Khi Harry xuống tới nhà bếp, ba người của nhà Dursley đã ngồi sẵn quanh cái bàn rồi. Không ai thèm ngẩng nhìn lên khi nó bước vô và ngồi xuống. Gương mặt to bè và đỏ au của dượng Vernon khuất đằng sau tờ báo buổi sáng Tin thư Nhật báo, còn dì Petunia thì đang cắt một trái bưởi làm tư, môi của dì mím lại trên những cái răng như răng ngựa.
Dursley có vẻ tức tối hờn dỗi, và không biết do đâu mà nó dường như chiếm nhiều chỗ hơn thường ngày. Điều này rất có ý nghĩa, bởi vì thường ngày nó cũng đã một mình chiếm hết cả một cạnh của cái bàn vuông. Mắt Dursley đỏ lên khi dì Petunia đặt một phần tư trái bưởi không ướp đường lên cái đĩa của nó với giọng nói run run:
“Phần của con đây, Diddy cục cưng của má!”
Cuộc đời của Dursley đã ngoẹo sang một khúc quanh không dễ chịu chút nào kể từ khi nó về nhà nghỉ hè với tờ trình kết quả học tập cuối năm.
Như thường lệ, dượng Vernon và dì Petunia đã loay hoay tìm cớ bào chữa cho những điểm xấu của nó: dì Petunia luôn luôn cho khẳng định rằng Dursley là một đứa bé thiên tài, chỉ tại thầy cô của nó không hiểu ra. Còn dượng Vernon thì khăng khăng rằng dù gì thì gì ông cũng không có muốn con trai mình là một thằng học gạo ẽo ợt. Họ cũng lờ phứt vụ nhà trường khiển trách Dursley hiếp đáp bạn bè trong tờ trình. Dì Petunia ràn rụa nước mắt phân trần:
“Nó chỉ là một cậu bé thích bông phèng cho vui, chứ nó không hại tới một con ruồi nữa là!”
Tuy nhiên ở cuối tờ trình có vài nhận xét khá cân nhắc cẩn thận của cô y tá trong trường mà cả dượng Vernon lẫn dì Petunia đều không thể nào giải thích được. Bất kể rằng cái sự quá trọng lượng của nó thực ra chỉ là sự mũm mĩm chó con, và rằng nó là một đứa bé đang lớn cần ăn nhiều thực phẩm, thì cái sự thật vẫn cứ là như vầy: những người cung cấp quần áo cho học sing của trường không thể nào tìm trong kho bộ đồ nào đủ lớn để vừa với khổ người béo ục của nó nữa. Cô y tá của trường đã nhìn thấy cái mà dì Petunia (mắt dì Petunia rất tinh trong những chuyện như tìm ra dấu tay trên những bức tường trắng bóc của dì, và trong chuyện rình ngó ai đến ai đi bên nhà hàng xóm) đơn giản không thèm thấy rằng Dursley chả cần thêm tí xíu bồi dưỡng nào thì nó cũng đã đạt tới xêm xêm kích thước và trọng lượng của một con cá voi.
Cho nên, sau nhiều trận giẫy nảy và nhiều phên cãi vã làm rung cả sàn ngủ của Harry, với rất nhiều nước mắt của dì Petunia tuôn ra, một chế độ ăn kiêng mới được bắt đầu. Tờ giấy ăn kiêng mà cô y tá của trường Smelting gởi đến nhà được ịn trên tủ lạnh. Cái tủ lạnh bây giờ đã được dọn trống trơn những món khoái khẩu nhất của Dursley như nước ngọt có ga và bánh ngọt, sôcôla và thịt băm ; để chất thế vô đó đầy nhóc những trái cây và rau cải cùng các thứ mà dượng Vernon gọi là “đồ ăn cho thỏ”. Để động viên an ủi Dursley về cái vụ kiêng khem này, dì Petunia khẳng định là cả nhà cũng ăn kiêng tuốt. Bây giờ dì đang phát cho Harry một phần tư trái bưởi. Harry nhận thấy miếng bưởi của nó nhỏ hoen miếng của Dursley rất nhiều. Dì Petunia dường như cảm thấy cách tốt nhất để giữ vững tinh thần cho Dursley là đảm bảo với nó rằng nó đã được chia phần ít ra thì cũng nhiều hơn của Harry.
