Tụi nó đã chắc rằng sẽ phải gạn lọc thiệt kỹ tờ Nhật Báo Tiên Tri vào sáng hôm sau mới tìm thấy bài báo mà Percy đã nói đến trong lá thư của anh ta. Tuy nhiên, con cú phát báp lúc bay đi đã suýt va đổ cái nắp đậy bình sữa khi Hermione để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên và trải tờ báo thẳng thớm, để lộ một tấm hình bự chảng của bà Dolores Umbridge đang cười toe toét và nháy mắt nhè nhẹ với tụi nó bên dưới cái tít to:
BỘ PHÁP THUẬT THEO ĐUỔI CẢI CÁCH GIÁO DỤC
DOLORES UMBRIDGE ĐƯỢC BỔ NHIỆM “THANH TRA TỐI CAO” ĐẦU TIÊN
Miếng bánh mì nướng mới ăn được một nữa của Ron tuột ra khỏi ngón tay, nó rầu rĩ hỏi:
- Thanh tra Tối cao à? Cái đó nghĩa là gì?
Hermione đọc to:
Trong một phiên họp đáng ngạc nhiên vào tối hôm qua, Bộ Pháp Thuật đã thông qua một luật mới tự cho phép Bộ Pháp Thuật kiểm soát trường đào tạo Pháp sư và Phù thủy Hogwarts ở một mức độ chưa từng có trước đây.
Percy Weasley, trợ lý trẻ tuổi của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nói: “Ngài Bộ trưởng đã càng ngày càng không yên tâm với những việc có lúc đã xảy ra ở trường Hogwarts. Giờ đây ngài đang đáp lại những tiếng nói quan tâm của các bậc phụ huynh lo lắng, những người đang cảm thấy ngôi trường có lẽ đang đi thoe hướng mà họ không chấp nhận được”.
Đây không phải là lần đầu tiên trong những tuần lễ gần đây mà ông Fudge đã dùng đến luật mới để tác động đến sự phát triển ở ngôi trường phù thủy ấy. Gần đây nhất là vào ngày 30 tháng 8, Đạo luật Giáo dục Hăm hai đã được thông quan, để bảo đảm rằng, trong trường hợp ông hiệu trưởng hiện nay không đủ khả năng đề cử ứng viên vào vị trí giảng dạy, Bộ Pháp Thuật sẽ chọn một người thích hợp.
“Đó là cách mà cô Dolores Umbridge được bổ nhiệm vào giáo ban của trường Hogwarts”, theo như lời của ông Percy Weasley nói vào tối hôm qua. “Cụ Dumbledore đã không thể tìm được bất cứ ai, vì thế ngài Bộ trưởng bổ nhiệm cô Umbridge và dĩ nhiên, cố ấy đã đạt được thành công ngay tức thì…
Harry kêu to:
- Bà ấy đã CÁI GÌ?
Hermione nói quả quyết:
- Chờ, còn nữa.
“… đạt được thành công ngay tức thì, cách mạng hóa toàn bộ việc dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám và đã cung cấp cho ngài Bộ trưởng những phản hồi nhạy bén về những gì đang xảy ra ở trường Hogwarts.”
Chính là để chính thức hóa chức năng sau cùng này mà Bộ Pháp Thuật nay đã thông qua Đạo luật Giáo dục hăm ba, đặt ra một chức danh mới cho “Thanh tra Tối cao Hogwarts.”
Ông Weasley nói: “Đây là một giai đoạn mới đầy lý thú trong kế hoạch của ngài Bộ trưởng nhằm kiểm soát điều mà một số người đang coi là “những tiêu chuẩn sa sút” của trường Hogwarts. Vị Thanh tra sẽ có quyền lực kiểm tra những nhà giáo dục đồng nghiệp và bảo đảm rằng họ đạt tiêu chuẩn. Giáo sư Umbridge đã được bổ nhiệm vào chức vụ này để bổ sung nhiệm vụ giảng dạy của cô, và chúng tôi vui mừng tuyên bố là cô đã nhận nhiệm vụ.”
