Harry Potter và Hội Phượng Hoàng

Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY




Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY

Sự ra đi đột ngột của cụ dumSự ra đi đột ngột của cụ Dumbledore khiến Harry ngạc nhiên vô cùng. Nó vẫn cứ ngồi tại chỗ trên chiếc ghế đầy xiếng xích, vật lộn với ngườih cảm xúc dữ dội, đau buồn lẫn nhẹ nhõm. Tất cả Pháp Thẩm đoàn đều đã đứng dậy, chuyện trò, thi dọn giấy tờ và cất chúng đi. Harry đứng lên. Không ai có vẻ bận tâm đến nó một chút xíu nào, ngoại trừ mụ phù thủy giống con cóc ngồi bên phải của ông Fudge. Lúc này mụ đang chăm chú ngó xuống Harry thay vì ngó cụ Dumbledore như trước. Harry kệ thây mụ ấy, cố gắng nhìn vào mắt ông Fudge, hay mắt bà Bones. Nó muốn hỏi là liệu nó có được tự do đi chưa, nhưng ông Fudge dường như quyết tâm không thèm để ý tới Harry nữa, và bà Bones thì đang bận bịu với cái cặp hồ sơ của bà. Nó đành thử nhích vài bước chân thăm dò về phía lối ra, rồi khi thấy không ai kêu nó lại, nó ù té chạy thiệt nhanh.

Nó chạy như bay mấy bước cuối xùng đến cửa, giật mạnh cánh cửa mở ra, và gần như đâm sầm vào ông Weasley, người đang đứng ngay bên kia cánh cửa, mặt mày tái lét, vẻ hãi hùng.

- Cụ Dumbledore không nói…

Harry kéo cánh cửa đóng lại sau lưng nó, nói:

- Trắng án!

Ông Weasley chụp lấy hai vai Harry, cười rạng rỡ:

- Harry, thiệt là kỳ diệu! Dĩ nhiên là họ không thể nào buộc tội cháu rồi, nếu căn cứ vào bằng chứng, nhưng cho dù biết vậy, bác vẫn không thể nào làm bộ là bác không…

Nhưng ông Weasley bỏ ngang câu nói, vì cửa phòng xử án lại vừa được mở ra. Pháp Thẩm đoàn đang lần lượt đi ra ngoài.

Ông Weasley kéo Harry đứng qua một bên cho họ đi ngang qua. Ông kêu lên kinh ngạc:

- Râu ria quỉ thần ơi! Cháu bị cả một bộ sậu quan tòa đầy đủ xét xử hả?

Harry nói nhỏ:

- Con nghĩ vậy.

Một hay hai pháp sư đi gật đầu với Harry khi họ đi ngang nó, một vài người, bao gồm cả bà Bones, nói với ông Weasley: “Chào ông Arthur!” nhưng phần lớn đều lảng tránh ngó đi chỗ khác. Ông Cornelius và mụ phù thủy con cóc gần như là những người cuối cùng ra khỏi hầm ngục. Ông Fudge hành động như thể ông Weasley và Harry là một phần của bức tường, nhưng một lần nữa, mụ phù thủy con cóc nhìn Harry với vẻ ước lượng đánh giác đối thủ khi mụ đi ngang qua nó. Người cuối cùng trong đám đi ngang qua hai bác cháu là Percy. Cũng giống như ông Fudge, Percy hoàn toàn lờ tịt cha mình và Harry. Anh ta hiên ngang bước ngang qua họ, nắm chặt một bó giấy da và một bó viết lông ngỗng, lưng anh thẳng đuột cứng đơ, và cái mũi của anh thì hếch lên trời. Ông Weasley mím nhẹ môi lại, nhưng ngoài chi tiết này ra ông không tỏ dấu hiệu nào là ông có để ý tới thằng con trai thứ ba của mình.

Ông Weasley vẫy tay ra hiệi cho Harry đi tới trước sau khi gót chân của Percy biến mất trên đầu cầu thang tầng thứ chín.

- Bác sẽ đưa cháu về nhà ngay để cháu có thể báo cho những người khác biết tin lành. Bác sẽ thả cháu xuống trên đường đi tới cái cầu tiêu ở Bethnal Green. Đi thôi…

- Vậy bác định làm sao với cái cầu tiêu đó?

Harry hỏi, vừa nhe răng cười. Bây giờ mọi chuyện trên đời bỗng nhiên buồn cười hơn bình thường gấp năm lần. Nó bắt đầu ngấm niềm vui: Nó đã trắng án, nó sẽ được đi học lại ở trường Hogwarts.

Hai bác cháu leo lên cầu thang, ông Weasley nói:

- Ôi, trục bùa chú ếm đi là chuyện nhỏ, nhưng sửa chữa những hư hao không đáng nói bằng thái độ phải có đối với thói mọi rợ phá hoại tài sản công cộng, Harry à. Chơi khăm dân Muggle có thể hấp dẫn một số phù thủy như trò đùa vui, nhưng việc đó còn nói lên một điều sâu sắc hơn, quá quắt hơn, và bác đây vì một…

Ông Weasley lại bỏ lửng câu nói. Hai bác cháu vừa đi tới hành lang tầng chín, và ông Cornelius đang đứng cách họ chừng vài bước chân, đang rù rì trò chuyện với một người đàn ông cao lớn có mái tóc vàng óng mượt và một gương mặt lờn lợn nhọn hoắt.

Người đàn ông thứ hai này quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân của hai bác cháu. Ông ta cũng nín ngang giữa câu chuyện, ánh mắt xám lạnh lùng của ông ta nheo lại và ngó chằm chằm vào mặt Harry. Ông ta, Lucius Malfoy, nói mát mẻ:

- Chà, chà, chà… Potter Thần Hộ Mệnh.

Harry cảm thấy không thể thở được nữa, như thể nó vừa bước vào một cái gì đặc sệt nặng nề. Lần cuối nó nhìn thấy những con mắt xám lạnh đó là qua Tử thần Thực tử, và lần cuối mà nó nghe giọng nói của người đàn ông đó chế nhạo nó là trong nghĩa địa tăm tối khi Chúa tể Hắc ám Voldermort tra tấn nó.

Nó không thể tin rằng Lucius Malfoy dám nhìn thẳng vào mắt nó; nó không thể tin là lão ta lại ở đây, trong Bộ Pháp Thuật, không thể tin là ông Cornelius Fudge đang nói chuyện với lão ta, khi mà Harry đã nói với ông Fudge mới cách đây vài tuần rằng Malfoy chính là một Tử thần Thực tử.

Lucius Malfoy cất giọng nhừa nhựa:

- Ông Bộ trưởng vừa nói với tôi về vụ sổng lưới may mắn của trò, Potter à. cái cách trò luồn lách qua lỗ lưới khít khao thật là đáng kinh ngạc… Thực tình, đó là kiểu rắn…

Ông Weasley bấu mạnh vai Harry để nhắc nhở. Nó nói:

- Ừ… Dà… Cháu giỏi thoát khỏi…

Lão Lucius giương mắt nhìn vào mặt ông Weasley.

- Và ông Arthur Weasley cũng vậy nữa. Ông làm gì ở đây hả ông Arthur?

Ông Weasley đáp gỏn lọn:

- Tôi làm việc ở đây.

Lucius Malfoy nhướn chân mày lên, liếc về phía cánh cửa đằng sau vai ông Weasley.

- Chắc không, đâu phải ở đây. Tôi tưởng ông làm ở trên tầng hai kia chứ… Ông có làm cái gì liên quan đến việc chôm chỉa đồ chế tác của dân Muggle về nhà rồi phù phép chúng không?

Ông Weasley đáp cộc lốc:

- Không.

Ngón tay ông bây giờ ngoạm sâu vô vai Harry. Harry hỏi lão Lucius Malfoy:

- Vậy chứ ông làm cái gì ở đây?

- Tôi không cho là những vấn đề riêng tư giữa tôi và ông Bộ trưởng có liên quan gì tới trò, Potter à.

Lão Malfoy vuốt phẳng vạt trước tấm áo thụng của mình; Harry nghe rất rõ tiếng leng keng êm ái của cái gì đó tựa như một cái túi đựng đầy vàng. Rồi lão nói tiếp:

- Thực ra, trò đừng hòng có được sự nuông chiều của những người khác chỉ bởi vì trò được lão Dumbledore cưng nhất… Vậy, ông Bộ trưởng à, chúng ta có nên đi lên văn phòng của ông không?

- Tất nhiên. Mời ông đi lối này, thưa ông Lucius.

Ông Fudge nói, và quay lưng lại ông Weasley và Harry. Hai người đó vẫn sải bước dài bỏ đi, nói với nhau giọng thì thầm. Ông Weasley không chịu buông vai Harry ra cho tới khi cả hai biến mất vào thang máy. Harry bùng ra phẫn nộ:

- Tại sao ổng không đợi ngoài văn phòng ông Fudge nếu họ có hẹn hò công việc với nhau? Oång làm cái gì ở tuốt dưới này?

Ông Weasley tỏ ra cực kỳ hoang mang khi ông liếc nhìn sau trước như thể để biết chắc là không có ai đang rình nghe lén.