Nhưng mà dì Petunia không biết gì hết về những thứ được giấu dưới tấm ván lót sàn tháo ra được dưới gầm giường của Harry. Dì không hề biết là Harry không hề ép mình theo thực đơn ăn kiêng chút nào. Lúc mới nghe phong thanh cái chuyện nó sẽ phải sống sót qua suốt mùa hè bằng cà rốt, Harry đã phái Hedwig đi cầu cứu đám bạn bè và người quen biết của nó, và họ đã hưởng ứng cơ hội này một cách kỳ diệu. Hedwig từ nhà Hermione trở về với một hộp bự đầy nhóc bánh phồng không đường. (Bởi vì ba má của Hermione là nha sĩ mà) Lão Hagrid, người giữ khóa của trường Hogwarts, đã bày tỏ lòng biết ơn Harry bằng cách gửi cho nó cả một bịch bánh đá do chính lão tự chế. (Harry không dám đụng tới mấy cái bánh này, vì nó đã có quá nhiều kinh nghiệm với tài nấu nướng của lão Hagrid) Tuy nhiên bà Weasley đã phái con cú của gia đình, con Errol, đem cho Harry một cái bánh trái cây khổng lồ và những cái bánh nhân thịt đủ loại. Tội nghiệp cho Errol, con cú già nua và yếu ớt, cần đến những năm ngày dưỡng sức mới phục hồi được sức khỏe sau cuộc hành trình. Và rồi đến sinh nhật của Harry, (mà cả nhà Dursley hoàn toàn không đếm xỉa gì tới), Harry nhận được bốn cái bánh sinh nhật siêu bự, do Hermione, Ron, lão Hagrid và chú Sirius, gởi tới. Harry vẫn còn để dành hai cái, nên nó ngong ngóng bữa điểm tâm thực sự của nó khi trở về phòng ngủ, nhờ vậy nó ăn miếng bưởi mà không phàn nàn gì hết.
Dượng Vernon đặt tờ báo qua một bên rồi khịt mũi chê bai, xong ngó xuống cái miếng bưởi một góc phần tư của ông. Ông càu nhàu với dì Petunia:
“Có nhiêu đây thôi à?”
Dì Petunia nhìn ông một cách nghiêm nghị, rồi gật đầu hướng về phía Dursley. Nó đã ăn hết phần bưởi của nó rồi và đang thòm thèm nhìn sang phần của Harry với ánh mắt chua cay trong đôi mắt heo ti hí.
Dượng Vernon thở một cái rõ là dài, làm lao xao cả bộ ria vĩ đại rậm rạp của ông. Rồi ông cầm muỗng lên.
Chuông cửa reo. Dượng Vernon hì hụi nhấc mình ra khỏi cái ghế và đi ra hành lang, tới cửa chính. Trong lúc dì Petunia còn bận bịu với cái ấm trà, Dursley nhanh như chớp chôm luôn phần bưởi còn lại của dượng Vernon.
Harry nghe có tiếng trò chuyện ở cửa ra vào, rồi tiếng ai đó cười, và tiếng dượng Vernon trả lời cụt ngủn. Rồi cửa chính đóng lại, và có tiếng xé giấy trong hành lang.
Dì Petunia đặt ấm trà xuống bàn và tò mò nhìn quanh xem dượng Vernon đã phải đi đâu. Dì không cần phải chờ lâu mới biết; chỉ chừng một phút sau, dượng Vernon đã quay lại. Trông dượng Vernon giận tím gan. Dượng quát Harry:
“Mày! Vô phòng khách! Ngay bây giờ!”
