Harry mới bắt đầu hỏi:
- Hội gì ạ…?
Thầy Moody đã nạt át nó:
- Không phải chỗ, nhỏ! Hãy đợi đến khi chúng ta vào đến bên trong!
Ông giựt tấm giấy da khỏi tay Harry và đốt hủy nó bằng đầu cây đũa phép của ông. Khi bức thông điệp cuộn tròn trong ánh lửa và bay xuống đất, Harry nhìn quanh những căn nhà một lần nữa.
Đám phù thủy đang đứng bên ngoài ngôi nhà số mười một; Harry nhìn sang bên trái thì thấy số mười; tuy nhiên bên phải là số mười ba.
- Nhưng mà… ở đâu…?
Thầy Lupin lặng lẽ bảo:
- Hãy nghĩ đến điều mà con vừa ghi nhớ.
Harry nghĩ, và nó vừa mới nghĩ tới con số mười hai, quảng trường Grimmauld, thì một cánh cửa tròn vẹt bỗng xuất hiện từ chỗ không có gì ở giữa nhà số mười một và nhà số mười ba. Rồi lần lượt hiện ra tiếp những bức tường và những khung cửa sổ bụi bặm. Làm như thể có thêm một ngôi nhà nữa đang phình ra, ép hai căn nhà ở hai bên nhường chỗ cho nó. Harry há hốc mồm nhìn. Tiếng máy khuếch âm phát từ căn nhà số mươi một vẫn tiếp tục xập xình. Rõ ràng là dân Muggle sống trong căn nhà đó không hề cảm thấy o ép gì cả.
- Đi thôi, mau lên.
Thầy Moody càu nhàu, thúc vào lưng Harry.
Harry bước lên những bậc thềm đá mòn nhẵn, chăm chú nhìn vào cánh cửa mới hiện ra. Màu sơn đen của cánh cửa đã sờn và trầy trụa. Cái nắm cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn bị vặn tréo. Chẳng có ổ khóa hay hộp thư gì hết.
Thầy Lupin rút cây đũa phép ra gõ lên cánh cửa một cái. Harry nghe nhiều tiếng lích kích của kim loại chạm nhau vang to và tiếng gì nghe rổn rảng như dây xích. Ca1nh cửa cọt kẹt mở ra.
Thầy Lupin thì thầm:
- Bước nhanh vào, Harry. Nhưng đừng đi vô sâu quá, cũng đừng sờ mó cái gì hết.
Harry bước qua ngạch cửa để chìm vào bóng tối gần như hoàn toàn của hành lang. Nó ngửi thấy mùi ẩm mốc, bụi bặm, và mùi một cái gì đó đang mục rã và ngòn ngọt. Chỗ này tạo cảm giác như một tòa nhà bị bỏ hoang. Nó ngoảnh nhìn qua vai và thấy những phù thủy khác đang đứng sắp lớp sau lưng nó. Thầy Lupin và cô Tonks đang xách cái rương của nó và cái chuồng cú của Hedwig. Thầy Moody đứng trên bậc thềm cao nhứt thả ra những trái châu sáng mà cái Bật-Tắt Lửa đã chôm từ những ngọn đèn đường. Những đốm lửa ấy bay trở về bóng đèn của chúng và chỉ trong chốc lát quảng trường lại tỏ rạng dưới ánh sáng màu cam trước khi thầy Moody nhảy cà nhắc vô trong nhà và đóng cánh cửa trước lại.
- Đây…
Thầy gõ mạnh cây đũa phép lên đầu Harry. Lần này nó cảm thấy như thể có cái gì đó nóng hổi đang nhễu xuống lưng và nó biết hẳn là thầy Moody đang giải bùa phép Tan ảo ảnh cho mình.
Thầy Moody thì thầm:
- Mọi người hãy đứng yên, trong khi tôi thắp cho chúng ta một chút ánh sáng.