- Nếu cháu hỏi thì bác nói là hắn tìm cách lẻn xuống phòng xử án. Tìm cách biết xem cháu có bị đuổi học hay không. Bác sẽ nhắn tin cho cụ Dumbledore biết khi bác đưa cháu về, cụ nên biết tay Malfoy lại bàn bạc với ông Fudge.

- Dù sao đi nữa, hai người đó có chuyện riêng tư gì với nhau vậy?

Ông Weasley tức giận nói:

- Vàng, theo bác đoán. Nhiều năm nay Malfoy vẫn phóng tay biếu xén đủ thứ… Đưa hắn đến gặp gỡ những người có quyền… rồi hắn xin xỏ ân huệ… cản trở những luật lệ mà hắn không muốn thông qua… Ôi, hắn quen biết lớn lắm, tay Lucius Malfoy…

Thang máy tới. Ngoại trừ một bầy Thư báo chấp chới bay quanh ông Weasley khi ông bấm nút tầng Vành Tai, trong thang máy không có ai khác. Cánh cửa cọt kẹt đóng lại; ông Weasley cáu kỉnh xua xua bầy Thư báo.

Harry nói chậm rãi:

- Bác Weasley à. nếu ông Fudge gặp gỡ những Tử thần Thực tử như ông Malfoy, nếu ông ấy tiếp xúc riêng với họ, thì làm sao chúng ta biết là chúng không ếm bùa Độc đoán lên ổng?

Ông Weasley làu bàu:

- Harry ơi, đừng tưởng là chuyện đó chưa từng xảy ra cho chúng ta. Nhưng cụ Dumbledore nghĩ là ông Fudge hiện giờ vẫn còn hành động theo ý muốn của ổng… mà điều đó, theo như cụ Dumbledore nói, cũng không tử tế nhiều nhõi gì… Tốt nhất là lúc này đừng nói gì thêm về chuyện đó, Harry à…

Cánh cửa thang máy mở ra và hai bác cháu bước ra hành lang Vành Tai lúc này hầu như hoang vắng. Gã nhân viên an ninh Edric lại rúc đằng sau tờ Nhật Báo Tiên Tri của gã. Hai bác cháu đi thẳng và vượt qua bồn phun nước bằng vàng trước khi Harry kịp nhớ ra.

Nó bảo ông Weasley:

- Bác chờ…

Nó rút bao tiền của nó ra khỏi túi, quay trở lại bồn phun nước.

Nó ngước nhìn lên gương mặt thanh tú của vị pháp sư, nhưng vì nhìn gần quá nên Harry thấy ông ta có vẻ yếu đuối và hơi ngu. Mụ phù thủy thì nhe ra một nụ cười vô duyên như nụ cười các cô thi hoa hậu, và căn cứ vào những hiểu biết của Harry về bọn yêu tinh và Nhân mã, thì hầu như chúng chẳng bao giớ có cái nhìn đắm đuối loài người như bộ tượng miêu tả. Chỉ có thái độ nô lệ thâm căn cố đế của con gia tinh là trông có vẻ thuyết phục. Nghĩ đến điều mà Hermione sẽ nói nếu cô bé có dịp nhìn thấy bức tượng của con gia tinh, Harry nhe răng cười khì. Nó dốc ngược cái bao tiền và trút ra không chỉ mười Galleon như đã vái thầm, mà trút toàn bộ số tiền trong bao xuống cái hồ nước dưới chân những bức tượng.

- Mình biết ngay mà!

Ron gào lên, đấm nắm tay vào không khí.

- Bồ luôn luôn thoát được những chuyện như vậy!

Hermione trông rõ ràng muốn xỉu vì lo lắng khi Harry vừa bước vào nhà bếp, giờ đây đưa đôi tay run rẩy lên che mắt. Cô bé noi:

- Họ phải thừa nhận bồ vô tội. Không có tội danh nào buộc cho bồ được, không tội nào…

Harry mỉm cười, nói:

- Vậy sao mà ai cũng hú vía, cho dù mọi người đã biết trước là mình sẽ được trắng án.

Bà Weasley đang chùi mặt bằng cái tạp dề của bà, còn Fred, George và Ginny thì đang múa may quay cuồng theo một điệu hát mà tụi nó đang hè nhau rống lên:

- Harry được tha bổng, Harry được tha bổng, Harry được tha bổng…

- Đủ rồi, yên đi nào!

Ông Weasley quát, mặc dù ông cũng mỉm cười.

- Nghe đây, chú Sirius. Lucius Malfoy đã đến Bộ Pháp Thuật…

Chú Sirius đột ngột ngắt lời:

- Cái gì?

- Harry được tha bổng, Harry được tha bổng, Harry được tha bổng…

- Ba đứa tụi bây có im không? Ưø, hai bác cháu tôi thấy hắn nói chuyện với ông Fudge ở tầng chín, rồi họ cùng nhau đi về văn phòng của ông Fudge. Nên báo cho cụ Dumbledore biết về vụ này.

Chú Sirius nói:

- Đúng vậy. Chúng tôi sẽ báo cho cụ biết. Đừng lo.

- Tốt, tôi phải đi ngay, còn một vụ cầu tiêu dội ngược ở Bethnal Green đang chờ tôi. Molly, anh sẽ về hơi trễ, anh sẽ trực thay cho cô Tonks, nhưng chú Kingsley có thể sẽ ghé qua ăn tối…

- Harry được tha bổng, Harry được tha bổng, Harry được tha bổng…

- Thôi, đủ rồi… Fred… George… Ginny!

Aáy là tiếng quát của bà Weasley, sau khi ông Weasley đi ra khỏi nhà bếp. Bà nói tiếp:

- Harry, lại đây ngồi xuống đi con, ăn bữa trưa của con đi, hồi sáng con đâu có ăn được chút gì…

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY 1
Ron và Hermione tự ngồi xuống phía đối diện với Harry, trông chúng vui vẻ hơn bao giờ hết, kể từ hồi Harry đến ở số mười hai quảng trường Grimmauld đến giờ. Và cảm giác nhẹ nhõm lâng lâng của Harry, tuy hơi bị vụ chạm trán với Lucius Malfoy trì kéo xuống một tí, giờ đây lại phồng căng bay bổng lên. Ngôi nhà âm u bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn, dễ chịu hơn; ngay cả Kreacher trông cũng có vẻ bớt xấu xí đi khi lão thò cái mũi dài như cái vòi của lão vô nhà bếp để dò la nguồn căn của sự ồn ào náo nhiệt.

Ron lúc này đang múc từng muỗng bự chảng món khoai tây ghiền cho vô dĩa của mọi người; nó hớn hở nói:

- Dĩ nhiên, một khi thầy Dumbledore bênh vực bồ thì họ không có cách gì buộc tội bồ được.

- Ừ, thầy đã lèo lái phiên tòa theo hướng có lợi cho mình. Dù vậy, mình vẫn mong ước thầy nói gì đó với mình, hay chỉ cần nhìn mình thôi.

Harry nói xong là cảm thấy ngay nó thiệt là đứa vô ơn, chứ đừng nói là trẻ con, khi thốt ra câu sau. Và khi nó đang nghĩ đến điều này thì vết thẹo trên trán nó rát bỏng tệ đến nỗi nó phải giơ bàn tay vỗ lên vết thẹo.

Hermione trông có vẻ lo lắng:

- Chuyện gì vậy?

Harry làu bàu:

- Cái thẹo. Nhưng mà… không sao đâu… bây giờ nó cứ phát cơn nhức buốt hoài…

Không một ai khác để ý đến chuyện đó; tất cả đều đang tự gắp lấy thức ăn trong khi hả hê về vụ thoát hiểm may mắn của Harry; Fred, George, và Ginny vẫn còn hò hát. Hermione có vẻ hơi băn khoăn, nhưng trước khi cô bé nói được điều gì thì Ron đã hồ hởi nói:

- Mình cá là thầy Dumbledore sẽ đến đây tối nay để ăn mừng với tụi mình, bồ tin không?

Bà Weasley đặt xuống trước mặt Harry một dĩa gà quay khổng lồ, nói:

- Má không tin là cụ Dumbledore có thể đến, Ron à. Lúc này cụ bận ghê lắm.

- HARRY ĐƯỢC THA BỔNG, HARRY ĐƯỢC THA BỔNG…

- IM NGAY!

Bà Weasley gầm lên.

Mấy ngày sau Harry không thể không để ý thấy một điều, rằng có một người trong căn nhà sớ mười hai quảng trườngGrimmmaul dường như không vui mừng cho lắm trước việc nó sắp sửa trở về trường Hogwarts. Chú Sirius đã tỏ ra rất vui khi mới nghe tin, đã siết chặt tay Harry và cười toe toét như tất cả những người khác; tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, chú đã trở nên ưu tư và quạu quọ hơn cả trước đây, ít nói hơn với mọi người, kể cả với Harry, và càng ngày càng dành nhiều thì giờ hơn để tự nhốt mình với con Buckbeak trong phòng của má chú.

Vài ba ngày sau, trong khi tụi nó đang kỳ cọ cái chạn bát mốc meo ở tầng ba, Harry nói riêng với Hermione và Ron nỗi lòng của nó, Hermione bèn nghiêm nghị bảo:

- Bồ đừng có đâm ra mặc cảm tội lỗi. Bồ là học sinh trường Hogwarts và chú Sirius biết điều đó. Theo mình, chú ấy hơi ích kỷ.