Những biện pháp mới của Bộ Pháp Thuật đã nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ phía phụ huynh học sinh trường Hogwarts. Ông Lucius Malfoy, 41 tuổi, phát biểu tại biệt thự Wiltshire vào tối hôm qua: “Giờ đây tôi cảm thấy đầu óc thư thái hơn khi biết cụ Dumbledore đang là đối tượng của một sự đánh giá công bằng và khách quan. Nhiều người trong chúng ta với mối quan tâm tha thiết đến lợi ích của con em mình đã lo lắng về một số quyết định quái gỡ trong mấy năm vừa qua của cụ Dumbledore và sẽ vui mừng được biết là Bộ Pháp Thuật đang để mắt đến tình hình ấy.”
Trong số “những quyết định quái gở” ấy chắc chắn có việc bổ nhiệm giáo ban gây nhiều tranh cãi đã được tường thuật trên trang báo này dạo gần đây, những sự bổ nhiệm này bao gồm người sói Remus Lupin, người lai khổng lồ Rubeus Hagrid, và cựu Dũng sĩ Diệt Hắc ám mắc bệnh ảo tưởng Moody “Mắt-điên”.
Dĩ nhiên, thiên hạ đồn rằng ông Albus Dumbledore, có thời là nhân vật cực kỳ quan trọng trong Liên đoàn Pháp thuật Quốc tế và Tổng Tướng lãnh của Pháp thuật đoàn, nhưng nay không còn cáng đáng nổi nhiệm vụ điều hành ngôi trường uy tín Hogwarts nữa.
Một người bên trong Bộ Pháp Thuật nói vào tối hôm qua: “Tôi nghĩ việc chỉ định Thanh tra là bước đầu tiên hướng đến việc bảo đảm cho trường Hogwarts có một vị hiệu trưởng mà tất cả chúng ta có thể đặt niềm tin vào.”
Các vị tiên chỉ của Pháp thuật đoàn Griselda Marchabanks và Tiberius Ogden đã từ chức để phản đối việc bày vẽ ra chức vụ Thanh tra trường Hogwarts. Bà Marchabanks nói: “Hogwarts là một trường học, chứ không phải là đồn biên phòng của văn phòng Cornelius Fudge. Đây là một hành động đáng ghê tởm nữa nhằm làm giảm uy tín cụ Dumbledore.” (Để biết đầy đủ về việc bà Marchabanks bị coi là mối liên hệ với những nhóm yêu tinh nổi loạn, xin xem trang 17).
Hermione đọc xong, nhìn qua hai người bạn bên kia bàn. Cô nàng đang thở dồn dập và đôi mắt thì sáng quắc lên:
- Vậy là bây giờ tụi mình biết tại làm sao mà tụi mình mắc phải mụ Umbridge rồi! Lão Fudge đã thông qua cái “Đạo luật Giáo dục” ấy và áp đặt mụ ấy lên tụi mình! Và bây giờ lão sẽ cho mụ thêm quyền hạn kiểm tra những thầy cô khác! Mình không thể nào tin nổi! Quá sức sỉ nhục…
Harry nói:
- Mình biết.
Nó ngó xuống bàn tay phải của nó đang siết chặt chéo khăn trải bàn và nhìn thấy nét mờ mờ trắng nhợt của những con chữ mà mụ Umbridge đã buộc nó cứa vào da.
Vậy mà một nước cười hí hửng đang nở trên gương mặt của Ron. cả Harry và Hermione ngó nó chằm chằm. Harry hỏi:
- Cái gì vậy?
Ron vui vẻ nói:
- Ôi, mình nóng lòng muốn coi cô McGonagall bị kiểm tra quá. Mụ Umbridge sẽ không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Hermione đứng bật dậy nói:
- Thôi đi, tụi mình nên đi lên lớp, nếu mụ dự giờ kiểm tra lớp thầy Binns thì tụi mình không nên đi trễ…
Nhưng giáo sư Umbridge không dự giờ lớp Lịch sử Pháp thuật của tụi nó, buổi học hôm nay cũng tẻ ngắt như buổi học thứ hai tuần trước. Bà cũng không có mặt trong căn hầm của thầy Snape khi tụi nó xuống đó để học hai tiết Độc dược, ở lớp này bài luận văn của Harry về nguyệt thạch được đưa trở lại cho nó với một chữ T đen xì nhọn hoắt được nguệch ngoạc ở góc trên của tờ giấy da.
Với một nụ cười khủng khỉnh ta đây, ty Snape nói trong khi lướt đi giữa bọn học trò để trả lại bài cho tụi nó:
- Ta đã thưởng cho trò điểm số mà trò sẽ nhận được nếu nộp bài làm như thế này trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Điều này sẽ giúp cho trò có một ý niệm thực tế về điều có thể mong chờ trong kỳ thi của mình.
