Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương: Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Phần 22. Là anh ấy



Khi mà càng lúc cô càng cảm thấy hồi hộp thì cuối cùng anh ấy cũng đã lên tiếng: "Từ lúc nào chúng ta đã không còn là mối quan hệ đó nữa?"



Thi xong, cổng trường càng lúc càng đông sinh viên qua lại, dường như mọi người khi đi qua đôi trai gái với ngoại hình rạng rỡ thế này đều chậm bước lại, liếc nhìn một chút. Tuy nhiên Vy Vy chẳng có cảm giác gì với những ánh mắt ấy, bởi vì vào khoảnh khắc Tiêu Nại nói ra câi ấy cô dường như đang đứng ở một không gian khác rồi.

Anh đang đợi em………

Anh đang đợi em………

Anh đang đợi em………

…………

Giọng nói này……….

Giọng nói này……….

Giọng nói này……….

Vy Vy mê muội nhìn gương mặt người con trai đang đứng trước mặt mình, ánh mắt ấy dường như có cả ánh tịch dương đang dần buông xuống nữa, thế nên cô cảm thấy dường như nó có cả sự dịu dàng không giống như thật, dáng đứng của anh ấy vừa nhẫn nãi, vừa yên ả…

Vy Vy mấp máy môi, không có âm thanh gì cả, cô hít thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc đang hỗn loạn trong lòng, cô nói, dường như có tới 20% không tin: "…Nại Hà?".

Người đối diện đang nhìn cô, giữ thái độ điềm tĩnh nói: "Là anh".

Trong nháy mắt trong đầu Vy Vy chỉ có một ý nghĩ, đó là, may mắn là mình đi đôi giày đế không cao, nếu không thì chắc chắn cô đã ngạc nhiên đến mức ngã luôn ra đây rồi.

Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại Nại Hà Tiêu Nại… hai cái tên này cứ quay vòng trong đầu cô thế nhưng cô chẳng có cách nào hợp chúng lại làm một cả. Nại Hà làm sao lại là Tiêu Nại được chứ? Làm sao lại thế, làm sao lại thế?...

Hơn nữa, làm sao anh ấy nhận ra cô được chứ?

Có quá nhiều điều ngạc nhiên, quá nhiều câu hỏi, Vy Vy thì lại không hỏi được câu nào cả, thậm chí ngay cả người đang đứng trước mặt cũng cảm thấy là không thật nữa. Tay cô vò chặt tờ giấy ghi đến nát cả ra, việc cô muốn làm ngay bây giờ là chạy ngay đến bốt điện thoại gọi vào số này, để xem điện thoại của Nại Hà có kêu hay không…

Còn lúc này, cô cảm nhận được trước sau có bao nhiêu ánh nhìn đang đổ dồn lại phía mình.

Tiêu Nại thì dường như không để ý đến những cái nhìn xung quanh, cậu nhìn thời gian và nói: "Em nộp bài trước à?".

Vy Vy chậm chạp gật đầu.

"Suýt nữa thì lại bắt em đợi".

Hả?

Vy Vy không hiểu cách anh ấy nhìn chằm chằm vào cô như đang chiêm ngưỡng mình, lát lâu sau cô mới hiểu cậu ấy đang nói đến chuyện lỡ hẹn ở trận quyết đấu.

Anh ấy là Nại Hà thật rồi…

Vy Vy dường như có chút mất cảm giác, cô lắc đầu: "Không có…".

Thế nhưng ngay bản thân cô cũng không biết cô đang nói không có gì nữa…

Tiêu Nại vẫn nhìn cô chăm chú, đôi môi khẽ nở nụ cười nói: "Đi thôi, đi ăn trước đã".

Cậu rảo bước đi vào phía trong trường, Vy Vy chần chừ đi sau, cho dù thế nào cũng còn hơn là đứng ở đây. Thế nhưng đi được vài bước Vy Vy không kiềm chế được lại quay đầu nhìn về phía cửa đông.

Lát nữa… ở nơi đó liệu có một Nại Hà nữa xuất hiện không?