Ron cau mày trong lúc cố gắng cậy ra một cục mốc tự lao đến bám cứng ngắc vô ngón tay của nó:

- Hermione, bồ nói vậy thì ác quá. Phải là bồ thì bồ cũng đâu có muốn tù túng trong căn nhà này, không có bè bạn gì hết đâu.

Hermione nói:

- Chú ấy sẽ có bè bạn. Đây là Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng, đúng không nào? Chú ấy chẳng qua vẫn bám vô niềm hy vọng của chú ấy là Harry sẽ đến đây sống với chú.

Harry vắt miếng giẻ lau của nó, hỏi:

- Mình không nghĩ vậy đâu. Lúc mình hỏi mình có thể đến ở với chú được không, chú đã không hề trả lời thẳng thắn.

Hermione nói với vẻ thông thái hiểu biết:

- Chẳng qua chú ấy không muốn bồi thêm vô niềm hy vọng của chính mình. Và có lẽ chú ấy cũng cảm thấy hơi tội lỗi, bởi vì chú ấy cũng có phần thiệt tình hy vọng bồ bị đuổi học. Như vậy cả hai chú cháu đều ở ngoài vòng pháp luật.

- Thôi đừng nói nữa!

Cả Ron và Harry cùng kêu lên, nhưng Hermione chỉ nhún vai:

- Tùy mấy bồ. Nhưng đôi khi mình nghĩ là mẹ Ron nói đúng, và chú Sirius cứ nhầm lẫn giữa bồ với ba của bồ đó, Harry.

Harry nóng nảy nói:

- Vậy bồ cho là chú ấy khùng rồi sao?

Hermione đáp đơn giản:

- Không, mình chỉ nghĩ là chú ấy đã rất cô đơn trong một thời gian rất dài.

Đúng lúc này bà Weasley đi vào phòng ngủ từ phía sau lưng tụi nó. Bà thò đầu vô cái tủ, nói:

- Vẫn chưa xong à?

Ron đáp hơi cay đắng:

- Con tưởng má lên đây biểu tụi con nghỉ xả hơi chứ! Má có biết từ hồi chúng ta đến đây chúng ta đã cạo được bao nhiêu mốc meo rồi không?

Bà Weasley nói:

- Các con đã hăng hái tình nguyện giúp đỡ Hội mà. Thì đó, các con có thể đóng góp chút công sức của mình làm cho Tổng hành dinh thành một nơi sống được.

Ron lầu bầu:

- Con cảm thấy mình như một con gia tinh.

- Đó, bây giờ bồ hiểu ra các gia tinh sống cuộc đời khủng khiếp như thế nào rồi, có lẽ bồ sẽ tích cực hoạt động cho Hội gia tinh!

Hermione reo lên khi bà Weasley lại bỏ mặc ba đứa tụi nó với nhau. Cô bé nói:

- Mấy bồ nghĩ coi, không chừng ý kiến này hay nè: tụi mình có thể tổ chức có tài trợ một cuộc tổng vệ sinh phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor để phơi bày cho mọi người biết một cách xác thực cái chuyện lau chùi quét dọn suốt cả ngày nó hãi hùng như thế nào, để dẫn đến việc vận động cho Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh. Việc này sẽ vừa gây quĩ vừa làm tăng thêm ý thức…

Ron lầm bầm hết sức tức tối nhưng chỉ đủ cho một mình Harry nghe được thôi:

- Tui sẽ bảo trợ cho bồ đẹp phứt cái Hội Thổ tả đó.

Cáng gần tới cuối kỳ nghỉ hè, Harry càng tơ tưởng nhiều hơn đến trường Hogwarts. Nó nôn nóng gặp lại lão Hagrid, muốn chơi Quidditch, thậm chí thèm đi lang thang qua những mảnh vườn rau đến mấy căn nhà lồng kiếng Thảo dược học. Nội cái chuyện được rời khỏi căn nhà bụi bặm ẩm mốc này cũng đáng ăn mừng rồi. Trong nhà này, một nửa số tủ hãy còn đóng kín chốt chặt, và cứ đi ngang qua những chỗ tối tăm thì lại bị lão Kreacher khò khè khạc nhổ những lời lẽ lăng mạ, mặc dù Harry cẩn thận không đá động gì đến chuyện này trong tầm tai của chú Sirius.

Thực tế là sống ở Tổng hành dinh của phong trào chống-Voldermort không được thú vị hay hào hứng như Harry tưởng khi chưa từng trải qua. Mặc dù các thành viên của Hội Phượng Hoàng thường xuyên tới lui, đôi khi ở lại dùng bữa, đôi khi chỉ nán vài phút để thì thầm chuyện trò, nhưng bà Weasley cứ canh chắc sao cho Harry và mấy đứa khác không thể nghe lọt tai điều gì (dù bằng tai thường hay Bành Trướng Nhĩ) và không một ai, kể cả chú Sirius, có vẻ cảm thấy là Harry cần biết thêm bất cứ điều gì ngoài những điều nó đã được nghe vào cái đêm nó mới đến.

Vào đúng ngày chót của kỳ nghỉ hè, trong khi Harry đang hốt dọn phân cú, sản phẩm của con Hedwig thải ra trên đầu tủ quần áo, thì Ron bước vào phòng, cầm theo hai cái bao thư. Nó thảy lên một cái cho Harry, lúc ấy đang đứng trên một cái ghế. Ron nói:

- Danh mục sách giáo khoa vừa được gởi tới. Hơi trễ. Mình tưởng họ quên rồi chứ, thường thường họ gửi sớm hơn nhiều…

Harry quét nốt mấy cục cứt con vô cái bao đựng rác rồi liệng cái bao qua đầu Ron, rớt vô cái giỏ giấy vụn; cái giỏ này nuốt chửng cái bao rồi ợ một cái rõ to. Bấy giờ Harry mới mở bao thư của nó: có hai miếng giấy da bên trong, một là bức thư nhắc nhở thông thường rằng ngày khai trường là ngày một tháng chín, còn miếng giấy da kia báo cho nó biết trong năm học tới nó cần những sách gì.

Nó coi danh mục sách rồi nói:

- Chỉ có hai cuốn mới. Sách Bùa Chú Mẫu, Lớp 5, do Miranda Goshawk soạn, và Lý Thuyết Phòng Thủ Pháp thuật của Wilbert Slinkhard.

Aàm!

Fred và George độn thổ lên ngay bên cạnh Harry. Bây giờ Harry đã quá quen với cái trò này của hai anh em sinh đôi đến nỗi nó chẳng thèm văng ra khỏi ghế nữa.

Fred xởi lởi bắt chuyện:

- Tụi này đang thắc mắc là ai đưa cuốn sách của Slinkard vô danh mục.

George nói thêm:

- Bởi vì điều này có nghĩa là cụ Dumbledore đã tìm được một giáo viên mới chịu dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Fred nói:

- Kể cũng hơi trễ.

Harry nhảy xuống ghế đứng cạnh hai anh em sinh đôi, hỏi:

- Nghĩa là sao?

Fred nói với Harry:

- Nè, tụi này nghe lén bằng Bành Trướng Nhĩ khi ba má nói chuyện cách đây vài tuần. Theo như những gì ba má nói thì thầy Dumbledore thiệt là khốn khổ trong việc tìm người nhận dạy môn này năm nay.

George nói:

<- Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu điểm lại những gì đã xảy ra cho bốn ông thầy cuối cùng dạy môn này.

Harry giơ lên mấy ngón tay đếm loại từng ông:

- Một ông bị đuổi, một ông chết, một ông bị thay trí nhớ, và một ông thì bị nhốt trong rương suốt chín tháng trời. Ừ, em hiểu ý anh rồi.

Fred chợt hỏi:

- Có chuyện gì vậy, Ron?

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY 2
Ron không trả lời. Harry quay nhìn lại. Ron đang đứng ngay đơ cán cuốc, há hốc miệng ra mà ngó trân trân cái thư của trường Hogwarts gởi nó.

Fred sốt ruột hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Anh chàng đi vòng ra sau Ron để đọc miếng giấy da qua vai của Ron. Miệng của Fred cũng há hốc ra.

- Huynh trưởng à?

Anh chàng trợn mắt ngó lá thư không thể nào tin được.

- Huynh trưởng hả?

George phóng vọt tới trước, giựt cái bao thư trong bàn tay kia của Ron rồi trút ngược nó xuống. Harry nhìn thấy một cái gì đó màu đỏ thắm và vàng chóe rớt ra từ bàn tay của George. Bằng một giọng lặng trang, George nói:

- Không đời nào.

- Chắc là thư gởi lộn tiệm.

Fred nói, giựt lá thư trong tay Ron, giơ nó về phía ánh sáng như thể kiểm tra dấu đóng ngầm.

- Không ai đầu óc tỉnh táo mà lại chọn Ron là Huynh trưởng…

Hai anh em sinh đôi cùng lúc quay đầu lại và nhìn chằm chằm Harry:

- Tụi anh tưởng em là chắc mẻm!

George tức tối nói:

- Tụi anh tưởng thầy Dumbledore chắc chắn chọn em chứ!

Fred nói:

- Nào là thắng giải Tam Pháp thuật, và đủ thứ!

George nói với Fred:

- Mình đồ chừng tất cả đồ điên ắt là đã hè nhau chống lại nó.

