lại chủ động tới tìm nàng sao? 

Nhưng, bộ dạng cô gái này hôm nay có chút khác biệt so với hôm nàng thấy cô ta mặc áo sơmi của Louis Thương Nghiêu khi đó. Khoác lên người bộ váy trang nhã càng khiến cô gái này lộ rõ vẻ cao quý khác hẳn người thường.  

Thầm hít sâu một hơi, Lạc Tranh bước tới, trên môi nở nụ cười lịch sự, lên tiếng hỏi, “Vị tiểu thư này, cô muốn gặp tôi sao?”  

Trước mắt nàng lập tức có một bàn tay trắng nõn, tinh tế như những bông hoa trong nhà kính chìa ra.  

“Chị chính là Lạc luật sư phải không? Tôi là Deneuve, hôm nay tới gặp chị thế này quả thực rất đường đột. Nếu làm ảnh hưởng tới công việc của chị, tôi thành thật xin lỗi.”  

Giọng nói dịu dàng lịch sự cùng thái độ khiêm tốn của cô gái khiến cho sự đề phòng trong lòng Lạc Tranh chùng xuống. Xem ra cô gái này là người rất có giáo dục, không phải đến để gây chuyện. Cười nhẹ một tiếng, Lạc Tranh đưa tay ra bắt tay cô gái rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa, “Xin chào, cô Deneuve. Chúng ta lúc trước đã từng gặp qua, chỉ là tôi có chút không hiểu, sao cô lại tới tìm tôi mà không phải là Louis tiên sinh?”  

Deneuve, cái tên này hình như có chút quen tai, dường như nàng đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Lạc Tranh không thể không thừa nhận, gần đây nàng dường như rất mau quên, rõ ràng có một số việc xảy ra chưa bao lâu mà nàng lại không thể nhớ nổi. Cái tên Deneuve này, nàng nhất định đã từng nghe rồi, nhưng mà ở đâu mới được chứ?

“Đúng vậy, lần trước gặp mặt có chút bất tiện nên hôm nay tôi đặc biệt tới tìm Lạc luật sư.” Deneuve dịu dàng cười một tiếng, nhớ lại chuyện hôm đó lại có chút xấu hổ, “Hôm đó, tôi không thể nào lay chuyển được Thương Nghiêu. À, đúng rồi, tôi nghĩ chắc Thương Nghiêu đã nhắc tới tôi với chị rồi. Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.”  

Lạc Tranh quả thực sững người khi nghe những lời này.  

“Công chúa Monaco?” Đúng vậy, Lưu Ly từng nói công chúa Monaco tên là Deneuve. Đây là một cái tên khá nhạy cảm với Lạc Tranh vào thời gian này. Không ngờ nàng lại quên bẵng đi như vậy. Giờ khi cô gái này tự giới thiệu khiến Lạc Tranh không những nhớ lại mà tâm tư cũng không khỏi run lên.  

Thì ra đây chính là vị hôn thê của Louis Thương Nghiêu. Nàng vốn tưởng rằng Louis Thương Nghiêu còn đang chăm sóc một người phụ nữ khác. Nghĩ lại tình cảnh lúc trước thì thấy hắn rất coi trọng vị công chúa này.

Đúng vậy, người ta là công chúa, còn nàng là ai chứ? Dòng máu chảy trong người Deneuve là dòng dõi vương thất cùng huyết thống cao quý giống như Louis Thương Nghiêu. Huyết thống của bọn họ sẽ không cho phép sự pha tạp. Mà nàng, ngoài lòng tự tôn ra thì còn có gì đây? 

Deneuve nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, khẽ gật đầu, “Thì ra Thương Nghiêu đã nhắc đến tôi với chị.”  

Lạc Tranh vừa muốn giải thích rõ là không phải như vậy, nhưng lại không đành lòng phá vỡ nụ cười kia, đành vô lực gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?”  


Một tia dịu dàng khẽ sáng lên trong mắt Deneuve, cô cũng không trả lời ngay mà xoay người lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lạc Tranh.  

“Lạc luật sư, thứ này tặng chị.”  