Hoang mang không biết nó bị coi là đã làm điều gì sai trái phen này, Harry đứng dậy đi theo dượng Vernon ra khỏi nhà bếp, qua phòng khách bên cạnh. Dượng Vernon đóng mạnh cánh cửa đằng sau lưng hai người. Ông bước đến lò sưởi rồi quay mặt về phía Harry, nói:
“Ra vậy!”
Nghe như thể ông sắp sửa tuyên bố nó bị bắt.
“Ra vậy.”
Harry thực tình tha thiết muốn hỏi:
“Ra vậy cái gì ạ?”
Nhưng nó cảm thấy không nên thử nghiệm cơn giận của dượng Vernon vào buổi sáng hôm hay, đặc biệt là khi tình hình đã bị tình trạng thiếu thực phẩm làm cho căng thẳng rồi. Vì vậy nó bèn làm ra bộ ngơ ngác một cách lễ phép.
Dượng Vernon chìa một mẩu giấy viết tay màu tím vào mặt Harry:
“Cái này mới được gửi tới đây. Một lá thư. Về mày.”
Harry càng thêm bối rối. Ai lại có thể đi viết thư cho dượng Vernon về nó kia chứ? Trong số những người nó biết, ai là người biết gửi thư bằng bưu điện?
Dượng Vernon trừng mắt ngó Harry, rồi lại ngó xuống lá thư, và đọc to:
Kính gửi ông bà Dursley,
Chúng ta chưa từng được giới thiệu với nhau, nhưng tôi chắc rằng là ông bà có nghe cháu Harry nói rất nhiều về thằng Ron, con trai của tôi.
Như Harry có lẽ đã nói cho ông bà biết, trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới sẽ diễn ra vào tối thứ hai này, và ông nhà tôi, Arthur, vừa xoay được mấy tấm vé hàng đầu nhờ thông qua mối quan hệ với Bộ Thể dục Thể thao phù thủy.
Tôi hy vọng ông bà sẽ cho phép chúng tôi đến đón Harry đi xem trận đấu, bởi vì đây đúng thực là cơ hội một-lần-trong-cả-đời-người; đã ba mươi năm nay nước Anh mới có dịp đăng cai Cúp Thế Giới, và vé thì thiệt là khó mà kiếm được. Chúng tôi dĩ nhiên rất vui mừng được lưu Harry ở lại nhà chúng tôi chơi đến hết mùa hè, và sẽ đưa cháu ra tàu lửa trở về trường học an toàn.
Xin ông bà phúc đáp càng nhanh càng tốt và tốt nhất là nhờ Harry gửi lời phúc đáp của ông bà cho chúng tôi theo cách thông thường, bởi vì người phát thư Muggle chưa bao giờ đưa thư tới nhà chúng tôi, và tôi không chắc là ông ta có biết nhà chúng tôi ở đâu không.
Hy vọng sớm gặp cháu Harry.
Kính thư,
Molly Weasley.
Tái bút: Tôi hy vọng đã dán đủ tem.
Dượng Vernon đọc xong, đút vô túi áo trước ngực và móc ra một cái gì đó. Dượng gầm gừ:
“Coi cái này nè!”
Dượng chìa ra một cái phong bì đã chứa lá thư của bà Weasley, và Harry phải khó khăn lắm mới nín cười được. Cái phong bì đó dán tem kín mít, chỉ chừa một lõm tí tẹo ở bì trước để bà Weasley ghi nhín nhín cái địa chỉ nhà Dursley bằng nét chữ nhỏ tí ti.
Harry cố gắng nói như thể cái chuyện bà Weasley làm chẳng qua là lỗi thông thường ai cũng có thể mắc phải:
“Vậy là bà ấy dán đủ tem đó chứ!”