Fred nói chậm rãi:

- Ừ. Ừ. Chú mày đã gây ra quá nhiều rắc rối rồi. Chà, ít nhất thì một đứa trong đám bạn của chú mày đã giành được quyền ưu tiên.

Anh chàng sải bước tới bên chỗ Harry vỗ đồm độp lên lưng nó, trong khi ném cho Ron một cái nhìn quở trách.

- Huynh trưởng… Huynh trưởng Ronnie xìu xìu ển ển…

George liệng trả cái phù hiệu Huynh trưởng cho Ron như thể sợ nó lây sự ô uế cho mình, miệng rên rỉ:

- Ôi, má sắp nổ tưng bừng cho mà coi.

Ron từ nãy giờ chưa nói được một lời nào, bây giờ cầm cái phù hiệu lên chăm chú ngắm một lát rồi đưa nó ra cho Harry như thể ngầm yêu cầu xác định đó là đồ thiệt. Harry cầm lấy. Một chữ cái to tướng đè lên trên huy hiệu sư tử nhà Gryffindor. Harry đã từng thấy một cái phù hiệu giống y như cái này trên ngực áo Percy vào cái ngày đầu tiên nó đến trường Hogwarts.

Cánh cửa phòng chợt mở toang ra. Hermione lao vào phòng, hai má bừng bừng tóc bay phấp phới. Trên tay cô bé cũng có một cái bao thư.

- Bồ có được… Bồ có nhận được…?

Cô bé nhìn thấy cái phù hiệu trong tay Harry và ré lên:

- Mình đã biết mà!

Cô bé vung vẩy lá thư trong tay, xúc động nói:

- Mình nữa, Harry, mình cũng được chọn làm Huynh trưởng.

Harry nhét trả cái phù hiệu vô tay Ron, nói nhanh:

- Không, Ron chứ không phải mình.

- Cái… gì?

- Ron là Huynh trưởng… chứ không phải mình.

Hermione cũng há hốc mồm ra:

- Ron à? Nhưng… bồ có chắc không? Ý mình nói…

Cô bé thẹn đỏ mặt khi Ron quay lại nhìn với vẻ thách thức trên mặt. Ron nói:

- Có tên của mình trên bao thư.

Hermione tỏ ra bối rối hết chỗ nói.

- Mình… Mình… Ơ… Chà! Giỏi lắm, Ron! Cái đó thiệt là…

- Không ngờ.

George tiếp lời Hermione, đầu gật gù.

Hermione càng đỏ mặt hơn bao giờ hết:

- Không, không… không phải… Ron đã làm nhiều được nhiều… Ơ… bạn ấy thiệt tình thì…

Cánh cửa sau lưng Hermione mở rộng ra thêm một chút và bà Weasley bước vào, bưng theo một đống quần áo mới giặt ủi. Bà đi tới giường, mắt liếc quanh tất cả các bao thư, rồi bắt đầu xếp mớ áo quần thành hai đống. Bà nói:

- Ginny nói là danh mục sách học rốt cục cũng đã được gởi tới. Nếu các con đưa cho má thì má sẽ đi ra Hẻm Xéo chiều nay để mua sách trong khi các con chuẩn bị hành lý. Ron, má sẽ phải mua đồ bộ mới cho con, bộ đồ ngủ này ngắn ít nhất sáu inches , má không thể tin là con lớn mau dữ vậy… Con thích màu gì?

George nhe răng cười điệu, hớt lời Ron:

- Màu đỏ và vàng cho tiệp với các phù hiệu của nó.

Bà Weasley vừa cuộn hai chiếc vớ màu hạt dẻ đặt lên đống đồ của Ron vừa lơ đãng hỏi:

- Tiệp với cái gì của nó?

Fred nói với dáng điệu cho qua phứt cái điều tồi tệ nhất cho rồi.

- Phù hiệu của nó. Cái phù hiệu Huynh trưởng mới toanh bóng loáng dễ thương của nó.

Mất một lát mấy lời của Fred mới xuyên thủng được mối bận tâm về bộ đồ ngủ của Ron.

- Cái… nhưng… Ron, con đâu phải?

Ron giơ cái phù hiệu của nó lên.

Bà Weasley bật ra một tiếng ré y như tiếng ré của Hermione lúc nãy.

- Má không tin được! Má không tin nổi! Ôi, Ron, tuyệt vời làm sao! Một Huynh trưởng. Mọi người trong gia đình đều là Huynh trưởng.

Bà Weasley đẩy George qua một bên để có thể nhào tới ôm chầm thằng con trai út. George giận dỗi nói:

- Vậy còn Fred với con, là hàng xóm nhà kế bên à?

- Khi ba con mà biết được! Ron, má rất tự hào về con, thiệt là một cái tin tuyệt vời, không chừng rồi con cũng sẽ trở thành thủ lĩnh như Bill và Percy, con mới đi bước đầu tiên mà! Ôi, thiệt là một điều tốt lành biết bao xảy ra giữa tất cả nỗi lo toan này, má thiệt là xúc động, ôi Ronnie…

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY 3
Cả Fred và George cùng phát ra mấy tiếng nôn ọe ồn ào đằng sau lưng bà Weasley, nhưng bà Weasley không để ý, hai cánh tay bà vòng quanh cổ Ron ghì chặt, bà hôn tới tấp lên khắp mặt nó, cái mặt lúc này đã đỏ rần, thắm hơn cả màu cái phù hiệu của nó.

Nó cố gắng đẩy bà Weasley ra, càu nhàu:

- Má… đừng… má, bình tĩnh lại…

Bà Weasley buông Ron ra, nói không kịp thở:

- Để xem nào, sẽ là cái gì? Ba má đã thưởng Percy một con cú, nhưng mà con đã có một con rồi, lẽ đương nhiên.

Ron trông có vẻ như không dám tin vào tai mình, nó nói:

- Ý… ý má nói là…

Bà Weasley âu yếm nói:

- Con phải được thưởng về chuyện này. Con thấy một bộ áo thụng mới có được không?

- Tụi con đã mua cho nó vài bộ.

Fred nói giọng chua chát, trông anh chàng có vẻ như đang thành thực hối tiếc về sự hào phóng này.

- Hay là một cái vạc mới. Cái vạc cũ của Charlie đã bị rỉ sét hết trơn. Hay là một con chuột mới, hồi năm nào con thích con Scrabbers lắm mà…

- Má à…

Ron mở miệng nói một cách tràn trề hy vọng.

- Con xin một cây chổi bay mới được không?

Gương mặt bà Weasley hơi khựng lại, chổi bay là thứ mắc tiền lắm. Ron bèn hấp tấp nói thêm:

- Không cần một cái xịn lắm. Chỉ… chỉ cần là một cái mới để có dịp đổi mới…

Bà Weasley ngập ngừng một tí rồi mỉm cười.

- Lẽ đương nhiên là con có thể sắm một cái mới… Chà, má phải đi ngay nếu má muốn mua cả cây chổi mới. Má sẽ gặp lại tất cả các con sau… Ronnie bé bỏng của má, là một Huynh trưởng cơ đấy!… Mà đừng quên đóng gói hòm xiểng của các con… Một Huynh trưởng… Ôi, má nghe bủn rủn cả người.

Bà lại hôn đánh chụt hết sức kêu lên má Ron một lần nữa, rồi bươn bả đi ra khỏi phòng.

Fudge và George nhìn nhau. Fred nói với một giọng lo âu xạo sự:

- Ron à, em không để bụng giận tụi anh không hôn mừng em chứ hả?

George nói:

- Tụi anh có thể nhún đầu gối cúi chào, nếu em thích.

Ron quắc mắt nhìn hai anh, cáu kỉnh:

- Ôi, im đi.


Một nụ cười độc địa toét từ mang tai này đến mang tai kia của Fred, anh chàng nói:

- Không thì sao? Phạt cấm túc tụi anh hả?

George cười khẩy:

- Mình khoái coi nó làm thử quá.

Hermione tức giận nói:

- Ron có thể phạt các anh nếu các anh không coi chừng.

Nghe vậy Fred và George phá ra cười nắc nẻ, còn Ron thì làu bàu:

- Bỏ đi, Hermione.

Fred giả bộ run sợ, nói:

- George à, với hai người này, trong tình cảnh tụi mình, thì sắp tới nhất cử nhất động tụi mình sẽ phải cẩn thận lắm lắm mới được.

George lắc đầu:

- Ừ, có vẻ như những ngày xé rào phạm pháp của tụi mình rốt cuộc phải chấm dứt thôi.

Và với một tiếng “ầm” khác vang lên, hai anh em sinh đôi độn thổ biến mất.

Hermione điên tiết trừng mắt ngó lên trần phòng, bọn Hermione giờ đây có thể nghe tiếng Fred và George phá ra cười rung rinh căn phòng ngủ ở tầng lầu trên.

- Hai người đó! Đừng để ý họ làm gì, Ron, họ chỉ ganh tị với bồ mà thôi.