Tiếng suỵt soạt của những người khác gây cho Harry một cảm giác khó chịu về một điềm báo chẳng lành. Cảm giác như thể họ vừa bước vào một ngôi nhà đang có người hấp hối. Nó nghe một tiếng huýt gió khe khẽ quen thuộc và rồi những cái đèn khí đốt kiểu xưa bỗng ì xèo sống lại suốt dọc hành lang, tạo ra một thứ ánh sáng lung linh không thực soi lên giấy dán tường lở lói và tấm thảm mòn xác xơ của một hành lang âm u dài thăm thẳm. Trong hành lang này, một chùm đèn treo bám đầy mạng nhện tỏa ánh sáng mờ mờ trên cao và dọc theo những bức tường treo xộc xệch mấy bức chân dung xưa cũ đến đen hù. Harry nghe tiếng cái gì đó chạy sột soạt đằng sau những tấm ván ghép bọc chân tường. Cả cái chùm đèn lẫn cái chân nến đặt trên một cái bàn lung lay gần đó đều có hình dạng uốn éo như rắn.
Có tiếng chân bước vội vàng, và mẹ của Ron, bà Weasley, hiện ra ở khung cửa nằm cuối hành lang xa mút. Gương mặt bà rạng rỡ vẻ hân hoan chào đón khi bà bươn bả đi về phía đám phù thủy, mặc dù Harry nhận thấy là bà có vẻ như ốm hơn và xanh xao hơn hồi nó gặp lần trước.
- Ôi, Harry, gặp lại con thiệt là dễ thương.
Bà suýt xoa, ghì chặt nó trong một cái ôm thân tình muốn gãy be sườn. Rồi bà đẩy nó ra một khoảng cách vừa tầm cánh tay để bà ngắm nghía xem xét nó cho kỹ càng.
- Trông con tiều tụy quá; con cần phải được tẩm bổ, nhưng mà bác e là… con sẽ phải chờ thêm một lát nữa mới tới bữa cơm.
Bà Weasley ra nói với đám phù thủy đứng đằng sau lưng Harry, giọng thì thầm một cách khẩn trương.
- Cụ vừa đến, phiên họp đã bắt đầu…
Đám phù thủy đứng sau lưng Harry đều thốt lên những tiếng kêu thích thú và hồi hộp, rồi bắt đầu lần lượt vượt qua Harry đi về phía cánh cửa mà bà Weasley đã từ đó hiện ra. Harry dợm bước theo thầy Lupin, nhưng bà Weasley giữ nó lại.
- Không, Harry, cuộc họp chỉ dành cho thành viên của Tổ chức. Ron và Hermione đang ở trên lầu, con có thể cùng đợi với tụi nó cho đến khi xong cuộc họp thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối.
Bà Weasley nói thêm với giọng thì thầm khẩn trương:
- Và con nhớ nói năng nhỏ nhẹ trong hành lang.
- Tại sao?
- Bác không muốn đánh thức dậy bất cứ cái gì.
- Yù bác muốn nói cái… gì?
- Bác sẽ giải thích sau, bây giờ bác đang gấp, bác lẽ ra là phải đang có mặt trong cuộc họp… Bác sẽ chỉ cho con chỗ con sẽ ngủ.
Eùp ngón tay lên môi, bà Weasley dẫn Harry nhón gót đi qua một tấm màn dài bị mối nhấm lam nham. Harry tưởng rằng sau tấm màn đó ắt phải có một cánh cửa khác, và sau khi đi men theo một cây dù to thù lù đứng sừng sững như thể được làm bằng cái giò của một con quỷ khổng lồ thô kệch; hai bác cháu bắt đầu leo lên một cầu thang tối thui, ngang qua một dãy đầu teo tóp gắn trên những tấm bảng bằng đồng treo trên tường từ thấp lên cao. Nhìn kỹ lại Harry nhận ra mấy cái đầu đó là của mấy con gia tinh. Tất cả chúng đều có cái mũi dài như cái vòi từa tựa nhau.
Sự hoang mang của Harry càng lúc càng tăng lên cao theo mỗi bước chân của nó. Người ta đang làm cái gì trong một căn nhà trông như thể nhà của một tay phù thủy hắc ám cực kỳ này?
- Bác Weasley, tại sao…?
Bà Weasley điên tiết thầm thì:
- Ron và Hermione sẽ giải thích mọi việc cho con rõ, con à, bác thiệt tình phải chạy đây.
