Lạc Tranh cảm thấy có chút kỳ lạ khi thấy Kỳ Ưng Diêm xuất hiện ở đây. Vô thức thoáng nhìn qua Louis Thương Nghiêu
nhưng thấy biểu hiện của hắn vẫn không có gì thay đổi. Xem ra, hắn đã sớm biết Kỳ Ưng Diêm sẽ ở đây rồi.
Beauchery Louis vẫn là người tiếp tục lên tiếng. Ông ta nhìn thoáng qua Lạc Tranh rồi sau đó nhíu mày nhìn Louis Thương
Nghiêu.
“Thương Nghiêu, hành động lần này của anh đã đi quá xa rồi. Đừng tưởng anh dẫn Lạc luật sư tới đây là chúng ta sẽ thay
đổi ý kiến. Nên biết rằng, hôn ước này là chuyện của cả gia tộc. Anh phản đối ra mặt như vậy cũng có nghĩa là chống đối
lại cả gia tộc. Anh đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”
“Đúng đấy Thương Nghiêu. Anh xuất thân từ gia tộc này, nhất định phải biết hy sinh hạnh phúc cá nhân. Về phía vương
quốc Monaco, chúng ta cũng vừa chính thức đưa ra lập trường của mình, hôn ước giữa anh với công chúa Deneuve sẽ vẫn
tiến hành như ước định. Đừng có bất cứ hành động chống đối vô ích nào nữa, hãy mau về mà chuẩn bị đi.” Âm thanh lạnh
lùng của một trưởng bối khác vang lên.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, không phải vì bản thân mình mà là vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Hạnh phúc nhỏ nhoi nhất của một con người lại bị đem ra làm vật mua bán, thế thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa
chứ?
Louis Thương Nghiêu sau khi nghe xong, cũng không hề tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn đứng dậy, khẽ khom người
cúi mình trước các vị trưởng bối. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định, quyết đoán.
“Khả năng cháu sẽ làm cho các vị trưởng bối phải thất vọng rồi. Vào mấy tháng trước cháu đã kết hôn. Nếu lấy thêm công
chúa Deneuve nữa thì cháu sẽ vi phạm luật hôn nhân mất. Một khi sự thật này bị phơi bày, chẳng những vương thất Monaco
bị mất mặt mà ngay cả gia tộc Louis của chúng ta cũng gặp phải những tổn thất không hề nhỏ chút nào.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người trong phòng khách đều mở to mắt. Mà ngay cả tới Lạc Tranh cũng sững sờ nhìn Louis Thương
Nghiêu. Mãi lâu sau, mọi người vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Chỉ có hai người vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình, một
người là Louis Thương Nghiêu, người còn lại là Kỳ Ưng Diêm đang ngồi đó nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Thương Nghiêu, hôm nay anh về đây là đã có chuẩn bị sẵn để đùa giỡn với các vị trưởng bối đúng không? Quá hỗn xược!”
Beauchery Louis có phản ứng đầu tiên, đập tay lên bàn nghe “rầm” một tiếng. Có thể dễ dàng nhận ra ông ta đang giận dữ
tới mức nào.
Các vị trưởng bối khác cũng tỏ ra không hài lòng.
Tâm tư Lạc Tranh càng trở nên hoảng loạn hơn. Nàng không dám nhìn Louis Thương Nghiêu, cũng không dám tin vào những gì
mà hắn vừa nói. Từ trước tới nay hắn không thích đùa giỡn bất kỳ chuyện gì, đặc biệt là trong hoàn cảnh này.
Nhưng hắn nói đã kết hôn từ lâu, không những thế còn là từ mấy tháng trước… Có nghĩa là… Nàng vô thức nắm chặt bàn tay
nhỏ bé của mình, những ngón tay mảnh mai không ngừng siết chặt lại.
Vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu hết sức nghiêm túc. Hắn cũng không giải thích thêm bất kỳ lời nào, chỉ quay đầu nhìn
sang Kỳ Ưng Diêm. Kỳ Ưng Diêm thở dài, lấy ra một tập tài liệu, hắng giọng đọc to.
Mọi người đểu cảm thấy choáng váng. Kỳ Ưng Diêm không phải đang đọc nội dung của những giấy tờ bình thường, mà chính là
giấy chứng nhận đăng ký kết hôn. Một tờ đăng ký kết hôn có hiệu lực, có sự chứng nhận của pháp luật. Mà nhân vật chính
trên tờ đăng ký kết hôn kia chính là Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh.
Khi Kỳ Ưng Diêm đọc xong dòng cuối cùng trong tờ đăng ký kết hôn và gấp lại phần văn bản trên tay, Lạc Tranh suýt chữa
nữa đã đứng bật dậy mà hét thành tiếng. Thứ nhất là bởi nàng quá shock với tin này, thứ hai là vì thời gian trên tờ
giấy đăng ký kết hôn kia chính là…
“Khi đó, người mà Lạc Tranh kết hôn không phải là Ôn Húc Khiên, mà là cháu. Còn Kỳ Ưng Diêm chính là luật sư của cháu
lúc đó. Anh ta có thể chứng minh tất cả. Đây cũng chính là mục đích mà anh ta có mặt tại gia tộc Louis ngày hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu chậm rãi lên tiếng.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy như có một tia sét đánh giữa bầu trời quang đãng. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hô hấp của
nàng càng lúc càng trở nên gấp gáp.
“Khốn kiếp!” Beauchery Louis không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu. “Anh nói
anh đã kết hôn với người phụ nữ này? Nhưng khi đó ai cũng biết anh tới lễ cưới làm phù rể cơ mà!”