Ron cũng ngước nhìn lên trần, nhưng nói đầy vẻ ngờ vực:

- Mình không nghĩ là hai ảnh ganh tị. Hai ảnh hay nói chỉ mấy thằng ngu mới làm Huynh trưởng… Nhưng cho dù như vậy…

Ron nói tiếp với giọng phấn khởi hơn:

- Hai ảnh không bao giờ có được chổi mới! Mình ước gì mình được đi theo má để lựa… Má sẽ không đời nào đủ tiền mua nổi một chiếc Tia Chớp, nhưng mà có loại Quét Sạch mới ra, cũng tuyệt… Ừ, mình nghĩ mình nên đi nói với má là mình thích một chiếc Quét Sạch, để má biết vậy thôi…

Nó lao ra khỏi phòng, bỏ lại Harry một mình với Hermione.

Không biết tại sao tự dưng Harry thấy mình không muốn ngó mặt Hermione. Nó quay về phía cái giường của mình, lượm mớ áo quần sạch mà bà Weasley đã đặt lên đó, rồi băng ngang qua căn phòng đến bên cái rương.

Hermione mở miệng thăm dò:

- Harry!

- Giỏi lắm.

Harry nói, giọng hồ hởi đến nỗi nghe không giống giọng nó chút nào hết. Nó vẫn không nhìn Hermione.

- Lỗi lạc. Huynh trưởng. Tuyệt cú mèo.

Hermione nói:

- Cám ơn. Ơ… Harry à… mình có thể mượn con Hedwig để gởi thư cho ba má mình biết tin không? Họ sẽ vui mừng lắm… ý mình nói là Huynh trưởng là khái niệm ba má mình có thể hiểu được.

Vẫn bằng cái giọng hồ hởi dễ sợ vốn không phải của nó, Harry nói:

- Được, không hề gì. Cứ xài nó.

Nó chồm qua cái rương, xếp quần áo vào đáy rương và giả bộ lục lọi cái gì đó trong khi Hermione đi tới cái tủ áo gọi con Hedwig xuống. Vài phút trôi qua; Harry nghe tiếng cửa mở ra nhưng nó vẫn gập đôi người cúi lom khom trên cái rương, lắng nghe; âm thanh duy nhất mà nó có thể nghe được là tiếng cười khẩy của bức tranh trống trơn trên trường và cái giỏ rác ở góc phòng đang ho khạc ra mấy cục phân cú.

Harry đứng thẳng lên, ngoảnh nhìn ra sau lưng. Hermione và Hedwig đều đã đi rồi. Harry vội vã băng ngang căn phòng, đóng cửa lại, rồi chậm rãi quay về giường và ngồi lún người xuống nệm, ngó đăm đăm chân tủ quần áo mà không thấy gì cả.

Nó đã quên béng đi rằng các Huynh trưởng sẽ được chọn trong năm thứ năm. Nó đã quá lo lắng về khả năng bị đuổi học dến nỗi không còn rảnh trí để mà nghĩ tới cái sự kiện là những phù hiệu phải bay đến một số người nào đó… Nhưng giả dụ như nó nhớ ra…, giả dụ nó có nghĩ đến việc ấy…, thì nó định trông chờ cái gì nào?

Không phải điều này, một giọng nói nhỏ và trung thực vang lên bên trong đầu nó.

Harry nhăn mặt lại, úp vào hai bàn tay. Nó không thể lừa dối chính nó; nếu nó biết là phù hiệu Huynh trưởng đang bay tìm người, nó sẽ trông mong phù hiệu bay đến nó chứ không phải đến Ron. Liệu điều này có khiến nó nghĩ nó cao siêu hơn những người khác không? Liệu nó có thực sự tin là nó giỏi hơn Ron không?

Không. Một giọng nói nhỏ trong đầu ngang ngược cãi.

Đúng không đó? Harry tự hỏi, băn khoăn thăm dò cảm xúc của chính mình.

Giọng nói lại vang lên:

Tôi giỏi hơn về môn Quidditch. Nhưng tôi không giỏi hơn về bất cứ môn nào khác.

Harry nghĩ, điều đó dứt khoát đúng. Nó không giỏi hơn Ron về các môn học trong lớp. Còn những hoạt động ở ngoài lớp thì sao? Thế còn những cuộc mạo hiểm mà nó, Ron và Hermione đã tham gia với nhau kể từ khi nhập học trường Hogwarts, mà mối nguy hiểm thường còn tệ hơn cả bị đuổi học thì sao?

Giọng nói trong đầu Harry cất lên: Thực ra thì Ron và Hermione hầu như luôn luôn cùng mạo hiểm với tôi.

Harry cãi lại chính mình: Nhưng không hẳn là luôn luôn. Hai đứa tụi nó không cùng tôi chiến đấu với lão Quuirrell. Tụi nó không đánh nhau với Riddle và rắn thần. Tụi nó không tống khứ tất cả những tên giám ngục vào cái đêm chú Sirius trốn chạy. Tụi nó đâu có ở trong nghĩa địa với tôi, cái đêm mà Voldermort trở về…

Và cái cảm giác đối xử ác nghiệt tương tự như cảm xúc đã áp đảo nó vào cái đêm nó mới đến đây lại dâng lên một lần nữa. Harry tức tối nghĩ: Tôi chắc chắn là đã làm nhiều hơn. Tôi đã làm nhiều hơn bất cứ đứa nào trong hai đứa tụi nó.

Nhưng có lẽ, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên thẳng thắn, có lã thầy Dumbledore không chọn Huynh trưởng theo tiêu chuẩn đứa nào đâm đầu vô nhiều tình huống nguy hiểm hơn… Có lẽ thầy chọn họ theo những lý do khác… Ron ắt hẳn phải có điều gì đó mà người khác không có…

Harry mở mắt nhìn qua kẽ ngón tay những cái chân có móng vuốt của tủ quần áo, nhớ lại những gì Fred đã nói.

“Không ai có đầu óc sáng suốt mà lại chọn Ron làm Huynh trưởng…”

Ron không hề hỏi xin thầy Dumbledore cho nó cái phù hiệu Huynh trưởng. Đây đâu phải là lỗi của Ron. Chẳng lẽ nó, Harry, bạn thân nhất của Ron trên đời này, lại đâm ra dỗi hờn vì đã không có được cái phù hiệu? Rồi cười nhạo theo hai ông anh sinh đôi ở đằng sau lưng Ron? Phá thối Ron, chỉ vì lần đầu tiên, Ron đã đánh bại Harry về một mặt nào đó.

Nghĩ tới đó thì Harry nghe tiếng bước chân Ron lên cầu thang. Nó đứng dậy, sửa mắt kiếng ngay ngắn, và gắn một nụ cười toe toét lên mặt khi Ron lại ào trở lại xuyên qua cánh cửa. Ron hí hửng nói:

- Vừa bắt kịp má. Má nói má sẽ mua cây chổi Quét Sạch nếu má kham nổi.

Harry nói:

- Sướng!

Harry nói và cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe giọng mình không còn hồ hởi giả tạo nữa.

- Nghe này… Ron… bồ giỏi lắm…

Nụ cười biến dần khỏi gương mặt Ron. Nó lắc đầu nói:

- Mình không đời nào nghĩ đó lại là mình. Mình cứ tưởng đó sẽ là bồ.

Harry nói, vô tình bắt chước Fred:

- Không, mình đã gây ra quá nhiều rắc rối cuộc đời.

Ron nói:

- Ừ. Ừ, mình cho là… Mà thôi, tụi mình nên đóng gói hòm xiểng cho rồi, đúng không?

Từ lúc mới đến căn nhà này, đồ đạc của tụi nó đã tự ý lưu lạc tứ tán khắp nơi một cách hết sức kỳ quái. Thành ra mấy đứa mất gần hết cả buổi chiều để thu hồi góp nhặt lại sách vở và đồ dùnng tứ tán khắp mọi ngóc ngách căn nhà rồi xếp gọn chúng lại, vô mấy cái rương đựng đồ đi học. Harry để ý thấy Ron cứ loay hoay với cái phù hiệu Huynh trưởng, ban đầu thì để nó trên cái bàn cạnh giường ngủ, rồi nhét nó vô trong túi quần bò, rồi lại lấy nó ra đặt lên trên cái áo thụng xếp ngay ngắn, như thể để xem hiệu quả tương phản của màu đỏ trên nền đen. Mãi đến khi Fred và George ghé vô phòng đề nghị giúp nó gắn cái phù hiệu lên trán bằng Bùa Dính Vĩnh viễn thì Ron mới cẩn trọng gói cái phù hiệu trong bộ vớ màu hạt dẻ của nó rồi bỏ vô rương khóa kỹ lại.

Bà Weasley đi Hẻm Xéo về vào khoảng sáu giờ chiều, mang nặng trĩu những sách và một hộp quà dài được gói cẩn thận trong một tấm giấy nâu dày. Ron đón cái gói quà ấy từ tay mẹ với một tiếng rên to đầy khao khát.

Bà Weasley nói:

- Đừng mở ra ngay, khách đang đến ăn tối, má muốn tất cả các con xuống nhà dưới hết.

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY 4
Nhưng ngay khi bà Weasley vừa đi khuất, Ron xé toạc tờ giấy như trong cơn điên rồi tỉ mỉ xem xét từng phân từng ly cây chổi mới toanh của nó, nỗi sung sướng lồ lộ qua vẻ mặt đê mê ngây ngất.

