Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 16: Tân Thanh Hà


Dưới tán cây râm mát, vẻ mặt Tân Thanh Hà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đang bước tới. Sắc mặt bà vô cùng bình thản tràn ngập nụ cười thân thiện.  

Lạc Tranh không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Nếu như lúc này nàng quay đầu nhìn lại, lập tức sẽ phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của Louis Thương Nghiêu.

Lúc Lạc Tranh kéo Louis Thương Nghiêu đến bên cạnh, nàng mới phát hiện biểu hiện của hai người này có gì đó không đúng lắm. Nàng khẽ cười rồi nói với Tân Thanh Hà.

“Đây là Thương Nghiêu, cũng chính là lý do khiến cháu yêu thành phố này.”

Ánh mắt của Tân Thanh Hà xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng không nói bất cứ điều gì, vẫn lẳng lặng nhìn Louis Thương Nghiêu như trước. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng thở dài nặng nhọc của bà. Sau đó bà đứng dậy có ý muốn rời đi.

Lạc Tranh có chút giật mình cùng sửng sốt, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào với tình huống trước mắt. Nàng chưa kịp bước lên gọi Tân Thanh Hà tiếng nào thì đã bị hành động của Louis Thương Nghiêu làm cho chấn động tới mức kinh hãi. Nàng chỉ nghe hắn cất tiếng gọi..  

“Mẹ!”

Trong nháy mắt, Lạc Tranh bị chấn động tới mức choáng váng, dường như hóa đá ngay tức khắc. Nàng đứng đờ một chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích.  

Bác ấy là…mẹ của Thương Nghiêu?

Khó trách, Lạc Tranh lại cảm thấy thân thiết như vậy. Thì ra bác ấy chính là mẹ của Louis Thương Nghiêu. Trong đầu nàng lại hiện lên những lời Liệt đã kể cho nàng lúc trước về mối quan hệ của cha mẹ Louis Thương Nghiêu năm xưa.  

Mà người trước mặt nàng lúc này chính là người Liệt vẫn hay gọi là dì, là người đã phải trải qua sự sinh ly tử biệt với người đàn ông mà bà yêu thương.  

Lúc này, Lạc Tranh cũng hiểu được lý do tại sao Tân Thanh Hà lại đi du lịch khắp nơi như vậy. Mất đi người mình yêu thương, có ở lại thành phố nào cũng chỉ cảm thấy cô quạnh mà thôi.  

Tân Thanh Hà bỗng dừng bước, còn nghe thấy cả tiếng thở dài khe khẽ của bà. Quay đầu lại, bà chậm rãi lên tiếng, “Mẹ chờ con tại quán cà phê của bệnh viện.”  

Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự nghiêm túc, cúi người đầy cung kính, “Vâng, thưa mẹ!”  

Lạc Tranh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cho tới khi Tân Thanh Hà rời đi, nàng mới có lại chút phản ứng, kinh ngạc hỏi…

“Thương Nghiêu… Bác ấy… thực sự là mẹ của anh sao?”

Cách xưng hô của đàn ông và phụ nữ vốn không giống nhau, nhất là trong cách gọi mẹ. Phụ nữ cho dù ở độ tuổi nào đi nữa cũng vẫn gọi “Mẹ” đầy thân thiết hệt như hồi còn nhỏ. Nhưng đối với đàn ông, sau khi trưởng thành rồi lập nghiệp, kết hôn thì người vẫn còn gọi “Mẹ” đầy thân thiết như Louis Thương Nghiêu quả thực rất hiếm.  

Nhưng từ lời nói và hành động của Louis Thương Nghiêu, không khó để nhận ra hắn kính trọng cùng quan tâm đến Tân Thanh Hà đến thế nào. Nhưng xem ra, cách hắn quan tâm đến bà không phải như sự quan tâm đối với các thành viên trong gia tộc mà là sự quan tâm chân tình của người con đối với mẹ mình mà thôi.  

Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Lạc Tranh, bên môi khẽ cong lên thành nụ cười vô cùng vui vẻ, “Em đã cùng mẹ nói chuyện lâu như thế, chẳng lẽ còn không biết sao?”

“Em thực sự không biết. Chẳng qua em chỉ cảm thấy bác rất thân thiết mà thôi”. Lạc Tranh nghĩ như thế nào thì nói như thế. Nhưng ngay lập tức nàng lại nhớ ra điều gì đó, lo lắng hỏi hắn…

“Nhưng vừa rồi ánh mắt bác nhìn anh rất nghiêm túc. Không phải bác đã biết quan hệ của chúng ta rồi phản đối đấy chứ?”  

“Đừng nghĩ linh tinh, anh tin mẹ rất thích em, nếu không bà sẽ không ngồi nói chuyện với em lâu đến thế. Nêu biết rằng, rất hiếm có cô gái nào khiến mẹ anh có thể trò chuyện lâu như vậy.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng trấn an nàng.  

Lạc Tranh không nói thêm gì nữa, chỉ hít sâu một hơi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng mơ hồ.  

Lous Thương Nghiêu vỗ về nàng thêm một hồi rồi mới khoác vai nàng cùng trở lại phòng bệnh. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Lạc Tranh, hắn mới bước về phía quán cà phê của bệnh viện.  

Vừa bước vào, đưa mắt nhìn quanh một lượt, Louis Thương Nghiêu nhanh chóng nhìn thấy Tân Thanh Hà đang ngồi uống cà phê bên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Hít sâu một hơi, hắn bước tới ngồi xuống đối diện với bà.  


Tân Thanh Hà giơ tay gọi người phục vụ, yêu cầu mang ra một ly sữa.

““Mẹ, con không còn là một đứa trẻ nữa!”

“Vậy thì đổi sang cà phê là được rồi!” Tân Thanh Hà nhanh chóng sửa lại yêu cầu của mình. Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đã đưa lên một ly cà phê thơm lừng, tỏa hương thơm ngát cả khu vực quán.  

“Hy Lạp được chứ ạ? Hình như mẹ ở đó lâu hơn những nơi khác.” Louis Thương Nghiêu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng hỏi thăm.  

Tân Thanh Hà đặt ly xuống, ánh mắt hiền hòa ánh lên tia nhìn đầy nghiêm túc. Đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bà nói, “Từ nhỏ tới lớn, có phải con đều thích gây chuyện rồi đánh trống lảng sang chuyện khác không?”

“Mẹ, con không làm sai chuyện gì cả.” Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định giấu diếm mà nói rất thẳng thắn. “Đúng là con đã hủy bỏ hôn ước với công chúa, nhưng chuyện đó thì có gì là sai? Hủy bỏ hôn ước là điều đúng đắn nhất mà con đã làm.”  

Tân Thanh Hà nghe xong khẽ thở dài rồi lắc đầu. “Thương Nghiêu à, chính miệng con đã nói con không còn là trẻ con nữa. Làm thế nào mà vừa bắt đầu nhắc tới chuyện này con lại trở nên bốc đồng như một đứa trẻ vậy? 

Không phải là con không biết rõ tình hình của công chúa, cũng không phải không biết hai bên gia tộc mong muốn tác thành cho hôn sự của hai đứa tới mức nào. Con dám một mình liều lĩnh từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ không biết hậu quả sẽ thế nào sao?”

“Mẹ, con biết là mẹ đang rất lo lắng. Yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt những chuyện này.” Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói vô cùng kiên định. Hắn biết rõ trong lòng bà đã sớm coi Deneuve là con dâu, mà Deneuve còn vì Vũ mà bị thương như vậy. Hơn nữa, bà cũng rất yêu quý Vũ và Liệt, trước kia cha mẹ của Vũ và Liệt đã giúp đỡ bà rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể vãn hồi được kết cục bi thương. Là người coi trọng tình cảm, đương nhiên Tân Thanh Hà sẽ muốn trân trọng những mối quan hệ trước kia.  