Hai bác cháu vừa lên đến tầng hai.
- Đó, con vô cửa bên phải. Bác sẽ gọi con khi nào họp xong…
Bà Weasley lại vội vã đi trở xuống cầu thang.
Harry bước ngang cái sàn cáu bẩn, vặn nắm đấm cửa có hình dạng như cái đầu rắn của căn phòng ngủ, và mở cửa ra.
Nó mới thoáng nhìn ra đó là một căn phòng trần cao tít, có giường đôi, thì nghe một tiếng ré to, tiếp đến là một tiếng rít còn to hơn nữa. Tầm nhìn của nó bị hoàn toàn che khuất bởi một mái tóc dầy bồng bềnh – Hermione đã lao tới ôm chầm nó khiến nó lăn kềnh ra đất, trong khi con cú tí hon của Ron, Pigwiddgeon, xúc động bay vòng vòng phía trên đầu hai đứa.
- HARRY! Ron ơi, nó đây nè, Harry ở đây nè! Tụi này chẳng hề biết bồ đến gì hết! Ôi, bồ khỏe không? Bồ không sao hết chứ? Bồ giận tụi này lắm hả? Mình dám cá là bồ giận lắm, thư từ của tụi này chẳng giúp ích gì được… nhưng tụi này không thể kể cho bồ nghe mọi chuyện, thầy Dumbledore bắt tụi này thề không được kể, ôi, tụi này có biết bao nhiêu chuyện muốn kể cho bồ nghe, và bồ cũng phải kể cho tụi này biết chuyện… bọn giám ngục! Hồi tụi này nghe… và vụ hầu tòa Bộ Pháp thuật đó – thiệt là giận hết sức. Mình đã nghiên cứu kỹ rồi, họ không thể đuổi học bồ đâu, họ không thể làm vậy, bởi vì có một điều khoản trong Đạo luật Giới hạn của Phù thủy Vị thành niên về việc sử dụng pháp thuật trong tình huống tính mạng bị đe dọa…
- Để cho nó thở với, Hermione!
Ron đóng cánh cửa đằng sau lưng Harry, nhe răng cười. Trông nó có vẻ lớn thêm được mấy phân trong suốt thời gian Harry không gặp nó, khiến cho giờ đây nó cao hơn và càng mang dáng vẻ giang hồ hơn bao giờ hết, mặc dù cái mũi dài, mái tóc đỏ rực, và mất đốm tàn nhang thì vẫn y như cũ.
Hermione buông Harry ra, vẫn còn tươi cười rạng rỡ. Nhưng cô nàng chưa kịp nói thêm lời nào nữa thì đã nghe một tiếng rúc lảnh lót và một cái gì đó màu trắng lao từ trên đầu tủ quần áo tối om xuống và đáp nhẹ nhàng lên vai Harry.
- Hedwig!
Con cú trắng như tuyết chép mỏ kêu lép chép và âu yếm rỉa vành tai Harry khi Harry vuốt ve bộ lông của nó. Ron nói:
- Mấy bữa rày nó lo lắng ghê lắm. Từ khi đem lá thư cuối cùng của bồ đến đây, nó cứ mổ tụi này đến chết đi một nửa, coi nè…
Ron chìa cho Harry coi ngón tay trỏ của bàn tay phải, phơi bày một vết cắt rõ ràng là khá sâu tuy đã liền da một nửa. Harry nói:
- Ờ phải. Xin lỗi về vụ này, nhưng mình muốn có thư trả lời, mấy bồ biết…
Ron nói:
- Tụi này rất muốn viết thư trả lời, bồ tèo à. Hermione lúc ấy gần như phát khùng, cứ nói là bồ sẽ hành động ngốc nghếch nếu cứ loay hoay có một mình không được thông tin, nhưng thầy Dumbledore bắt tụi này…
- … thề là không nói gì với tôi hết. Biết rồi, Hermione đã nói rồi.