Thầy Snape đã đi tới trước lớp và xoay gót quay lại đối diện với lũ học trò.
- Tiêu chuẩn chung của bài làm này là vô cùng tận. Hầu hết các trò đã thi rớt nếu như bài làm này là bài thi. Ta muốn được thấy nhiều nỗ lực hơn nữa trong bài luận văn tuần này về sự đa dạng phong phú của thuốc giải độc, nếu không ta sẽ phạt cấm túc những đứa ngu độn có bài điểm T.
Thầy cười tự đắc trong khi Draco Malfoy khúc khích cười và thì thầm bằng cái giọng vang xa:
- Có đứa bị điểm T hả? Aùi chà!
Harry nhận thấy Hermione liếc ngang sang bên để xem nó được điểm gì; nó bèn nhét thiệt nhanh bài luận văn về nguyệt thạch của mình vô cặp, cảm thấy nên giữ kín chuyện này như chuyện riêng tư.
Quuyết tâm không tạo cho thầy Snape một cái cớ nào để đánh hỏng nó trong buổi học hôm nay, Harry đọc đi đọc lại từng dòng chữ một của lời hướng dẫn trên bảng đen ít nhất ba lần trước khi thực hành. Dung dịch Tăng cường của nó không đổi sang được đúng màu ngọc lam trong veo như dung dịch của Hermione, nhưng ít nhất thì cũng có được màu xanh lợ, chứ không đến nỗi màu hồng như dung dịch của Neville, và nó đã nộp một lọ dung dịch đó lên bàn thầy Snape vào cuối buổi học với một cảm giác lẫn lộn vừa hồ nghi vừa nhẹ nhõm.
Khi tụi nó trèo lên mấy bậc cầu thang để ra khỏi căn hầm và băng ngang qua tiền sảnh để đi ăn trưa, Hermione nói:
- Thôi thì cũng không đến nỗi tệ như tuần rồi, hén? Và điểm bài làm cũng không quá tệ, đúng không?
Cả Ron lẫn Harry đều không hưởng ứng, cô nàng bèn tấn thêm:
- Thôi được, ý mình nói là mình không mong gì điểm hạng cao nhất, một khi thầy áp dụng tiêu chuẩn kỳ thi Pháp sư Thường đẳng, nhưng qua được giai đoạn này cũng làm mình phấn khởi lên, mấy bồ thấy đúng không?
Harry ậm ừ trong cổ họng mấy tiếng vô thưởng vô phạt. Hermione đáp:
- Dĩ nhiên, từ nay đến ngày thi còn nhiều điều có thể xảy ra, tụi mình còn cả đống thì giờ để tiến bộ, nhưng điểm hạng mà tụi mình có được lúc này là một thứ mức cơ bản, đúng không? Một thứ tụi mình có thể dựa vào đó…
Tụi nó cùng ngồi xuống với nhau bên dãy bàn Gryffindor.
- Hiển nhiên là mình cũng ớn nếu bị điểm G…
Ron ngắt lời cô nàng:
- Hermione à, nếu bồ muốn biết điểm của tụi này thì cứ hỏi.
- Mình đâu có… ý mình là… ừ, nếu mấy bồ muốn nói cho mình biết…
Ron múc canh vô chén của nó, nói:
- Mình lãnh điểm K, hài lòng chưa?
Fred vừa đi tới bên bàn cùng với George và Lee Jordan. Anh chàng ngồi xuống bên phải Harry và nói:
- Oái, chẳng có gì đáng xấu hổ. Lãnh một điểm K khỏe khoắn ngon lành thì không có gì bậy bạ hết.
Hermione nói:
- Nhưng, K có nghĩa là…
- “Kém”, đúng vậy.
Jordan nói.
- Nhưng vẫn còn đỡ hơn điểm T hén? Nghĩa là “Tồi”.
Harry cảm thấy mặt mày nóng dần lên, bèn xạo ra một cơn ho sặc vì cái bánh mì nhỏ của nó để lánh đi. Sau khi hết cơn ho xạo, nó hết sức lấy làm tiếc vì nhận ra Hermione vẫn còn sôi nổi bàn về điểm hạng kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
- Vậy điểm cao nhất là G, nghĩa là “Giỏi”, và kế đến là X…
George sửa sai:
- Không, XS, tức là “Xuất sắc” và anh luôn luôn cho là Fred và anh lẽ ra phải được xuất sắc về mọi thứ, bởi vì chỉ cần đến kỳ thi là tụi này xuất hết sắc.