Ở tuốt dưới tầng hầm, bà Weasley đã giăng qua cái bàn ăn đầy ắp một biểu ngữ ghi CHÚC MỪNG RON VÀ HERMIONE – CÁC TÂN HUYNH TRƯỞNG. Trông bà vui hơn bao giờ hết trong suốt kỳ nghỉ hè. Khi Harry, Ron, Hermione, Fred và George và Ginny đi vào phòng, bà nói với tụi nó:

- Má tính là chúng ta sẽ có một bữa tiệc nho nhỏ, chứ không chỉ là một bữa tối thông thường.

Bà nói thêm với nụ cười rạng rỡ cả gương mặt:

- Ba của con và anh Bill đang trên đường về đó, Ron, má đã gởi cú cho cả hai người và họ mừng lắm.

Fred trợn tròn mắt.

Chú Sirius, thầy Lupin, cô Tonks, chú Kingsley Shacklebolt đã có mặt và thầy Moody Mắt-điên lộp cộp đi vô phòng khi Harry vừa tự rót cho nó một cốc bia bơ.

- Ôi, quỉ thần thiên địa ơi, thấy anh đến, tôi mừng quá.

Bà Weasley sáng ngời nét mặt nói tiếp trong khi thầy Moody Mắt-điên giũ giũ cái áo khoác đi đường của ông.

- Tụi tôi đã muốn nhờ anh từ mấy bữa nay – anh có thể dòm một cái vô trong ngăn kéo bàn viết trong phòng khách để cho tụi tôi biết cái gì ở trong đó không? Tụi này đã không dám mở ra vì sợ rủi mà gặp phải cái gì đó quậy tưng bừng…

- Chuyện nhỏ mà, chị Molly…

Con mắt pháp thuật màu xanh ánh điện của thầy Moody xoay hướng lên trên và cái nhìn chằm chằm của thầy xuyên qua trần nhà bếp.

- Phòng khách…

Khi con ngươi của con mắt pháp thuật co nhỏ lại, thầy lẩm bẩm:

- Cái bàn giấy ở góc phòng phải không? Ừ, tôi thấy nó rồi… Ừ, một Ông Kẹ… Chị Molly, chị có muốn tôi lên trên đó khử phứt nó đi không?

Bà Weasley tươi cười:

- Không, không, tôi sẽ tự làm chuyện đó sau. Mời anh uống nước. Thực ra thì chúng ta đang có một bữa tiệc mừng nho nhỏ…

Bà khoát tay ra dấu về phía tấm biểu ngữ, và vừa âu yếm nói vừa lấy tay xoa đầu Ron.

- Huynh trưởng thứ tư của gia đình!

- Lớp trưởng hử?

Thầy Moody lấu bầu. Con mắt bình thường của thầy Moody nhìn Ron, còn con mắt pháp thuật thì xoay tròn để chăm chú nhìn sang phía thái dương. Harry có một cảm giác rất khó chịu là con mắt đó đang nhìn nó rồi di chuyển sang chú Sirius và thầy Lupin.

Rồi, con mắt bình thường vẫn nhìn Ron, thầy nói:

- Chà, chúc mừng nhé! Nhân vật có quyền có chức luôn luôn gặp chuyện rắc rối, nhưng mà có lẽ cụ Dumbledore nghĩ là trò có thể chống lại được hầu hết bùa yểm, chứ không thì cụ đâu có phong chức cho trò…

Ron tỏ ra hơi sửng sốt với cách nhìn sự việc như vậy, nhưng ba và anh cả của nó vừa về đến đúng lúc để miễn cho nó cái chuyện rắc rối đáp lại câu nhận xét của thầy Moody. Bà Weasley đang ở trong một tâm trạng phấn chấn đến nỗi bà không thèm phàn nàn cái chuyện họ dẫn về nhà cả lão Mundungus. Lão đang mặc một cái áo khoác dài lòng thòng trông lại phồng lên một cách kỳ quái ở những chỗ không phải là chỗ để phồng lên; và lão nhất định không chịu cởi áo ra và mắc lên cùng chỗ với áo khoác đi đường của thầy Moody.

Khi mọi người đã có ly trong tay, ông Weasley nâng ly của ông lên, nói:

- Tôi cho là chúng ta nên cụng một cái để chúc mừng Ron và Hermione, các tân Huynh trưởng của nhà Gryffindor.

Ron và Hermione rạng rỡ mặt mày khi mọi người uống mừng hai đứa nó rồi vỗ tay hoan hô.

- Tôi chẳng bao giờ được làm Huynh trưởng.

Cô Tonks hớn hở nói sau lưng Harry khi mọi người kéo nhau về phía cái bàn để tự lấy thức ăn. Tóc của cô bữa nay đỏ màu cà chua chín và dài tới thắt lưng; trông cô giống như chị của Ginny. Cô nói tiếp:

- Hồi đó thầy Chủ nhiệm Nhà của tôi nói là tôi thiếu những phẩm chất cần thiết nào đó.

Ginny hỏi trong khi đang lựa món khoai tây nướng.

- Như phẩm chất gì ạ?

Cô Tonks đáp:

- Như khả năng cư xử đàng hoàng chẳng hạn.

Ginny bật cười; Hermione có vẻ như không biết nên cười hay không và lờ đi bằng cách hớp một ngụm bia thiệt to món bia bơ rồi bị sặc bia nghẹt thở.

Ginny đấm thùm thụp lên lưng Hermione, hỏi:

- Còn chú thì sao, chú Sirius?

Chú Sirius đang ở ngay bên cạnh Harry phát ra một tràng cười nghe như chó sủa:

- Không ai thèm chọn chú làm Huynh trưởng đâu. Chú với James bị phạt cấm túc quá nhiều phen. Nhưng Lupin là trò ngoan, anh ta được cái phù hiệu Huynh trưởng.

Thầy Lupin nói:

- Tôi nghĩ là cụ Dumbledore có lẽ đã hy vọng là tôi có thể kềm hãm phần nào mấy người bạn thân nhất của tôi. Nhưng tôi cũng không cần phải nói là tôi đã thất bại một cách thảm hại.

Tâm trạng của Harry đột ngột phấn chấn lên. Ba của nó cũng chưa từng là Huynh trưởng bao giờ. Bỗng nhiên bữa tiệc dường như thú vị hơn rất nhiều; nó chất thức ăn đầy dĩa của nó, cảm thấy yêu mến hết thảy mọi người trong phòng.

Ron đang nổ văng miểng về cây chổi mới của nó với bất cứ ai chịu khó nghe.

- … từ số không lên bảy chục trong mười giây, đâu có tệ, đúng không? Nếu so với Sao Chổi Hai Chín Chục chỉ từ số không đến sáu chục và đó là nói khi gió đuôi thuận lợi, theo như tạp chí Chổi Nào?

Hermione thì đang nói với thầy Lupin một cách nghiêm túc về quan điểm của cô bé đối với quyền lợi yêu tinh.

- Ý con nói là, nó cũng vô lý như phân biệt người sói vậy, thầy có đồng ý không? Nó cũng phát sinh từ cái điều kinh khủng là các pháp sư tự cho là họ cao quí hơn những sinh vật khác.

Bà Weasley và Bill thì đang tiếp tục cuộc tranh luận muôn thuở của hai mẹ con về mái tóc của Bill.

- … thiệt là hết chỗ nói, mà con thì đẹp trai như vầy, nếu ngắn hơn một chút thì coi đẹp hơn nhiều, đúng không, Harry?

Harry hơi giật mình khi bị hỏi ý kiến.

- Ơ… con không biết…

Nó nhẹ nhàng tách ra khỏi hai mẹ con Bill và đi về hướng hai anh em Fred và George đang bí mật rù rì với lão Mundungus ở góc phòng.

Lão Mundungus ngừng nói khi thấy Harry, nhưng Fred nháy mắt và ra dấu cho Harry đến gần hơn. Anh ta nói với lão Mundungus:

- Không sao. Chúng ta có thể tin tưởng Harry, nó là người giúp đỡ tài chánh cho tụi tôi.

George đưa tay về phía Harry, nói:

- Coi bác Mundung-cứt cho tụi mình cái gì nè.

Bàn tay George đầy nhóc một thứ gì đó trông như những cái kén đen thui quắt quéo. Từ trong mớ đó phát ra tiếng nổ lốp bốp mặc dù chúng hoàn toàn bất động. George nói:

- Hột giống Râu Độc. Tụi này cần chúng cho mấy đồ Ăn vặt Trốn việc nhưng chúng là Chất liệu Cấm mua bán loại C thành ra tụi này muốn có nó thì hơi bị khó khăn một chút.

Fred nói:

- Vậy thì mười Galleon cả mớ nhé, bác Mundung-cứt?

Đôi mắt quầng thâm trũng sâu của lão Mundungus càng toét rộng hơn. Lão nói:

- Chã bỏ công tôi chịu khó chịu khổ đi lấy chúng. Rất tiếc, các cậu ạ, nhưng dưới hai mươi thì tôi không bớt một Knut đâu.

Fred nói với Harry:

- Bác Mundung-cứt khoái giỡn một tí.

George nói:

- Đúng vậy, chuyện giỡn hay nhất của bác từ trước tới giờ là trả sáu Sickle cho một bao viết lông ngỗng nghẹt mực.

Harry kín đáo khuyên:

- Coi chừng.

Fred nói:

- Cái gì? Má đang bận nâng niu Huynh trưởng Ron, tụi mình khỏi lo.