Harry ngắt lời Ron. Cảm giác ấm áp vừa bừng lên trong lòng nó khi gặp lại hai người bạn thân nhất đã nguội ngắt như thể có cái gì đó lạnh như băng dâng ngập tới cuống bao tử. Bỗng dưng – sau một tháng trời đằng đẵng trông mong gặp lại bạn bè – Harry giờ đây cảm thấy nó chỉ muốn Ron và Hermione để mặc nó một mình.
Harry không thèm nhìn đứa bạn nào của nó hết nữa, tay vuốt ve con Hedwig một cách máy móc trong một sự im lặng căng thẳng.
Hermione nói như không thở nổi.
- Hình như thầy cho như vậy là tốt nhứt. Yù mình nói thầy Dumbledore ấy.
- Phải.
Harry đáp. Nó nhận thấy hai tay của Hermione cũng mang đầy vết tích mà cái mỏ của Hedwig đã để lại, nhưng nó không cảm thấy tội nghiệp cho cô bạn chút nào.
Ron vừa mới mở miệng:
- Mình nghĩ thầy cho là bồ được an toàn nhứt khi sống với dân Muggle…
Harry liền nhướn mày lên:
- Vậy hả? Mùa hè náy có ai trong hai bạn bị những tên giám ngục tấn công chưa?
- Đành là chưa… nhưng mà đó chính là lý do khiến thầy phải cho người của Hội Phượng Hoàng luôn luôn theo sát bồ…
Harry cảm thấy gan ruột lộn tùng phèo như thể nó vừa bước hụt xuống một bậc cầu thang. Vậy là mọi người đều biết chuyện nó bị theo đuổi, trừ chính nó là không biết gì.
Cố gắng hết sức cho giọng được bình thản, Harry nói:
- Nhưng mà chẳng có hiệu quả lắm, đúng không? Tôi đã phải tự lo lấy cái mạng của tôi, đúng không?
- Thầy đã giận ghê gớm.
Hermione nói với giọng gần như khiếp sợ.
- Thầy Dumbledore ấy. Tụi này đã nhìn thấy thầy giận mà… Khi thầy biết lão Mundungus đã bỏ đi trước khi hết ca trực của lão. Thầy thiệt là đáng sợ.
Harry lạnh lùng nói:
- À, tôi mừng là lão đã bỏ đi. Nếu lão không đi thì tôi đâu có xài tới phép thuật, và thầy Dumbledore có lẽ sẽ vẫn bỏ mặc tôi ở đường Privet Drive suốt cả mùa hè.
Hermione nhẹ nhàng hỏi:
- Bạn không… bạn không bận tâm đến phiên tòa ở Bộ Pháp thuật sao?
- Không.
Harry nói dối một cách ngang ngạnh. Nó bước ra xa hai bạn, nhìn quanh, con Hedwig đậu trên vai với vẻ thỏa mãn, nhưng căn phòng không có chút vẻ gì làm cho nó le6nt inh thần được chút nào hết. Nó ẩm ướt và tăm tối. Những bức tường loang lổ chỉ bớt trống trải một tí nhờ một cái khung tranh chạm trổ căng một khung vải bố cũng trống trơn. Và khi Harry đi ngang cái khung đó, nó tưởng như nghe thấy ai đó lẩn khuất đâu đó đang cười khẩy.
Cố gắng giữ cho giọng nói bình thường, Harry hỏi:
- Vậy chứ tại sao thầy Dumbledore khăng khăng giấu nhẹm mình đi? Mấy bồ… mấy bồ có chịu mất công đi hỏi thầy không vậy?
Nó liếc nhìn lên vừa đúng lúc bắt gặp Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau khiến cho nó hiểu là nó đang cư xử đúng y như tụi nó đã đoán trước. Nhưng điều này cũng chẳng làm cho nó bình tĩnh hơn.
Ron nói:
- Tụi này có nói với thầy Dumbledore là tụi này muốn nói cho bồ biết chuyện gì đang xảy ra. Tụi này có nói, bồ tèo ạ. Nhưng dạo này thầy rất ư bận rộn, kể từ khi thầy đến đây, tụi này chỉ gặp thầy có hai lần thôi, mà thầy cũng không dành cho tụi này nhiều thì giờ, thầy chỉ bắt tụi này thề là không nói cho bồ biết chuyện quan trọng khi viết thư cho bồ, thầy nói bọn cú có thể bị chặn đường.