Mọi người phá ra cười ngoại trừ Hermione, cô nàng chau mày nói:
- Vậy sau XS là X nghĩa là “Xoàng”, đó là điểm thấp nhất được cho đậu, đúng không?
- Đúng,
Fred nói, nhúng nguyên một cái bánh mì nhỏ vô chén xúp của nó, chuyển lên miệng và nhai nuốt nguyên con.
Ron giơ cả hai tay lên trong điệu bộ ca tụng nhạo báng:
- Kế đến là điểm K cho “Kém” và T cho “Tồi”.
George nhắc nhở nó:
- Và rồi điểm Q.
- Điểm Q?
Hermione hỏi lại, có vẻ ngạc nhiên:
- Có điểm thấp hơn điểm T nữa sao? Q có nghĩa là quỉ quái gì chứ?
George đáp gọn:
- Quỉn.
Harry lại bật cười, mặc dù nó không chắc có phải George nói chơi hay không. Nó tưởng tượng đến lúc phải tìm cách giấu diếm Hermione là nó bị điểm Q trong tất cả bài thi Pháp sư Thường đẳng rồi lập tức nêu quyết tâm từ nay phải học hành chuyên cần hơn.
Fred hỏi:
- Tụi bây có tiết học nào bị dự giờ chưa?
Hermione nói ngay:
- Chưa. Còn các anh?
George nói:
- Mới rồi, trước giờ ăn trưa. Môn Bùa mê.
Harry và Hermione cùng hỏi:
- Nó ra làm sao?
Fred nhún vai:
- Không đến nỗi tệ. Mụ Umbridge chỉ trốn trong một góc ghi ghi chép chép trên cái bìa cứng của mụ. Mấy em biết thầy Flitwick như thế nào rồi đó, thầy đối đãi với mụ như khách quí, như thể mụ không hề gây phiền hà gì cho thầy hết. Mụ chẳng nói gì nhiều. Chỉ hỏi Alicia vài câu về lớp học bình thường như thế nào, Alicia nói với mụ là lớp bình thường tốt lắm, vậy thôi.
George nói:
- Anh thì chẳng lo cụ Flitwick bị phàn nàn chê bai đâu. Cụ thường cho mọi người qua truông ổn thỏa trong các kỳ thi.
Fred hỏi Harry:
- Trưa nay em có tiết học với ai?
- Cô Trelawney…
- Điểm T, nếu anh từng thấy một điểm T…
- … thêm mụ Umbridge nữa.
George nói:
- Thôi, hôm nay ráng ngoan ngoãn và giữ bình tĩnh với mụ Umbridge. Angeline sẽ nổi khùng lên nếu biết em bị mất thêm mấy buổi tập dượt nữa vì cầm túc.
Nhưng Harry không cần phải đợi tới giờ học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mới bị gặp giáo sư Umbridge. Trong lúc nó đang ngồi ở một góc tối xa khuất nhất trong lớp học Chiêm tinh và lôi ra quyển nhật ký chiêm bao của nó, thì Ron thúc cùi chỏ vô hông nó và Harry lập tức nhìn quanh, thấy ngay giáo sư đang từ dưới sàn hiện lên xuyên qua cái cửa sập. Lớp học đang tán gẫu vui vẻ chợt im phăng phắc tức thì. Tiếng nói cười ồn ào tắt ngúm đột ngột khiến giáo sư Trelawney đang phấp phới lượn lờ trong lớp để phát ra mấy cuốn Sấm Mộng phải ngoảnh đầu lại.
Giáo sư Umbridge nói với cái miệng cười rộng chành bành:
- Chào giáo sư Trelawney. Tôi tin là cô đã nhận được thông báo của tôi, cho cô biết ngày giờ của cuộc thanh tra rồi chứ?
Giáo sư Trelawney gật đầu cộc lốc và với vẻ rất ư bực dọc, cô quay lưng lại giáo sư Umbridge và tiếp tục phát sách. Vẫn toét miệng cười, giáo sư Umbridge nắm lấy cái lưng ghế gần nhất kéo tới trước lớp và đặt nó đằng sau cái ghế của giáo sư Trelawney chỉ vài phân. Sau đó bà ngồi xuống, lấy từ cái giỏ xách tay in hoa ra cái bìa kẹp hồ sơ của bà, rồi ngước nhìn lên với vẻ hong hóng, chờ đợi lớp học bắt đầu.