Harry nói rõ ra:

- Nhưng thầy Moody có thể để mắt tới các anh.

Lão Mundungus lo lắng ngoái nhìn qua vai. Lão cằn nhằn:

- Giỏi, thấy được điều đó. Thôi được, các cậu, mười vậy, nếu các cậu lấy phứt chúng đi.

- Hoan hô Harry!

Fred mừng rỡ reo lên sau khi lão Mundungus đã trút cạn túi lão vô những bàn tay chìa ra của hai anh em sinh đôi rồi lon ton đi về phía bàn thức ăn.

- Tụi mình nên đem mấy thứ này lên lầu ngay…

Harry ngó theo Fred và George, cảm thấy hơi băn khoăn. Chẳng qua là nó chợt nghĩ đến chuyện ông bà Weasley sẽ muốn biết làm sao mà Fred và George có tiền để kinh doanh tiệm Giỡn khi họ rốt cuộc phát hiện ra chuyện làm ăn của hai anh em này. Đằng nào thì ông bà Weasley cũng sẽ biết, không thể nào tránh được. Chuyện nó tặng hai anh em sinh đôi số tiền thưởng cuộc thi Tam Pháp thuật dường như là một hành động đơn giản vào lúc ấy, nhưng nếu chuyện đó đưa đến một trận om sòm trong gia đình và một sự bất hòa kiểu Percy nữa thì sao? Liệu bà Weasley có còn coi Harry như con nữa không nếu bà biết được nó đã tạo điều kiện cho Fred và George khởi đầu một sự nghiệp mà bà cho là không thích hợp chút nào hết?

Vẫn đứng nguyên tại chỗ mà Fred và George đã bỏ nó lại một mình với mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng, Harry nghe tên nó được ai đó nhắc tới. Giọng trầm sâu của chú Kingsley Shackbolt vẫn có thể nghe rõ giữa những cuộc chuyện trò huyên thuyên chung quanh.

- … tại sao cụ Dumbledore không chọn Harry làm Huynh trưởng?

Tiếng thầy Lupin đáp:

- Cụ có lý do của cụ.

Chú Kingsley Shacklobt vẫn khăng khăng:

- Nhưng nếu chọn Harry thì điều đó cho thấy sự tin tưởng vào nó. Đó là điều tôi muốn làm. đặc biệt khi mà tờ Nhật Báo Tiên Tri cứ vài ngày lại chơi nó một vố…

Harry không quay đầu nhìn lại; nó không muốn thầy Lupin hay chú Kingsley Shacklobt biết là nó nghe lóm. Nó đi theo lão Mundungus trở lại bàn ăn, mặc dù nó không đói một chút xíu nào hết. Niềm vui của nó trong bữa tiệc đã bốc hơi nhanh chóng y như khi ập đến; nó ước gì nó được lên giường ngủ ở trên lầu.

Thầy Moody Mắt-điên đang hít hửi một cái cẳng gà bằng cái phần mũi còn sót lại của ông; hiển nhiên là ông không dò tìm được dấu vết gì của thuốc độc bởi vì sau đó ông dùng răng xé một miếng da ra.

Ron đang nói với cô Tonks:

- … cái cán làm bằng gỗ sồi Tây Ban Nha với lớp sơn bóng chống bùa yểm và bộ phậm kiểm soát chấn động cài sẵn.

Bà Weasley ngáp dài.

- Thôi, tôi nghĩ tôi nên dẹp Ông Kẹ đó trước khi đi ngủ… Anh Arthur à, em không muốn cái đám này thức khuya quá, nhé? Ngủ ngon nhe, Harry.

Bà đi ra khỏi bếp. Harry đặt cái dĩa của nó xuống và tự hỏi liệu nó có thể đi theo bà Weasley mà không bị chú ý không.

- Con có sao không, Harry?

Thầy Moody làu bàu hỏi. Harry chối ngay:

- Dạ, không sao.

Thầy Moody nốc một ngụm từ hũ rượu của ông, con mắt xanh ánh điện của ông chăm chú nhìn ngang Harry. Thầy nói:

- Lại đây, thầy có cái này có thể làm con vui.

Thầy móc từ trong một cái túi bên trong áo thụng ra một tấm ảnh phù thủy cũ kỹ te tua. Vẫn giọng làu bàu, thầy Moody nói:

- Hội Phượng Hoàng đầu tiên. Kiếm được hồi tối hôm qua khi thầy đang tìm cái Aùo Khoác Tàng Hình dự trữ, bởi vì Podmore không có thói quen trả lại cái tốt nhất cho thầy… Nghĩ là người ta có thể thích xem nó.

Harry Potter và Hội Phượng Hoàng - Chương 9: NỖI THỐNG KHỔ CỦA BÀ WEASLEY 5
Harry cầm tấm hình. Một đám người không đông lắm, một số vẫy chào nó, một số nhắc mắt kiếng lên, nhướn mắt lên nhìn lại nó.

Thầy Moody chỉ vào chính mình, nói một cách không cần thiết chút nào:

- Đây là thầy.

Thầy Moody trong hình không thể nhầm lẫn được, mặc dù tóc ít bạc hơn một tí và cái mũi thì còn nguyên si. Thầy nói tiếp:

- Và đây là cụ Dumbledore bên cạnh thầy, bên kia thầy là Dedalus Diggle… Còn đó là Marlene McKinnon, bà bị giết hai tuần sau khi chụp tấm hình này, họ giết cả gia đình bà. Kia nữa là Frank và Alice Longbottom…

Bao tử Harry, vốn đã nôn nao sẵn, chợt quặn lên khi nhìn Alice Longbottom; nó biết gương mặt tròn trịa thân thiện của bà rõ lắm, mặc dù nó chưa từng gặp bà, bởi vì hình ảnh bà như cái khuôn đúc ra con bà, Neville.

Thầy Moody lầm bầm:

- Những người xấu số đáng thương. Thà chết còn hơn chịu đựng điều xảy ra cho họ… và kia là Emmeline Vance, con đã gặp bà ấy rồi, và đây hiển nhiên là thầy Lupin…, Benjy Fenwick, ông ấy cũng tiêu rồi, chúng ta chỉ tìm được chút đỉnh của ông ấy mà thôi… chuyển qua bên cạnh.

Thầy chọc tấm hình, mấy người tí hon trong hình nhích ra hai bên để cho những người bị che khuất có thể nhích lên phía trước.

- Đó là Edgar Bones… anh của bà Amelia Bones, họ giết ông ta và cả vợ con, ông ấy là một pháp sư vĩ đại… đây là Sturgis Podmore, mèn ơi, trông anh ta trẻ quá… đó là Caradoc Dearnorn, biến mất sáu tháng sau khi chụp hình này, chúng ta không bao giờ tìm được thi thể của ông… đây dĩ nhiên là lão Hargid, trông y chang như hồi nào đến giờ… Đây là Elphias Doge, con đã gặp ông ấy, thầy suýt quên là trước đây ông hay đội cái nón hết sức ngố ấy… Còn đây là Gideon Prewett, cần tới năm Tử thần Thực tử mới giết được ông và người em trai Faian, hai anh em đã chiến đấu như những người anh hùng… ngoan cường… tới hơi thở cuối cùng…

Những người tí hon trong ảnh tự đùn qua đẩy lại với nhau, và những người bị khuất đằng sau hiện ra phía trước.

- Đó là em trai của cụ Dumbledore, cụ Aberforth, thầy chỉ gặp cụ ấy có một lần, một bậc kỳ đời… kia là Dorcas Meadowes, đích thân Voldermort giết bà… đây là Sirius, hồi chú ấy còn cắt tóc ngắn… và… đây, thầy nghĩ con sẽ thích!

Trái tim Harry nức nở. Ba má nó đang tươi cười với nó. Họ ngồi ở hai bên một người nhỏ con mắt mòng mọng nước, mà Harry nhận ngay ra là Đuôi Trùn: hắn là kẻ đã bán đứng chỗ ở của ba má nó cho Voldermort và đã góp phần vào cái chết của ba má nó bằng cách đó.

- Sao?

Thầy Moody hỏi. Harry ngước nhìn lên gương mặt hốc hác chằng chịt những thẹo của thầy Moody. Rõ ràng là ông tưởng là ông đã làm cho Harry vui thích.

Cố gắng nở lại nụ cười, Harry nói:

- Dạ. Ơ… thưa thầy, con vừa nhớ ra, con chưa đóng gói xong…

Nó chưa kịp chế ra cái món mà nó chưa đóng gói xong thì chú Sirius đã giúp nó miễn được cái rắc rối đó khi chú cất tiếng hỏi khiến thầy Moody quay sang chú:

- Anh có cái gì đó, anh Mắt-điên?

Harry bèn nhân lúc đó đi ngang qua nhà bếp, lách qua cánh cửa và đi lên cầu thang trước khi có người kịp gọi nó lại.