Vẻ mặt Tân Thanh Hà bỗng có chút lo lắng.

“Thương Nghiêu, mẹ biết rằng hiện giờ con là người có quyền. Nhưng dù sao con cũng là con trưởng, những chuyện như vậy, con phải hiểu thật rõ ràng.”

Louis Thương Nghiêu đưa tay kéo lấy bàn tay của Tân Thanh Hà, trả lời một cách chắc chắn. “Mẹ, con cũng xin mẹ hãy tin tưởng con một lần này thôi!”

Tân Thanh Hà chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như đang nhìn một người không hề quen biết vậy. Từ trước tới nay, chưa bao giờ bà thấy con trai mình lại có biểu hiện như lúc này.

Một lúc lâu sau, ánh mắt bà bỗng có chút lạnh lùng, hờ hững lên tiếng. “Cô bé vừa rồi tên là Lạc Tranh phải không?”

“Vâng! Cô ấy chính là người phụ nữ con yêu. Ngoại trừ cô ấy ra, con sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào khác làm vợ.” Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ kiên quyết.

“Hãy từ bỏ cô ấy đi, sau đó ngoan ngoãn trở về với sự sắp xếp của gia tộc. Như vậy sẽ không phải nghĩ ngợi bất kỳ điều gì nữa.” Tân Thanh Hà chậm rãi nói nhưng thái độ tràn ngập sự chân thành cùng quan tâm.  

“Mẹ…”

“Con nên biết rằng chuyện mẹ lo lắng nhất là gì!” Tân Thanh Hà biết rõ Louis Thương Nghiêu có ý phản đối, vẻ mặt không vui cắt ngang lời hắn. “So với việc con không vui, thì mẹ mong muốn con được sống khỏe mạnh hơn, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Bà đã mất đi chồng mình, tuyệt đối không thể giương mắt tiếp tục mất nốt con trai được.

Louis Thương Nghiêu không hề tức giận, bởi vì hắn hiểu rõ sự khổ tâm cùng lo lắng của Tân Thanh Hà. Hắn nhìn bà, một lúc lâu sau thấp giọng hỏi. “Mẹ, mẹ có yêu cha con không?”

Tân Thanh Hà sững sờ, lập tức trả lời. “Tất nhiên rồi, cả đời này mẹ chỉ yêu một người đàn ông duy nhất đó chính là cha con.”

“Nếu thời gian có quay trở lại, mẹ sẽ vẫn yêu cha con sao?”

“Đúng vậy, sẽ vẫn dành trọn tình yêu cho ông ấy. Cha con là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Cả đời này chỉ có ông ấy mới có thể khiến mẹ có cảm giác hạnh phúc và được yêu thương. Mẹ không bao giờ hối hận vì đã gặp cha con. Thậm chí còn phải cám ơn Thượng Đế đã giúp mẹ gặp được một người đàn ông tốt như thế, khiến cả cuộc đời của mẹ có được những kỷ niệm đáng nhớ.”  

Tân Thanh Hà nhìn Louis Thương Nghiêu, ánh mắt vừa hạnh phúc vừa có chút buồn bã cùng thương xót. “Thương Nghiêu à, con rất giống cha của con, đều là những người rất xuất sắc. Làm sao mẹ không hiểu con yêu Lạc Tranh như thế nào. Cũng giống như tình yêu của cha con dành cho mẹ năm đó vậy. Nếu như mẹ biết hai người sớm âm dương cách biệt như thế này, mẹ tuyệt đối sẽ khống chế tốt tình cảm của mình, tình nguyện cả đời mà yêu ông ấy trong thầm lặng, không hề muốn ông ấy sớm phải bỏ mạng như vậy…