Giáo sư Trelawney quấn mấy cái khăn quàng quanh bà chặt hơn bằng mấy ngón tay hơi run run rồi quan sát lớp học qua hai tròng kính lúp vĩ đại.
- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nghiên cứu về những giấc mơ tiên tri.
Bà nói bằng một sự cố gắng dũng cảm để có được giọng nói huyền bí như mọi khi, mặc dù giọng của bà hơi run run.
- Các em hãy chia ra thành từng cặp hai người và ngờ sự hỗ trợ của quuyển Sấm Mộng mà giải cho nhau những hình ảnh trong chiêm bao mới nhất của bạn mình.
Dường như bà có ý lướt về phía chỗ ngồi của bà, nhưng nhìn thấy giáo sư Umbridge ngồi ngay bên cạnh đó, bà lập tức xoay chiều một cái rẹt sang trái, đi về phía Parvati và Lavender, hai cô nàng này đang say sưa đắm chìm vào cuộc thảo luận về giấc mơ gần đây nhất của Parvati.
Harry mở quyển Sấm Mộng của nó ra, len lén quan sát bà Umbridge. Lúc này bà ta đang ghi chép gì đó trên cái bìa kẹp hồ sơ của mình. Vài phút sau bà ta đứng lên và bắt đầu đi lại lững thững trong phòng theo chân giáo sư Trelawney, lắng nghe những lời trao đổi giữa mấy thầy trò và chen vô chỗ nay chỗ kia vài câu hỏi. Harry lật đật cúi đầu xuống cuốn sách của nó.
Nó nói với Ron:
- Mau mau nghĩ ra một giấc mơ gì đi, để rủi mà con cóc già ấy đi tới chỗ tụi mình.
Ron phản đối:
- Lần trước mình làm rồi, bây giờ tới phiên bồ, bồ kể cho mình nghe một giấc chiêm bao đi.
Harry không thể nhớ ra nó đã chiêm bao cái gì trong suốt mấy ngày qua, nó tuyệt vọng kêu lên:
- Ôi, mình không biết… Vậy cứ coi như mình đã mơ thấy mình… dìm thầy Snape trong cái vạc của mình. Ừ, chắc là được đó…
Ron vừa mở quyển Sấm Mộng ra vừa cười ngất.
- Được chứ, tụi mình phải cộng tuổi của bồ vô ngày chiêm bao, con số của các mẫu tự trong chủ đề giấc mơ… nó là “dìm” hay “vạc” hay “thầy Snape” hả?
- Cái nào cũng được, lựa đại một cái đi.
Harry nói, tình cờ liếc ra sau lưng nó. Giáo sư Umbridge lúc này đang đứng dòm qua vai giáo sư Trelawney mà ghi chú trong khi bà giáo môn Chiêm tinh đang hỏi Neville về nhật ký chiêm bao của nó.
Ron đang cắm cúi tính toán.
- Bồ có giấc chiêm bao này vào đêm nào?
- Mình không biết, nếu bồ muốn thì cứ cho đại là tối hôm qua đi.
Harry nói với Ron, nhưng tai thì lắng nghe những gì giáo sư Umbridge nói với giáo sư Trelawney. Bây giờ họ chỉ còn cách nó và Ron một cái bàn. Giáo sư Umbridge đang ghi chú thêm một nhận xét vào cái bìa kẹp hồ sơ của bà ta và giáo sư Trelawney thì tỏ ra khó chịu hết chỗ nói.
Ngước lên nhìn giáo sư Trelawney, giáo sư Umbridge nói:
- Này, cô đã công tác ở vị trí này chính xác là bao lâu?
Giáo sư Trelawney quắc mắt nhìn bà ta, hai tay khoanh trước ngực, hai vai gồng lên như thể mong muốn tự bảo vệ mình đến mức tối đa trước sự sỉ nhục của bà thanh tra. Sau một lúc im lặng dường như để quyết định câu hỏi cũng không đến nỗi quá xúc phạm đến nỗi mà có thể phớt lờ nó đi một cách hợp lý, giáo sư Trelawney nói bằng một giọng phẫn nộ sâu sắc:
- Gần mười sáu năm.
