Nói một chút về bản thân tôi.
Tôi là người Bình Đông, tới Đài Nam học hành, đại học và sở nghiên cứu đều học khoa điện máy.
26 tuổi, sau khi xuất ngũ vẫn luôn làm kỹ sư điện tử ở Nam Khoa, đến giờ đã chín năm rồi.
Đúng vậy, tôi 35 tuổi rồi, vừa nãy đã nói, bạn không cần tính 26+9 làm gì.
Trong cuộc đời tôi, tổng cộng từng có hai bạn gái.
Năm thứ hai đại học tôi quen cô bạn gái đầu tiên, năm ấy tôi 20 tuổi.
Tôi và cô ấy cùng trường không cùng khoa, gặp gỡ nhau trong một lần hoạt động liên khoa, quen biết được gần một
năm.
Khi đó tôi còn trẻ tuổi và đơn thuần, cũng chưa hiểu lắm về chuyện tình yêu.
Chỉ cần là bạn khác phái có cảm giác tốt hơn một chút so với bạn bè đã gọi là bạn gái.
Giờ nhớ lại, tôi cũng không dám chắc giữa mình với cô ấy có tình yêu hay không.
Vừa khai giảng năm thứ ba đại học xong lại trúng ngay lễ tình nhân, tôi hồ đồ chen chúc với một đám con trai cũng hồ đồ
như tôi trước cửa hàng bán hoa, tranh nhau mua vài bông hồ với giá cao hơn lúc bình thường vài lần.
Tôi cướp được 11 bông, mất hơn một ngàn đồng nhưng không những không thấy xót mà còn rất vui vẻ.
Tôi ôm bó hoa đi tìm cô ấy. Còn cô ấy vừa nhận hoa xong lệ đã rơi xuống.
"Em làm sao vậy?" Tôi rất đắc ý nhưng khuôn mặt lại giả bộ như không có gì.
"Em vốn định hôm nay nói chia tay với anh." Cô ấy nói. "Nhưng giờ em đổi ý rồi."
"Hả?" Câu đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên tới phát sốc, may là còn có câu thứ hai.
"Giờ em quyết định hai ngày nữa mới chia tay anh." Cô ấy nín khóc mỉm cười. "Vì bó hoa này khiến em rất cảm động, cám
ơn anh. Chúng mình tiếp tục làm bạn trai bạn gái thêm hai ngày nữa nhé."
Lần này tôi thực sự sốc tới mức không nói nên lời.
Nói đơn giản thì ngay hôm đó tôi và cô ấy đã chia tay, không cần chờ thêm hai ngày.
Tôi không hỏi lý do chia tay, vì dẫu sao có hỏi cũng không thu được câu trả lời thật lòng.
Vì con gái thường sẽ nói những câu trả lời tiêu chuẩn như kiểu: anh là người tốt nhưng mình không hợp nhau.
Trả lời kiểu vậy có thể không làm tổn thương người ta, lại có thể phủi sạch trách nhiệm, nhưng chắc gì đã là suy nghĩ
thật trong lòng các cô gái.
Sau đó tôi quen vài cô gái khác nhưng đều không sâu sắc gì.
Trong đó có một cô gái khiến tôi cảm thấy hứng thú mà cô ấy dường như cũng có cảm giác tốt về tôi.
Đáng tiếc là khi đó tôi sắp nhập ngũ, tôi không muốn vừa có bạn gái xong lại phải chia tách vì nhập ngũ, cũng sợ trong
lúc nhập ngũ, bạn gái thay lòng đổi dạ, vì vậy đành bỏ qua.
Còn cô gái đó, sau khi tôi nhập ngũ được hai năm cũng đã bị cưa đổ.
Bảy năm sau, tôi quen người bạn gái thứ hai, nhưng khi đó tôi đã đi làm được hai năm.
Chúng tôi quen nhau do bạn bè giới thiệu, cô là kế toán trong một công ty thương mại.
Nhưng quan hệ lần này chỉ kéo dài được nửa năm.
Thật ra tôi rất quý trọng quãng tình cảm đó, cũng cố hết sức chăm sóc cẩn thận, nhưng tôi không chịu nổi câu cô ấy luôn
nói.