Tuy rằng sự thật đã rất rõ ràng, Tiêu Nại chính là Nại Hà, thế nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó không thật…

Cô vừa đi vừa quay đầu lại nên bước chân cũng chậm dần, Tiêu Nại đã đứng lại trước mặt cô. Vy Vy đỏ mặt đi lại gần, Tiêu Nại đợi cô đến gần rồi hỏi nghiêm túc: "Vy Vy, em có ăn cá không?".

Được thôi, Vy Vy bị cách Tiêu Nại gọi "Vy Vy" một cách tự nhiên như thế này làm cho choáng váng.

Lúc này Vy Vy còn nghĩ rằng Tiêu Nại sẽ dẫn cô vào một quán cá nào đó trong trường, thế nhưng thực tế lại không phải như thế, Tiêu Nại lại dẫn cô đi lòng vòng đến một quán ăn nhỏ cũ kĩ ở cạnh khu nhà tập thể của trường.

Vy Vy mở to mắt nhìn bát canh đầu cá to tướng ngay trước mặt.

Tiêu Nại ung dung cầm muôi múc canh và nói : "Dì Giang không nói chuyện được, thế nhưng nấu ăn rất ngon, bố mẹ anh không giỏi việc bếp núc cho nên từ nhỏ anh đều ăn ở đây chứ không ăn ở nhà".

Hả, tuổi thơ của Đại Thần? Trái tim bị làm cho tê dại của Vy Vy được hồi phục một chút rồi. Tiêu Nại nhìn ánh mắt sáng của Vy Vy, tự nhiên cười một cái rồi hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?".

Vy Vy lắc đầu, bát canh to như thế này ăn hết cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cô ngửi thấy mùi thuốc bắc trong đó thì phải, cô hỏi: "Trong canh có thuốc bắc à?".

"Ừ". Tiêu Nại nói mà mặt không chút biểu cảm. "Lần trước bị tai nạn, bố mẹ anh đặt canh đầu cá nấu với xuyên khung, thiên ma trong nửa tháng ở đây, để cho a bổ não".

"………….."

Không hiểu sao tự nhiên Vy Vy lại muốn cười thế? Nhất là khi nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của Đại Thần……

Vy Vy cảm thấy mình thật là không chu đáo chút nào >0<, nghĩ ngợi một lúc, cô cố gắng hỏi một câu khác: "Giáo sư Tiêu à? Em cũng đã được học môn của giáo sư Tiêu".

Tiêu Nại ngước mắt nhìn cô, rồi tiếp tục nói với gương mặt không chút tình cảm: "Có ngủ gật trong giờ không?".

"…………"

Vy Vy không biết nói gì nữa. Đại Thần à, tuy môn học của giáo sư Tiêu quả thật hơi học thuật một chút thế nhưng dù gì bác ấy cũng là bố anh, anh đâu cần nói thẳng như thế chứ?

"…… Thực ra giáo sư Tiêu giảng về kinh nghiệm khảo cổ học của thầy rất hay". Vy Vy không cố ý nói như thế để lấy thể diện cho giáo sư Tiêu.

Tiêu Nại vừa đưa canh cho cô vừa nói: "Anh cũng học môn của bố anh, đi học có hai tiết:.

Ý của câu này có nghĩa là nói em không cần phải nói tốt cho bố anh nữa.

Thế là Vy Vy vừa im lặng cúi đầu ăn canh cá, giáo sư Tiêu à, em đã cố gắng làm trọn đạo lý học trò rồi, Nại Hà con thầy thì không nể mặt thầy chút nào… có điều nói đi cũng phải nói lại, Đại Thần chọn học môn của thầy lẽ nào cũng vì môn của thầy dễ kiếm điểm sao?...

Vy Vy chẳng nghĩ gì, cô cứ lẩm ba lẩm bẩm một hồi, tự nhiên thấy thoải mái hơn chút ít.

Ăn xương cá Vy Vy mới phát hiện Tiêu Nại đã múc cả cái đầu cá sang cho cô… Đại Thần không phải vì ghét ăn nó nên mới múc cho cô đấy chứ

Trong đầu cô lóe lên cái suy nghĩ này, thế nhưng trước mặt là Nại Hà, thêm vào đó là thân phận sáng chói của Tiêu Nại ngay lập tức làm cho Vy Vy phải dẹp ngay cái suy nghĩ vừa mới manh nha của mình.