Giáo sư Umbridge ghi chú vào bìa kẹp hồ sơ của bà ta.
- Cũng khá lâu. Vậy giáo sư Dumbledore là người đã bổ nhiệm cô?
Giáo sư Trelawney đáp cộc lốc:
- Đúng vậy.
Giáo sư Umbridge lại ghi thêm một điều gì đó.
- Và cô là chít của nhà tiên tri Cassandra Trelawney à?
Giáo sư Trelawney ngẩng cao đầu hơn một tí nữa.
- Đúng vậy.
Một ghi chú khác vào bìa kẹp hồ sơ.
- Nhưng mà tôi nghĩ… cứ đính chính nếu tôi nói sai nhé… cứ nghĩ rằng cô là người đầu tiên trong dòng tộc có được khả năng linh cảm kể từ thời Cassandra tới nay chứ?
- Những khả năng như vậy thường truyền… ơ… cách quãng ba thế hệ.
Giáo sư Trelawney nói, và nụ cười như cóc của giáo sư Umbridge lại toét ra. Bà lại ghi chú thêm điều gì đó và cất giọng đường mật, nói:
- Dĩ nhiên. À, vậy cô có thể tiên đoán điều gì đó về tôi không?
Bà ta ngước lên nhìn một cách tò mò, vẫn mỉm cười. Giáo sư Trelawney sửng sốt như thể không sao tin nổi hai tai mình. Níu lấy cái khăn quàng quấn quanh cái cổ khẳng khiu của mình một cách giận dữ, giáo sư Trelawney nói:
- Tôi không hiểu bà.
Giáo sư Umbridge nói rõ ràng:
- Tôi muốn cô coi bói cho tôi.
Harry và Ron giờ đây không phải là những người duy nhất lén dòm qua đằng sau cuốn sách và nghe trộm; gần hết lớp học đang tròn mặt nhìn sững giáo sư Trelawney khi bà đứng thẳng lên, khiến những xâu chuỗi hạt và vòng đeo tai kêu rủng rẻng lanh canh. Bà nói bằng một giọng bị xúc phạm danh dự đạo đức một cách ghê tởm.
- Nội Nhãn bất Kiến theo mệnh lệnh!
Giáo sư Umbridge nói nhỏ nhẹ, vẫn ghi ghi chép chép vô bìa kẹp hồ sơ:
- Tôi hiểu.
Bỗng nhiên giáo sư Trelawney nói, ráng dùng giọng nói thanh tao nhẹ hẫng bà thường dùng, mặc dù hiệu quả huyền bí của giọng nói có hơi bị làm hỏng đi ít nhiều do sự cố giọng nói bị run run vì giận dữ.
- Tôi… nhưng… nhưng… khoan đã! Tôi… tôi nghĩ tôi có thấy cái gì đó… cái gì đó liên quan đến bà… Chà, tôi cảm giác được điều gì đó… điều gì đó tối tăm… một hiểm họa nghiêm trọng…
Giáo sư Trelawney chỉ một ngón tay run lẩy bẩy vào giáo sư Umbridge, bà này tiếp tục mỉm cười chành bành tét mép, chân mày nhướn lên.
Giáo sư Trelawney đột ngột chấm dứt:
- Tôi e là… tôi sợ là bà đang gặp hiểm họa lớn!
Một chốc im lặng. Giáo sư Umbridge dò xét giáo sư Trelawney. Rồi nguệch ngoạc trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà thêm một lần nữa, bà nói một cách êm ái:
- Được. Thôi vậy, nếu đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm được…
Bà ta quay đi, bỏ lại giáo sư Trelawney đứng chết trân tại chỗ, ngực phập phồng. Harry bắt gặp ánh mắt Ron và biết là Ron đang suy nghĩ giống y như nó: cả hai đứa đều đã biết là giáo sư Trelawney là một mụ bịp già, nhưng mặt khác, chúng căm ghét bà Umbridge quá xá đến nỗi chúng cảm thấy gần như đứng về phe cô Trelawney… ấy là cho tới khi cô lao xuống phía tụi nó vài phút sau đó.
- Sao?
Cô Trelawney búng ngón tay dài ngoẵng của mình dưới mũi Harry, nhanh nhẹn một cách khác hẳn phong cách cố hữu.
- Đưa tôi xem phần mở đầu mà trò đã ghi trong nhật ký chiêm bao của trò.