"Nếu anh yêu em, bữa sáng anh sẽ ăn bánh nướng sữa đậu nành." Đại loại như vậy.
Ý là chỉ cần bữa sáng tôi không ăn bánh nướng sữa đậu nành cũng có nghĩa là không yêu cô ấy.
Tôi từng nói với cô ấy nhiều lần, nếu cô ấy muốn tôi làm điều gì đó thì cứ dùng cách nói bình thường thôi.
Có thể nói thẳng là: "em mong anh ngủ sớm một chút", "em muốn mai anh tới", chứ không phải "nếu anh yêu em anh sẽ đi
ngủ sớm một chút", "nếu anh yêu em mai anh sẽ tới".
Nhưng cho dù tôi nói bao nhiêu lần, cô ấy vẫn cứ nói: "Nếu anh yêu em anh sẽ không bảo em sử dụng cách nói bình
thường."
Thẳng thắn mà nói, cứ lệch pha nhau như vậy cũng là một vấn đề.
Bởi vì nếu P thì có Q, như vậy nếu không có Q thì tất nhiên cũng không có P.
Nhưng quan trọng không phải là chuyện có hay không có mà là liên quan giữa P với Q.
Có lẽ tôi phản ứng hơi quá, nhưng mỗi lần cô ấy dùng cách nói này, tôi đều thấy rất không thoải mái.
Vì không muốn cãi nhau vì chuyện nhỏ này nên tôi chỉ đành nén cơn bất mãn lại.
Nhưng cứ kiềm chế như vậy thật ra rất không tốt, vì nó không khác gì chất thêm thuốc nổ vào trong lòng.
Thuốc nổ không biến mất, chỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nguy hiểm.
Một khi châm ngòi, vụ nổ sẽ cực kỳ kinh khủng.
Một buổi tối, chúng tôi đang trên núi ngắm cảnh đêm, bỗng cô ấy nói:
"Nếu anh yêu em, anh sẽ vì em mà hái những vì sao trên bầu trời xuống."
Những lời này đã châm ngòi vụ nổ.
"Nếu em không thích anh, em sẽ cởi quần ra." Tôi nói.
"Anh nói cái gì?" Cô ấy kinh ngạc.
"Nếu em không yêu anh, em sẽ cởi quần lót ra." Tôi hỏi: "Em không cởi quần ra à?"
Cô ấy chỉ nhìn tôi, khuôn mặt đầy kinh ngạc.
"Em xem, em không cởi quần ra, chứng tỏ em yêu anh."
"Anh..."
"Nếu em không ngại, sau này anh sẽ thường xuyên dùng cách nói này để nói chuyện với em."
Cô ấy chắc rất ngại, vì sau khi ngắm cảnh đêm xong chúng tôi chia tay.
Bạn bè đều nói tôi quá xúc động, vì chuyện nhỏ như vậy mà chia tay thật không đáng.
Tuy tôi cũng hối hận vì bản thân đã quá xúc động, nhưng khi đó tôi mới 28 tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa núi xanh còn đó lo
gì thiếu củi đun, sau này tìm một cô bạn gái với cách nói chuyện bình thường hẳn cũng đơn giản.
Không ngờ qua thôn đó rồi, chẳng có cửa tiệm nào, suốt bảy năm sau, tôi gần như cách biệt với đàn bà con gái.
May là bạn bè của tôi cũng không ít người như vậy, cuộc sống cũng coi như phong phú, không tới mức trống rỗng.
Nhưng bạn bè lần lượt kiếm được bạn gái, sau đó kết hôn, người bên cạnh tôi càng lúc càng ít.
Cuối cùng chỉ còn lại mình tôi cô đơn.
Tuy rằng mấy ông bạn kia sau khi kết hôn đều nói thật mong có lại cuộc sống độc thân tự do, không ai quản thúc như
tôi.
Đáng tiếc là loại tự do này chẳng khác nào lơ lửng giữa không trung, tuy rằng đi theo hướng nào cũng được, song cũng
chính vì vậy, bàng hoàng, bất lực, cô đơn và trống rỗng cũng nhanh chóng theo đuôi.