Đại Thần làm sao lại có thể làm cái chuyện âm mưu thế này được chứ, không được từ chối, không được từ chối!

Lãng phí lương thực là không có đạo đức thế nên Vy Vy bắt đầu cố gắng ăn đầu cá, dì Giang mang đến mấy đĩa rau nữa và đặt trước mặt Vy Vy một bát cơm đầy, trong miệng Vy Vy lúc này đang ngậm cá, không tiện nói chuyện nên cô học tập Tiêu Nại làm động tác cảm ơn bằng tay.

Dì Giang cười vì không hiểu ý nghĩa động tác bằng tay của Vy Vy, cô quay sang nhìn Tiêu Nại, thấy Tiêu Nại đang nhìn cô, cặp lông mày mở rộng, ánh mắt sáng lên.

Vy Vy từ từ hạ tay xuống, cô đột nhiên cảm thấy mình thật là ngốc nghếch >0<. Tuy nhiên nhịp tim loạn xạ của cô đột nhiên đập nhanh hơn, giống như lâu ngày rồi mới quay lại, nó đập mạnh trong lồng ngực như muốn tuyên bố mình đã quay lại vậy.

Vy Vy lặng lẽ ăn đầu cá, trong đầu cứ phân vân nên hay không nên nói chuyện, cô nhẹ nhàng ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt, cậu ấy cũng đang uống canh, phong thái nho nhã, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào. Một khi cậu ấy im lặng thì dường như dáng vẻ ấy có từ khi sinh ra, cho dù cậu ấy đang ở trong một quán ăn cũ kĩ thế này nhưng cảm giác thanh thoát khiến người ta quên đi điều đó.

Tiêu Nại bây giờ không giống với Nại Hà trên mạng, dường như có khoảng cách xa hơn… thế nhưng nhịp tim của cô đập vẫn nhanh như thế.

Thôi bỏ qua cái này đi, nghe nói bố mẹ Tiêu Nại đều xuất thân từ gia đình danh giá, nói không chừng có quy định khi ăn cơm không nói chuyện cũng nên… hơn nữa với tình hình của cô bây giờ hiểu không rõ chuyện thì càng nói càng sai, tốt nhất cứ im lặng. Đúng rồi, an toàn là số một, cô cứ ăn cá đi…

Ăn cá ăn cá…

Thế là, bàn ăn bỗng chốc im lặng hẳn, thế nhưng vẻ im lặng bây giờ không giống như im lặng khi đi trên đường lúc nãy, dường như ngay cả không khí cũng được bao trùm bởi một vẻ khác lạ.

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng này.

Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên rất quen, ngay lập tức Vy Vy nhớ ra đó là tiếng sáo trúc ở đoạn mở đầu của kênh khi nữ tặc cướp rể.

Sau đó cô thấy Tiêu Nại lấy điện thoại ra.

Vy Vy ngây người nhìn chiếc điện thoại màu trắng ánh bạc trên tay cậu ấy, nhạc chuông của Đại Thần là đoạn ấy sao?

Lẽ nào, lẽ nào Đại Thần rất nhớ đến những ngày bị cướp sao?...

Vy Vy nghĩ ngợi lung tung một hồi, lúc này Tiêu Nại đã nghe điện thoại, một giọng con trai ồm ồm vang lên từ trong máy, tiếng nói rất to khiến Vy Vy cũng nghe thấy.

"Anh ba, anh đang ở đâu đấy? Trận thi đấu tạm biệt hôm nay anh có đến không?".

Tiêu Nại ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường và nói: "Không phải là bảy giờ sao? Bây giờ còn sớm".

"Đến sớm một chút để khởi động chứ, hôm nay chắc anh không có việc gì chứ, đến đi mọi người đang đợi anh".

"Có việc".

"Hả, việc gì, bây giờ anh đang làm gì?".

Tiêu Nại trả lời một cách bình thản: "Hẹn hò".