Và đến thời điểm mà giáo sư Trelawney bắt đầu diễn giải giấc mơ của Harry bằng giọng nói ở tông cao nhất của cô (toàn bộ giấc mơ, kể cả những chi tiết liên quan đến ăn cháo, đều rõ ràng là báo trước một điều kinh khủng và một cái chết yểu) thì Harry cảm thấy bớt đồng cảm với cô rất nhiều. Trong suốt thời gian đó, giáo sư Umbridge đứng cách đó vài bước, ghi ghi chép chép trên tấm bìa kẹp hồ sơ, và khi chuông reo, bà là người đầu tiên trèo xuống cái thang dây bằng bạc để sau đó đứng sẵn đợi mọi người khi cả lũ kéo đến lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mười phút sau đó.
Giáo sư Umbridge ư ử ngâm nga và tự mỉm cười một mình khi bọn học trò kéo vô phòng học. Bởi vì tiết trước đó Hermione học bên lớp Số học, nên Harry và Ron phải kể lại cho Hermione nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra trong lớp Chiêm tinh, trong khi tụi nó lôi từ trong cặp ra mấy cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng vệ. Nhưng trước khi Hermione có thể hỏi han điều gì, giáo sư Umbridge đã yêu cầu tụi nó giữ trật tự, và tất cả bèn im re.
- Cất đũa phép đi.
Bà Umbridge vẫn chành miệng mỉm cười khi ra chỉ thị cho tụi nó; và những ai đã lo le chút hy vọng được rút đũa phép ra đã phải rầu rĩ cất lại vô cặp.
- Bởi vì chúng ta đã đọc xong chương Một trong buổi học trước, tôi muốn hôm nay tất cả các em lật sách ra trang mười chín và bắt đầu đọc chương hai, “Lý thuyết Phòng vệ Thông thường và Nguồn gốc của chúng.” Không cần nói năng gì cả.
Vẫn mỉm cười toét miệng, một nước cười tự thỏa mãn, bà ngồi xuống bên bàn giáo sư. Lớp học phát ra một tiếng thở dài nghe rõ khi mọi người như một, đều lật sách ra trang mười chín. Harry ngao ngán tự hỏi liệu cuốn sách có đủ chương cho tụi nó đọc suốt tất cả các buổi học trong cả năm hay không, và khi đang xem thử nội dung mục lục, nó nhận thấy Hermione lại đưa tay lên trời.
Giáo sư cũng đã nhận thấy, và hơn nữa, bà dường như đã tìm ra được một chiến lược cho một tình huống như vậy. Thay vì cố gắng làmm bộ như không nhận thấy Hermione giơ tay, bà lại đứng lên và đi vòng qua những dãy bàn trước lớp cho đến khi bà diện-đối-diện với Hermione. Sau đó bài cúi thấp xuống và thì thầm, để cho cả lớp còn lại không thể nghe.
- Lần này là gì nữa hả cô Granger?
Hermione nói:
- Em đã đọc hết chương hai.
- Vậy thì, đọc tiếp tới chương ba.
- Em đã đọc hết luôn chương đó rồi. Em đã đọc hết cả cuốn sách.
Giáo sư Umbridge chớp chớp mắt nhưng hầu như ngay tức thì lấy lại được tư thế đĩnh đạc của bà.
- Vậy thì em có thể nói cho tôi biết Slinkhard nói gì về phản-bùa trong chương mười lăm?
Hermione nói ngay tức thì:
- Ông ấy nói rằng phản-bùa bị gọi thế là không đúng. Ông nói phản-bùa chỉ là một cái tên người ta đặt cho bùa của mình khi họ muốn cho chúng nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn.
Giáo sư nhướn chân mày lên, và Harry biết bà đang trấn áp ý muốn của bà. Hermione tiếp tục nói:
- Nhưng mà rm không đồng ý.
Chân mày của giáo sư Umbridge lại nhướn cao thêm một tí và cái nhìn chằm chằm của bà ta vào Hermione càng trở nên lạnh lùng hơn một cách rõ rệt. Bà lập lại:
- Em không đồng ý à?
Hermione không giống như giáo sư Umbridge, chẳng cần thì thào gì cả, mà nói bằng một giọng rõ ràng ngân vang đến nỗi giờ đây lôi kéo được sự chú ý của cả lớp học.
- Dạ, em không đồng ý. Ông Slinkhard không thích trù ếm, đúng không? Nhưng em nghĩ bùa ếm rất hữu ích khi chúng được dùng cho mục đích phòng vệ.