“Cho tôi?” Lạc Tranh không ngờ cô gái này lại tặng đồ cho mình, nhận lấy mở ra xem thì thấy đó là một cái bình nhỏ đựng những cánh hoa màu tím. Ánh mắt của nàng có chút sững sờ. Đây không phải là bình đựng hương liệu chuyên dụng của Lưu Ly sao? Trong bình này nhất định là hương liệu do Lưu Ly điều chế.  

“Lạc luật sư, tôi nghe nói những người làm việc căng thẳng rất hay đau đầu, vì thế tôi mang đến cho chị chai hương liệu này. Đây là hương liệu được đặc chế riêng, có mùi hoa oải hương cùng với hương trái cây dịu nhẹ. Nếu chị cảm thấy mệt mỏi, có thể dùng một chút. Đây là hương liệu do nhà điều chế nổi tiếng làm ra đó.”  

Deneuve kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt vô cùng thân thiện, giống như trẻ nhỏ mong muốn đem thứ đồ tốt chia sẻ cho mọi người.  

“Cảm ơn cô, công chúa!” Trong lòng Lạc Tranh biết rõ nhà điều chế hương liệu mà cô vừa nhắc tới là Lưu Ly. Mối quan hệ giữa người với người quả thực rất kỳ diệu. Hai người họ lúc này lại vì mối liên hệ với Thương Nghiêu hoặc Lưu Ly mà ngồi lại với nhau.  

“Lạc luật sư, đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là Deneuve là được rồi.”

Lạc Tranh mỉm cười có chút miễn cưỡng. Nàng không thể không thừa nhận, nhìn cô gái này trong lòng nàng không khỏi có chút ghen. Ghen với thân phận cao quý của cô ấy, ghen với sự vô tư như đứa trẻ của cô ấy, ghen với việc cô ấy có sự bảo vệ của Louis Thương Nghiêu, càng ghen với việc cô ấy có thể danh chính ngôn thuận mà nhắc tới hắn…

Nhưng, nàng lại không có cách nào ghét cô gái này. Deneuve mặc dù là công chúa, nhưng lại rất thân thiện, khiến người ta buông lỏng cảm giác phòng bị. Tuổi tác của cô cũng không lớn. Lúc này, Lạc Tranh cũng không còn tâm trạng để nghe xem Deneuve nói gì.  

“Lạc luật sư, thật ra hôm nay tôi đến là có chuyện muốn cầu xin chị…” Deneuve khẽ thu hồi nụ cười, gương mặt tinh tế hiện lên vẻ dè dặt, dường như sợ Lạc Tranh mất hứng sẽ bỏ đi ngay vậy.  

Lạc Tranh biết rõ hôm nay Deneuve tới tìm mình nhất định là có chuyện. Vừa lúc nãy nhìn thấy cô, nàng đã chuẩn bị tâm lý khá tốt. Dựa vào trực giác của mình, nàng có thể đoán được mục đích Deneuve tới đây lần này.  

Nhìn bộ dạng cẩn trọng của Deneuve, Lạc Tranh chỉ có thể duy trì thái độ bình tĩnh vốn có, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ là một người bình thường, không cần dùng hai chữ “cầu xin” với tôi đâu.”  

“Không, lần này tôi tới đây thật sự là muốn xin chị giúp đỡ. Lạc luật sư, chị có thể giúp tôi không?” Deneuve vội vàng nói, thậm chí còn vô thức nắm tay Lạc Tranh. Lúc phát giác ra cử chỉ này quá mức tùy tiện liền thẹn thùng rút tay về.  

Lạc Tranh nhìn Deneuve, trong lòng có chút phức tạp, “Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp được, thì nhất định sẽ giúp.”  

“Thật ra…” Deneuve nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức cảm thấy lúng túng, cắn cắn môi, một lúc lâu sau nhìn về phía Lạc Tranh…

“Lạc luật sư, tôi muốn cầu xin chị…cầu xin chị đừng giành Thương Nghiêu với tôi. Tôi…tôi thật sự yêu anh ấy, tôi không thể không có anh ấy…”