Bên kia điện thoại im lặng một lát, Vy Vy cầm đũa, cảm thấy, cảm thấy… hình như cô không còn cảm giác gì nữa…

Lát sau bên kia điện thoại có người khác nói chuyện, giọng có vẻ sắc, còn nói to hơn người lúc nãy: "Anh ba, anh hẹn hò ở đâu thế? Dẫn đến đây, dẫn đến đây, dẫn đến đây".

Tiêu Nại suy nghĩ một lát rồi nói: "Để anh hỏi cô ấy xem có đồng ý không đã".

Cậu nhìn sang Vy Vy và hỏi: "Năm thứ tư khoa mình tổ chức thi bóng rổ tạm biệt, có đi xem không?".

Linh hồn của Vy Vy đã bị hai chữ hẹn hò thổi bay tiêu tan rồi nên cô gật đầu trong vô thức, Tiêu Nại bình tĩnh nói với người bên kia: "Lát nữa anh dẫn cô ấy đến".

Nói xong không cần đợi bên kia phản ứng thế nào cúp máy luôn.

Sau đó… sau đó… đương nhiên là tiếp tục ăn… bình tĩnh… ăn…

Tính tiền.

Vy Vy hồn xiêu phách lạc nghĩ, thật là rẻ, nhiều thức ăn thế này mà có hơn một trăm nghìn, lại ngon nữa, sao từ trước đến giờ chưa nghe thấy quán này bao giờ nhỉ?

Ra khỏi quán Tiêu Nại nói đứng đây đợi cậu ấy, cậu ấy đi lấy xe.

Vy Vy hồn xiêu phách lạc nghĩ, hả, nhà của Đại Thần ở cạnh đây sao?

Xa xa, Vy Vy thấy Đại Thần đi xe đạp tới.

Vy Vy hồn xiêu phách lạc nghĩ, hóa ra Đại Thần không chỉ cưỡi ngựa đẹp trai mà ngay cả đi xe đạp cũng đẹp trai. ~~~

Vy Vy hồn xiêu phách lạc nghĩ, trời. Đại Thần mời cô cùng lên xe?

Cùng lên xe?!

Vy Vy tỉnh táo hẳn, trong nháy mắt ba hồn chín vía cũng về với cô hết.

Nhìn xe đạp, nhìn Đại Thần, Vy Vy xinh đẹp lắp bắp nói: "Cái này, cái này,… em……".

Tiêu Nại thấy hơi khó hiểu.

Vy Vy trấn tĩnh nói: "……. Anh đèo em?"

"Ừ, đường xa thế chả nhẽ đi bộ?".

Sân bóng rổ đương nhiên là xa, thế nhưng, thế nhưng sợ hơn chính là anh đèo em!

Vy Vy thấy có chút bất bình.

Với sự nổi tiếng vĩ đại của Tiêu Nại, cộng thêm sự nổi tiếng nho nhỏ của Vy Vy, đi dọc theo trường thế này thì chắc chắn sẽ có lời bàn tán ngay lập tức. Tuy rằng bọn họ có thể, chắc chắn sẽ có người hâm mộ ghen tị, thế nhưng bây giờ, hiện tại, ngay lúc này bọn họ còn trong sáng hơn cả thủy tinh nữa…

"Như thế này, như thế này không hợp lí lắm. Người khác nhìn thấy sẽ hiểu nhầm". Vy Vy cố gắng từ chối, hai tai cũng đỏ ửng cả lên.

"Hiểu nhầm?"

Lẽ nào cậu ấy không hiểu? Vy Vy chỉ còn cách chau mày giải thích rõ ràng: "Hiểu nhầm chúng ta là, là quan hệ đó…".

Tiêu Nại điềm tĩnh nhìn cô, không nói nửa lời, Vy Vy mơ hồ cảm thấy hồi hộp… cô không nói gì sai đấy chứ?

Khi mà càng lúc cô càng cảm thấy hồi hộp thì cuối cùng anh ấy cũng đã lên tiếng: "Từ lúc nào chúng ta đã không còn là mối quan hệ đó nữa?".