Giáo sư Umbridge thẳng lưng lên, quên béng giả bộ thì thầm.
- À, thì ra em nghĩ vậy, phải không? Nhưng mà, tôi e rằng chính quan điểm của ông Slinkhard, chứ không phải ý kiến của em; mới đáng kể trong lớp học này, cô Granger à.
Hermione bắt đầu cãi:
- Nhưng…
- Thôi đủ rồi.
Giáo sư Umbridge nói. Bà ta đi trở lại trước lớp và đứng trước mặt lũ học trò, tất cả vẻ khoái chí tự mãn bà tỏ ra lúc đầu buổi học bây giờ đã biến mất hết.
- Cô Granger, tôi trừ nhà Gryffindor năm điểm.
Những tiếng rù rì chợt lặng trang trong chốc lát vì quyết định này. Harry tức giận nói:
- Tại sao?
Hermione khẩn khoản thì thầm với nó:
- Bồ đừng có dây vô vụ này.
Giáo sư Umbridge nói một cách êm ái:
- Vì đã làm hỏng buổi học bằng những câu hỏi chen ngang nhảm nhí. Tôi ở đây là để dạy dỗ các em dùng một phương pháo được Bộ Pháp Thuật công nhận, không cổ vũ học sinh đưa ra quan điểm của mình về những vấn đề mà các em hiểu biết rất ít. Mấy thầy giáo trước đây của các em trong bộ môn này có thể đã cho các em nhiều sự phóng túng hơn, nhưng bởi vì không ai trong số họ – ngoại trừ giáo sư Quirrell, người đã ít nhất có vẻ tự giới hạn mình những đề tài phù hợp với lứa tuổi… có thể qua được sự thanh tra của Bộ Pháp Thuật…
Harry nói lớn:
- Dạ, thầy Quirrell là một thầy giáo tuyệt vời, chỉ có một hạn chế không quan trọng là phía sau cái đầu ông ta thò ra Chúa tể Voldermort.
Theo sau câu nói dõng dạc này là một trong những cơn im lặng lớn nhất mà Harry từng nghe thấy. Sau đó…
Giáo sư Umbridge nói giọng ngọt xớt:
- Tôi nghĩ là một tuần lễ cấm túc nữa sẽ tốt cho em, ông Potter à.
Vết cứa trên mu bàn tay của Harry không kịp lành vào sáng hôm sau, nó lại ứa máu nữa. Nó chẳng hề phàn nàn tới một tiếng trong suốt buổi cấm túc; nó quyết tâm không tặng cho bà Umbridge sự thỏa mãn; nó cứ viết đi viết lại câu Tôi không được nói dối và không một âm thanh nào vuột ra khỏi môi nó, mặc dù vết cứa sâu dần theo mỗi con chứ.
Phần tồi tệ nhất của vụ cấm túc tuần thứ hai là, đúng như George đã dự đoán, là phản ứng của Angeline. Cô nàng dồn Harry vô chân tường khi nó vừa mới tới bên dãy bàn ăn của nhà Gryffindor để dùng điểm tâm vào sáng ngày thứ ba và hét to đến nỗi giáo sư McGonagall từ trên bàn giáo sư phải lao xuống chỗ hai đứa nó xem sự thể ra sao.
- Cô Johnson, sao trò dám gây huyên náo như vậy trong Đại Sảnh đường! Trừ nhà Gryffindor năm điểm!
- Nhưng… thưa giáo sư… hắn lại tự làm cho mình bị cấm túc một lần nữa…
Giáo sư McGonagall ngắt lời Angeline, quay sang Harry:
- Cái gì vậy, Potter? Cấm túc nữa à? Ai phạt?
Harry cố tránh nhìn vào đôi mắt nhỏ sáng quắc và được đóng khuôn vuông vức sau gọng kiếng của giáo sư McGonagall, lí nhí nói:
- Giáo sư Umbridge phạt con ạ.
Giáo sư McGonagall hạ thấp giọng nói để cho đám học sinh tò mò bên nhà Ravenclaw đằng sau lưng bà không thể nghe, bà hỏi:
- Có phải con sắp nói với tôi rằng sau khi tôi đã khuyên nhủ con hồi thứ hai tuần rồi, con lại nổi xung trong lớp của giáo sư Umbridge một lần nữa hả?