Nó không biết tại sao nó bị xúc động mạnh như vậy. Nói cho cùng thì nó đã nhìn thấy hình ảnh của ba má nó trước đây, và nó đã từng gặp Đuôi Trùn rồi cơ mà… nhưng để cho họ hiện ra trước mặt nó như thế, vào lúc nó bất ngờ nhất… Nó tức tối nghĩ, đâu có ai muốn như vậy…

Đã vậy, lại nhìn thấy những gương mặt vui vẻ kia vây quanh họ… Benjy Fenwick, người chỉ còn sót lại chút tàn tích, và Gideon Prewett, người đã chết như một anh hùng, và vợ chồng Longbottom, những người đã bị tra tấn đến phát điên… tất cả mãi mãi vui vẻ vẫy tay trong tấm ảnh, không biết là họ đã bị diệt vong rồi… Ừ, thầy Moody có thể thấy cái đó thú vị… nhưng Harry thấy rối bời, hoang mang…

Harry nhón gót đi lên cầu thang trong hành lang ngang qua mấy cái đầu gia tinh, lòng mừng là nó lại được một mình, nhưng khi nó vừa lên gần tới đầu cầu thang tầng một thì nó nghe có tiếng thổn thức trong phòng khách. Nó lên tiếng thăm dò:

- Chào!

Không có tiếng trả lời nhưng tiếng khóc nức nở vẫn tiếp tục. Nó leo tuốt những bậc cầu thang còn lại, hai bậc một bước, rồi băng ngang qua hành lang, mở cánh cửa phòng khách ra.

Một người nào đó đang ngồi co rúm dựa bức tường tối thui, bàn tay cầm đũa phép, toàn thân rún động vì những cơn thổn thức. Còn cái xác nằm sóng xoài trên tấm thảm bụi bặm trong một vạt ánh trăng, rõ ràng là đã chết, chính là Ron.

Tất cả không khí dường như biến khỏi buồng phổi của Harry; nó cảm thấy như thể nó đang rớt xuyên qua sàn; đầu óc nó đóng băng – Ron chết, không, không, không thể nào…

Nhưng mà khoan đã, không thể nào – Ron còn ở dưới nhà mà… Nó khàn khàn gọi:

- Bác Weasley?

Bà Weasley vừa khóc nức nở vừa chĩa cây đũa phép run lẩy bẩy vào xác chết của Ron, đọc thần chú:

- Kỳ… kỳ… cà kỳ cục

Đùng!

Cái xác của Ron biến thành xác của Bill, nằm ngửa giang tay xoãi chân, mắt mở to vô hồn. Bà Weasley càng khóc nức nở thảm thiết hơn.

- Kỳ… kỳ… cà kỳ cục!!

Bà lại nghẹn ngào đọc thần chú.

Đùng!

Xác của ông Weasley thay thế cho xác của Bill, cặp mắt kiếng xiêu lệch, một dòng máu ri rỉ chảy xuống mặt ông.

Bà Weasley rên rỉ:

- Không! Không!… Kỳ… kỳ… cà kỳ cục! KỲ CÀ KỲ CỤC!

Đùng! Xác chết hai đứa con trai sinh đôi! Đùng! Xác chết Percy. Đùng. Xác chết Harry…

Harry trừng mắt ngó cái xác của nó nằm trên sàn, la to:

- Bác Weasley, ra khỏi đây ngay! Để cho người khác…

- Chuyện gì đó?

Thầy Lupin vừa chạy vô phòng, bám sát gót thầy là chú Sirius, cùng với thầy Moody lộp cộp đi theo phía sau. Thầy Lupin nhìn từ bà Weasley đến xác chết của Harry trên sàn và dường như hiểu ra ngay tức thì. Rút cây đũa phép ra, thầy hô lên, giọng kiên quyết rõ ràng:

- Kỳ cà kỳ cục!

Cái xác của Harry biến mất. Một trái cầu óng ánh như bạc lơ lửng trên chỗ trước đó có cái xác Harry. Thầy Lupin lại vẫy cây đũa phép một lần nữa và trái cầu bạc biến mất trong một cụm khói mờ.

Bà Weasley cố nuốt nước mắt, nhưng rồi lại òa ra một trận bão khóc lóc, mặt vùi trong hai bàn tay.

- Chị Molly!

Thầy Lupin bước tới gần bà, cất giọng ngao ngán:

- Chị Molly, đừng…

Lập tức bà Weasley gục đầu lên vai thầy Lupin khóc mùi mẫn. Thầy Lupin vỗ đầu bà nhè nhẹ, dịu dàng nói:

- Chị Molly, chỉ là một Ông Kẹ thôi mà… chỉ là một Ông Kẹ ngốc nghếch…

Bà Weasley rền rĩ than kể trên vai thầy Lupin:

- Tôi cứ thấy họ ch… ch… chết hoài! Lúc nào cũng th… th… thấy! Tôi ch… chiêm… chiêm bao thấy…

Chú Sirius vẫn còn đăm đăm nhìn cái khoảnh thảm, chỗ Ông Kẹ đã đội lốt xác chết Harry nằm lúc nãy. Thầy Moody thì đang nhìn Harry, nó tránh ánh mắt thầy. Nó có một cảm giác ngồ ngộ là con mắt pháp thuật của thầy Moody đã theo dõi nó suốt từ lúc nó ra khỏi nhà bếp.

Bà Weasley lúc này cố nén đau khổ, cuống quít chùi mắt bằng cổ tay áo.

- Đừng… nói cho… cho anh Arthur biết! Tôi không… không… không muốn cho ảnh biết… tôi ngu… ngu quá…

Thầy Lupin đưa cho bà một cái khăn tay và bà Weasley hỉ mũi. Giọng bà run run:

- Harry, bác xin lỗi, chắc con nghĩ bác không ra gì. Thậm chí không đuổi đi nổi một Ông Kẹ…

Harry rán mỉm cười:

- Bác đừng nói vậy.

Nước mắt lại trào ra, bà Weasley nói:

- Chẳng qua là… là bác lo… lo quá. Một nửa gia đình ở trong Hội kín… nếu mà qua được trận này tất cả bình yên vô thì… là cả một phép màu kỳ diệu… và Percy thì không thèm lý tới gia đình… nếu xảy ra chuyện khủng… khủng khiếp gì đó mà mình không dàn xếp được thì sao? Và sẽ ra sao nếu bác và bác Arthur bị giết? Ai sẽ chăm… chăm… sóc Ginny và Ron?

Thầy Lupin cứng rắn:

- Thôi đủ rồi, chị Molly à. Lần này không giống như lần trước đâu. Hội bây giờ được chuẩn bị chu đáo hơn, chúng ta có thuận lợi ngay từ đầu, chúng ta biết âm mưu của Voldermort…

Bà Weasley thốt ra một tiếng thét khiếp sợ nho nhỏ khi nghe âm thanh cái tên.

- Ôi, chị Molly, thôi đi mà. Đã tới lúc chị tập nghe quen cái tên đó. Chị nghĩ coi, tôi không thể hứa hẹn là sẽ không có ai bị thương tổn gì hết, không ai có thể cam đoan như vậy, nhưng so với lần trước chúng ta phen này khá hơn nhiều lắm. Lúc đó chị không ở trong Hội nên chị không biết, lần trước chúng ta bị bọn Tử thần Thực tử áp đảo về số lượng, một chọi hai mươi, và bọn chúng tỉa dần chúng ta từng người một…

Harry lại nghĩ đến tấm ảnh, đến nét mặt tươi cười của ba má nó. Nó biết thầy Moody vẫn đang quan sát nó.

Chú Sirius đột ngột nói:

- Đừng lo lắng về Percy. Nó sẽ quay lại. Voldermort sớm muộn gì cũng sẽ chườn mặt ra công khai, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Một khi hắn lộ mặt rồi, cả cái Bộ Pháp Thuật sẽ phải cầu xin chúng ta tha thứ cho họ.

Chú cay đắng nói thêm:

- Và tôi không chắc là tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của họ.

Thầy Lupin hơi mỉm cười.

- Còn chuyện ai sẽ chăm lo săn sóc Ron và Ginny nếu chị và anh Arthur chết, chẳng lẽ chị nghĩ là tụi tui sẽ để mặc các cháu chết đói sao?

Bà Weasley mỉm cười bẻn lẽn. Bà chùi mắt, lại nói lẩm bẩm:

- Tôi ngu quá…

Mười phút sau, Harry về phòng ngủ của nó và sau khi đóng cánh cửa lại, nó không thể nghĩ là bà Weasley ngu ngốc. Nó vẫn còn thấy hình ảnh ba má nó tươi cười với nó từ trong tấm ảnh cũ kỹ te tua, không hay biết là mạng sống của họ, cũng như của bao nhiêu người chung quanh họ, đang đi tới hồi kết thúc. Hình ảnh của Ông Kẹ đội lốt xác chết của từng người trong gia đình Weasley cứ thay phiên nhau vụt hiện lên trước mắt Harry.

Đột nhiên, cái thẹo trên trán nó lại nhói đau và ruột gan nó lại quặn thắt hãi hùng.

- Thôi đi mà!

Harry nói một cách kiên quyết, vừa xoa xoa cái thẹo trong khi cơn đau dịu đi.

- Dấu hiệu thứ nhất của chứng điên: nói chuyện với cái đầu của mình.

Một giọng nói ranh ma phát ra từ bức tranh trống trơn trên tường.

Harry chẳng buồn để ý đến. Chưa bao giờ trong đời nó cảm thấy mình già như lúc này. Và dường như nó cảm thấy thiệt lạ lùng là chỉ non một giờ trước đây, nỗi băn khoăn của nó chỉ là về một cái tiệm Giỡn với lại ai nhận được cái phù hiệu Huynh trưởng.