Mắt của dượng Vernon lóe lên. Ông nói qua hàm răng nghiến chặt:
“Tay phát thư đã để mắt tới rồi. Hắn chắc chắn rất muốn biết coi lá thư này từ đâu gửi tới. Vì vậy hắn mới rung chuông. Có vẻ hắn nghĩ chuyện này tức cười lắm.”
Harry không nói gì. Người khác thì có thể không hiểu nổi tại sao dượng Vernon lại nổi cơn thịnh nộ chỉ vì một cái phong bì dán quá nhiều tem, nhưng Harry đã sống với gia đình Dursley quá lâu để dư biết họ nhạy cảm như thế nào về bất cứ điều gì khác thường, thậm chí chỉ hơi hơi khác bình thường một chút xíu.
Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của họ là bị ai đó khám phá ra chuyện họ có dính dáng (cho dù rất xa xôi) với những người như bà Weasley.
Dượng Vernon vẫn còn trừng mắt ngó Harry, còn Harry thì cố giữ cho nét mặt của mình có được vẻ trung dung. Nếu nó không làm hay lỡ nói ra bất cứ điều gì ngu ngốc, thì nó có thể được hưởng cái cơ hội cả đời người mới có một lần. Nó chờ cho dượng Vernon nói điều gì đó, nhưng dượng chỉ ngó nó trân trân hoài. Harry đành quyết định phá vỡ sự im lặng. Nó hỏi:
“Vậy… con có thể đi không ạ?”
Một cơn co thắt nhẹ lan qua gương mặt to bè tím lịm của dượng Vernon. Hàm ria vĩ đại rung khẽ. Harry nghĩ nó biết cái gì đang diễn ra sau lớp ria rậm ấy: một trận chiến dữ dội khi hai bản năng cơ bản nhất của dượng Vernon xung đột với nhau. Cho phep Harry đi thì sẽ làm cho Harry sung sướng, cái điều mà suốt mười ba năm qua dượng Vernon đã ra sức làm ngược lại. Nhưng mặt khác, cho phép Harry biến đi với gia đình Weasley cho đến hết mùa hè thì sẽ tống khứ được nó ra khỏi nhà sớm hơn hai tuần lễ so với hy vọng của mọi người, và dượng Vernon thì rất ghét cái sự phải chứa Harry trong nhà của dượng.
Dường như để có thêm thì giờ suy nghĩ, dượng Vernon cúi xuống nhìn lá thư của bà Weasley một lần nữa. Dượng ngó chằm chằm cái chữ ký với vẻ ghê tởm, rồi hỏi Harry:
“Mụ đàn bà này là ai?”
Harry nói:
“Dượng có gặp bà ấy rồi. Bà là má của đứa bạn thân nhất của con, thằng Ron, bà đã gặp dượng ở chỗ tàu Hog… chỗ chuyến tàu đưa con từ trường về hồi cuối niên học vừa rồi.”
Harry suýt nữa thì nói là “Tàu tốc hành Hogwarts “và chắc chắn điều đó sẽ khiến cho dượng Vernon phát điên lên. Không ai được phép nói to cái tên trường mà Harry học ở trong căn nhà của gia đình Dursley.
Dượng Vernon nhăn cái mặt bự lại như thể đang cố nhớ một điều gì đó khó chịu lắm. Cuối cùng ông gầm gừ:
“Có phải một mụ lùn phục phịch cùng với cả một bầy con tóc đỏ không?”
Harry cau mày. Nó cho là dượng Vernon hơi quá lời khi dùng từ “phục phịch” để miêu tả người nào khác, trong khi thằng con trai của dượng, thằng Dursley, rốt cuộc đã đạt được cái mà nó lăm le đạt được từ hồi mới lên ba, và rồi từ đó cứ bề ngang ngày càng ăn đứt bề cao.
Dượng Vernon lại tiếp tục nghiên cứu lá thư. Ông nói nhẹ như hơi thở:
“Quidditch! Quidditchlà cái đồ khỉ gió gì hả?”