Vi Như trước giờ luôn một lòng hướng về Lạc Tranh, lần này Sally lại làm cho nàng bị thương phải nhập viện nên đương
nhiên cô sẽ vô cùng tức giận.
Vừa nghe thấy Louis Thương Nghiêu hỏi han về tình hình của Lạc Tranh, Vi Như lập tức bước lên phía trước, đưa tay chỉ
thẳng vào mặt Sally.
“Là cô ta! Sáng sớm hôm nay cô ta đã lao vào phòng làm việc của sư phụ gây sự. Thái độ của cô ta vô cùng ngạo mạn, nói
chuyện cũng không có nể nang ai cả. Một lúc sau tôi nghe trong văn phòng phát ra tiếng động khác thường, lập tức đẩy
cửa bước vào liền thấy cô ta đã đánh sư phụ ngất xỉu. Trong không khí lúc đó còn phảng phất mùi phấn hoa nữa, chính là
từ chiếc hộp nhỏ này…”
Vi Như vốn rất thông minh, lại được Lạc Tranh dạy dỗ bấy lâu nay nên đã nhanh chóng thu lại những chứng cứ chống lại
Sally ở hiện trường lúc đó. Đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho Louis Thương Nghiêu, giọng của Vi Như vẫn tràn ngập sự phẫn
nộ.
“Sư phụ vốn bị dị ứng với phấn hoa, chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến cho chị ấy cảm thấy khó chịu muốn chết, huống chi
đây lại là một hộp đầy phấn hoa! Cô ta làm vậy chứng tỏ muốn hại chết sư phụ tôi mà!
Liệt bất đắc dĩ thở dài.
Deneuve nhìn hộp phấn hoa trong tay Louis Thương Nghiêu, thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, cũng biết rằng sự
việc lần này Sally đã làm quá mức rồi.
“Sally, mau xin lỗi đi…”
“Anh rể, em cầu xin anh. Đúng… em đã đưa hộp phấn hoa này cho Lạc Tranh, em cũng biết cô ấy bị dị ứng với phấn hoa.
Nhưng không ngờ cô ấy lại bị dị ứng nghiêm trọng như vậy. Chỉ là em muốn cảnh cáo cô ấy một chút thôi, không ngờ cô ấy
lại…”
“Đây là cái mà cô gọi là cảnh cáo một chút hả?” Louis Thương Nghiêu gầm lên ném mạnh chiếc hộp vào bức tường phía đối
diện khiến chiếc hộp vỡ tan tành, phấn hoa bên trong bay tung lên, rơi đầy trên mặt đất. Đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng,
bước mấy bước tới trước mặt Sally, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu như không nể mặt gia tộc nhà cô, tôi sẽ bắn chết cô ngay! Nếu như không nể tình cô là phụ nữ, tôi sẽ đánh chết cô
ngay! Tất cả mọi chuyện Vi Như đều thấy rõ ràng như vậy mà cô còn dám đứng đây giả vờ vô tội?”
“Anh rể, anh rể! Em thực sự không có nói dối. Em nói thật đấy. Anh nhìn cổ em xem, chính là Lạc Tranh đã làm em ra nông
nỗi này. Cô ấy thật đáng sợ, cô ấy như ma quỷ hiện hình vậy. Nếu như em không đánh cô ấy ngất đi, xem ra hôm nay em đã
chết rồi.” Sally sợ tới mức hai chân mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên run lẩy bẩy.
“Steven, lôi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!” Louis Thương Nghiêu vẫn đang chìm trong cơn giận dữ, lại
nghe thấy Sally nói xấu Lạc Tranh, cơn phẫn nộ trong lòng không thể kìm chế thêm nữa liền lớn tiếng ra lệnh.
“Đừng…”
“Thương Nghiêu, làm như thế Sally sẽ chết mất. Xin anh hãy nể mặt em mà tha cho nó đi được không? Em hứa với anh nó sẽ
không dám phạm phải sai lầm nào nữa đâu.” Deneuve kéo kéo cánh tay của Louis Thương Nghiêu, năn nỉ van xin.
Cho tới bây giờ Deneuve mới hiểu Louis Thương Nghiêu lo lắng cho Lạc Tranh tới mức nào. Trái tim cô bỗng trở nên nhói
đau, anh ấy đúng là rất yêu người phụ nữ đó.
“Chết?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh. “Cô ta cũng nên nếm thử cảm giác này! Steven…”
“Vâng, Louis tiên sinh!” Steven không nói thêm lời nào nữa, lập tức kéo Sally đi.
Deneuve kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Tiếng thét tới mức chói tai của Sally còn vang vọng lại mãi ở hành lang cho
tới khi… dần dần biến mất, không còn nghe thấy gì nữa.
“Thương Nghiêu…”
“Liệt, bác sỹ đã ra chưa? Tình hình cô ấy thế nào rồi?” Louis Thương Nghiêu không hề để ý tới vẻ mặt bi thương của
Deneuve, không chờ cô mở miệng nói thêm lời nào liền xoay người bước thẳng về phía Liệt đang đứng.
Liệt đang định trả lời thì cửa phòng cấp cứu lập tức mở ra, y tá đẩy Lạc Tranh ra ngoài. Louis Thương Nghiêu thấy thế
lập tức lao tới chiếc giường Lạc Tranh đang nằm, gọi khẽ, “Tranh... Tranh…”
“Thương Nghiêu…” Bác sỹ Lawrence từ phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy vậy vội vàng gọi Louis Thương Nghiêu lại.
“Lawrence, Lạc Tranh thế nào rồi?” Louis Thương Nghiêu vội vàng bước tới, lo lắng hỏi thăm tình hình. Lần
này Lạc Tranh bị thương ở đầu, bác sỹ chính đương nhiên là Lawrence.