Harry nói ngắn gọn:
- Nếu thầy muốn vẫn có thể thông tin cho tôi được. Mấy bồ đừng nói là thầy không biết những cách khác để gởi đi các thông điệp mà không cần xài tới cú nhe.
Hermione liếc qua Ron rồi nói:
- Mình cũng có nghĩ đến điều đó. nhưng thầy không muốn cho bạn biết bất cứ điều gì hết.
Harry dò xét vẻ mặt của hai đứa bạn:
- Có lẽ thầy cho rằng tôi là đứa không thể tin cậy được.
Ron tỏ ra bối rối cực kỳ, nói ngay:
- Bồ đừng ngu quá như vậy.
- Hay là tôi không thể tự lo lấy thân tôi…?
Hermione loay hoay, nói:
- Dĩ nhiên là thầy không nghĩ như vậy.
- Vậy thì tại sao tôi lại phải ở với gia đình Dursley trong khi hai bồ thì được tham dự vào mọi chuyện đang diễn ra ở đây?
Giọng Harry càng lúc càng lớn theo mỗi tiếng nó thốt ra, và lời lẽ thì cứ líu lại trong cơn hấp tấp.
- Vậy chứ sao hai bồ lại được phép biết hết mọi chuyện đang xảy ra…?
Ron ngắt lời nó:
- Đâu có! Tụi này không hề được phép. Má đâu có cho tụi này tới gần những cuộc họp đâu? Má nói tụi này còn nhỏ quá…
Nhưng Harry hét tướng lên không dè trước:
- VẬY LÀ MẤY NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC DỰ HỌP, THIỆT THÒI QUÁ HÉN? NHƯNG MẤY NGƯỜI VẪN ĐƯỢC Ở ĐÂY, ĐÚNG KHÔNG? MẤY NGƯỜI VẪN ĐƯỢC Ở BÊN NHAU! CÒN TÔI, TÔI BỊ MẮC KẸT Ở NHÀ DURSLEY CẢ THÁNG TRỜI! MÀ TÔI THÌ ĐÃ TỪNG ĐỐI PHÓ NHIỀU VẤN ĐỀ HƠN CẢ HAI NGƯỜI CỘNG LẠI VÀ THẦY DUMBLEDORE BIẾT ĐIỀU ĐÓ MÀ – CHỨ AI ĐÃ CỨU HÒN ĐÁ PHÙ THỦY NÀO? AI ĐÃ LOẠI TRỪ ĐƯỢC RIDDLE? AI CỨU CẢ HAI NGƯỜI KHỎI MẤY TÊN GIÁM NGỤC?
Mọi ý nghĩ cay đắng uất ức mà Harry đã gậm nhấm trong suốt một tháng qua giờ đây đang được tuôn ra; nỗi tức tối của nó vì thiếu thông tin, lòng tự ái khi thấy mọi người tụ tập với nhau mà không có nó, cơn điên tiết vì bị canh chừng mà không được cho biết điều gì: tất cả những cảm xúc mà nó cũng thấy hơi ngượng ấy cuối cùng đã bùng ra khỏi giới hạn. Tiếng hét của Harry làm cho con Hedwig hoảng hốt và bay vù trở lại đầu tủ quần áo. Pigwidgeon thì kêu líu ríu trong hoảng sợ và bay xà quần cuống quít phía trên đầu tụi nó.
- AI ĐÃ PHẢI VƯỢT QUA RỒNG VÀ NHÂN SƯ VÀ MỌI THỨ TỒI TỆ KHÁC HỒI NĂM NGOÁI? AI NHÌN THẤY HẮN TRỞ LẠI? AI ĐÃ THOÁT KHỎI TAY HẮN? TÔI!
Ron đứng đó, miệng hơi há ra, rõ ràng là sửng sốt và đã quên béng đi bất cứ điều gì nó mới tính nói. Còn Hermione thì trông như chỉ chực òa khóc.
- NHƯNG TẠI SAO TÔI LẠI CẦN PHẢI BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA NHỈ? TẠI SAO LẠI PHẢI CÓ NGƯỜI MẤT CÔNG NÓI CHO TÔI BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA NHỈ?
Hermione mới dợm nói:
- Harry, tụi này rất muốn nói cho bồ biết, tụi này thực sự muốn…
- BỒ ĐÂU CÓ THỰC SỰ MUỐN DỮ VẬY, ĐÚNG KHÔNG, NẾU KHÔNG THÌ BỒ HẲN ĐÃ GỞI CHO TÔI MỘT CON CÚ, NHƯNG BỞI VÌ CỤ DUMBLEDORE ĐÃ BẮT BỒ THỀ…
- Đúng, thầy đã…
- BỐN TUẦN LỄ TÔI BỊ MẮC KẸT Ở PRIVET DRIVE, MÓT BÁO TRONG THÙNG RÁC ĐỂ CỐ GẮNG TÌM BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA…
- Tụi này đã muốn…
- TÔI ĐOÁN LÀ MẤY NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC MỘT MẺ CƯỜI ĐÃ ĐỜI, ĐÚNG KHÔNG? TẤT CẢ XÚM XÍT VỚI NHAU Ở ĐÂY.
- Không, thành thực mà nói…
- Harry, tụi này thành thực xin lỗi bồ mà!
Hermione kêu lên với vẻ tuyệt vọng, mắt cô nàng giờ đây đã ngân ngấn lệ.
- Bồ hoàn toàn đúng, Harry! Nếu tôi bị như vậy tôi cũng giận ghê lắm!
Harry quắc mắt nhìn cô bé, vẫn thở sâu, rồi quay đi, bước ngang bước dọc căn phòng. Từ trên nóc tủ quần áo, Hedwig rúc lên một cách rầu rĩ. Cuộc nói chuyện tạm dừng một hồi lâu, và chỉ còn nghe tiếng cọt kẹt rầu rĩ của mấy tấm ván lót sàn dưới chân Harry.
Nó đột ngột hỏi Ron và Hermione:
- Mà chỗ này là chỗ nào đây?
Ron trả lời ngay tức thì:
- Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng.
- Có ai chịu khó giải thích dùm tôi Hội Phượng Hoàng là cái gì không…?
Hermione nói nhanh:
- Đó là một tổ chức bí mật. Thầy Dumbledore đang lãnh đạo. Thầy là người sáng lập. Tổ chức gồm những người lần trước đã chiến đấu chống lại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Harry dừng bước, hai tay vẫn đút túi quần, hỏi:
- Tổ chức có những ai?
- Không nhiều người…
Ron nói tiếp:
- … tụi này gặp được chừng hai chục người trong tổ chức mà thôi, nhưng tụi này tin là còn nhiều người khác nữa.
Harry nhìn hai bạn chằm chằm, hết đứa này tới đứa khác, vẻ đòi hỏi khắt khe:
- Rồi sao?
Ron bối rối:
- Ơ… cái gì sao?
- Voldemort!
Harry tức giận nói, cả Ron và Hermione đều nhăn mặt.
- Chuyện gì đang xảy ra? Hắn đang mưu tính điều gì? Hắn ở đâu? Chúng ta đang làm gì để ngăn chặn hắn?
Hermione lo lắng nói:
- Tụi này đã nói với bạn rồi. Tổ chức không cho tụi này dự những phiên họp của họ. Cho nên tụi này không biết cặn kẽ…
Cô bé ngập ngừng nói thêm khi nhìn vẻ mặt Harry:
- Nhưng tụi này có hiểu đại khái là…
Ron tiếp lời:
- Anh Fred và anh George đã phát mình ra bùa Bành Trướng Nhĩ. Mấy cái bùa đó thiệt là có ích.
- Bành Trướng… gì?
- À… Lỗ tai ấy mà. Chỉ có điều dạo gần đây tụi này đã phải ngừng sử dụng chúng bởi vì má mình phát hiện ra và nổi sùng lên. Anh Fred và anh George phải đem giấu hết mấy cái bùa đó kẻo má tiêu diệt hết. Dù vậy tụi này cũng xài chúng được việc phần nào trước khi má mình biết được sự tình. Tụi này biết là một số người của tổ chức đang theo dõi những Tử thần Thực tử đã xác định danh tánh, kiểm tra chúng, bồ biết… Hermione nói:
- … Một số thành viên của tổ chức thì bận chiêu mộ thêm người cho Hội Phượng Hoàng.
Ron nói:
- … và một số thành viên thì đang canh giữ cái gì đó. Họ luôn nói về nhiệm vụ vệ sĩ.
Harry mỉa mai:
- Có thể là canh giữ tôi đấy.
- Ờ há!
Ron kêu lên, có vẻ đã hiểu ra được một vấn đề.
Harry khịt mũi. Nói lại đi loanh quanh trong phòng, nhìn đâu đâu chứ không thèm ngó tới Ron và Hermione. Nó hỏi tiếp:
- Vậy thì hai bồ làm gì, nếu không được phép tham dự những phiên họp? Hai bồ viết thư nói là rất bận rộn mà?
Hermione nói nhanh:
- Đúng vậy… Tụi này đang bận giải trừ ô nhiễm căn nhà này. Nó bị bỏ hoang từ đời nào và đồ bậy bạ đang phát sinh đầy nhà. Tụi này đã tìm cách dọn sạch nhà bếp, phần lớn các phòng ngủ, và mình nghĩ tụi mình sẽ dọn tới phòng khách vào ngày mai…
ẦM! ẦM!
Bằng HAI tiếng nổ to đùng, Fred và George, hai ông anh sinh đôi của Ron, từ không khí hiện ra giữa phòng. Con cú Pigwidgeon kêu rít lên hoảng sợ chưa từng thấy và bay vút lên nhập bọn với con Hedwig trên đầu tủ.
- Đừng có làm như vậy nữa!
Hermione nhỏ nhẹ nói với cặp sinh đôi, cả hai đều tóc đỏ hoe y như Ron, tuy rằng họ hơi lùn hơn và vóc người chắc khỏe hơn Ron.
George tươi cười với Harry, nói:
- Chào Harry! Bọn anh nghĩ bọn anh vừa nghe được giọng oanh vàng thỏ thẻ của em.
Fred cũng hớn hở cười nói:
- Em không cần phải nén cơn giận của mình như vậy, Harry à, cứ để cho nó xì ra. Không chừng có vài người ở cách đây năm chục dặm chưa nghe lọt được tiếng của em đó.
Harry gắt gỏng hỏi:
- Vậy là hai anh đã qua được cuộc sát hạch Độn thổ?
- Một cách xuất sắc.
Fred nói. Anh chàng đang cầm trong tay một sợi dây thừng rất dài màu thịt tươi. Ron nói:
- Nếu anh đi xuống bằng cầu thang thì chỉ chậm hơn chừng ba mươi giây mà thôi.
Fred nói:
- Thời giờ là Galleons , em ơi. Mà thôi, Harry, chuyện đón tiếp em làm gián đoạn…
Thấy Harry nhướn mày lên thắc mắc, Fred giải thích:
- Bành Trướng Nhĩ.
Anh chàng giơ lên sợi dây đang cầm trong tay, Harry bây giờ mới nhận thấy sợi dây thòng ra tuốt ngoài đầu cầu thang.
- Bọn anh đang rán hóng chuyện ở dưới nhà.
Ron chăm chú ngó cái tai, nói:
- Anh cần phải cẩn thận. Nếu mẹ thấy cái đó lần nữa…
Fred nói:
- Thì cũng đáng liều mạnh thôi. Họ đang dự một cuộc họp quan trọng.
Cánh cửa mở ra và một mái tóc đỏ bồng bềnh như một cái bờm dài xuất hiện. Cô em gái út của Ron, Ginny, rạng rỡ nói:
- A, chào anh Harry! Em nghe tiếng của anh là nhận ra liền!
Quay sang Fred và George cô bé nói:
- Không xài được Bành Trướng Nhĩ của anh nữa đâu. Má đã ếm lên cửa nhà bếp Bùa Tỉnh Bơ rồi.
- Sao em biết?
George hỏi lại, vẻ cụt hứng. Ginny nói: