Trong một giây, sự ý tứ kiềm chế lại giống như mang theo sự đè nén vô hạn, một nụ
hôn nhẹ nhàng đậu trên mi cô.
Đỉnh Lạc Hà bỗng trở nên tĩnh mịch.
Lãng tử chơi đàn – người vốn có thao tác chính xác tới không phẩy mấy giây, lần này bỗng dưng chậm trễ
tới mấy giây mới nhận lấy đồ.
Loại: trâm tóc
Tên gọi: Phát Vy (tên gọi do người chế tạo đặt ra, có thể đổi.)
Xếp loại: đồ hiếm của phàm khí
Yêu cầu cấp: 90
Thuộc tính: cầm ý +15%, nhanh chóng hồi phục nội lực +12%, độ nhanh nhẹn +38%, mạng +1000
Sức bền: 500/500
Thích hợp với chuyên môn: chơi đàn
Người sáng chế: Lô Vỹ Vy Vy
"Kỳ thực, lần trước hỏi Phong Đằng cần bốn con thần thú, còn cần hai loại nguyên liệu hiếm thấy là
Thiên Sơn Bạch Bảo và Cửu Thiên Thối Hỏa, còn có một số thứ đã thu thập trước đây, nên em làm cái
này."
"Cái trâm tóc của em vốn rất sắc, em muốn thử xem có thể làm tốt hơn nữa hay không."
Kết quả là, con người cô ấy rất tốt nên mới có thể làm ra thứ đồ quý giá.
Trong game Mộng du giang hồ, các loại trang bị, áo cao cấp của hệ thống được gọi là "tiên khí thần
binh", nhưng các trang bị do các game thủ tự chế ra thì được gọi là "phàm khí", nhưng không phải vì
thuộc tính là phàm khí mà chưa chắc đã không bằng tiên khí, nếu như đem cái trâm tóc do Vy Vy chế ra,
thì thuộc tính của nó cũng tương đương với các loại tiên khí thông thường. Có điều để làm ra được một
chiếc trang bị quý hiếm của loại phàm khí, cũng vô cùng khó, ngoài những nguyên liệu quý hiếm và tu
vị phải cực cao thâm ra còn cần phải xem hiệu suất thế nào nữa.
" Là em may mắn thôi."
Vy Vy vội vàng gõ chữ, càng nói lại càng nhiều, hình như nói nhiều thêm một câu thì cảm giác ngại
ngùng đó lại bớt đi một phần. Thế nhưng tuy rất ngại ngùng, lại thêm một lần nữa, vẫn cần lấy hết can
đảm để nói ra.
Ngón tay khẽ dừng trong phút chốc, lãng tử chơi đàn nói: "Là anh may mắn mới đúng."
Vy Vy hơi đỏ mặt, không biết là trong lòng đang bối rối hay là tại sao, cô luôn cảm thấy một câu nói bình
thường của cậu ấy hình như đều mang một ý tứ sâu xa.
"... Haizz, cả hai cùng may cả." Cô đang nói gì thế nhỉ?
Dường như cảm nhận được sự ngập ngùng của cô qua máy tính, Tiêu Nại mỉm cười một cái: "Phát Vy nghĩa
là gì?"
"Là trâm cài tóc do Vy Vy làm." Là một sinh viên khối tự nhiên chẳng có lấy một tế bào lãng mạn, Vy Vy
cảm thấy như vậy rất dễ hiểu, "Nếu như không thích anh đổi tên đi, em chẳng giỏi văn nghệ văn gừng
đâu..."
"Không cần đổi, anh rất thích..."
Kết tóc cùng Vy Vy.
Tại sao lại không thích cơ chứ?
"Haizz."
Lần này Vy Vy lại không thể cảm nhận được đó là "thâm ý" gì, đáp lại một tiếng, lại muốn chạy đi,
"vậy thì, em out trước, hôm nay đi chơi mệt quá, em muốn ngủ sớm tẹo."
Lãng tử chơi đàn không ngăn cản. "Uh, vợ yêu vất vả rồi."
"..."
Con người này... hình như mãi mãi nói năng đều đầy ẩn ý, không biết khi nói cô đã vất vả khi đi chơi hay
là vất vả đã làm ra được món đồ, Vy Vy đành chịu vậy, cô online thêm một chút rồi nhanh chóng
offline.
Bóng áo hồng biến mất trên triền núi, thời gian trôi qua trong phút chốc, sau mấy phút, trên laptop, những
ngón tay thuôn dài mới nhẹ nhàng click vào phím phải, thay chiếc trâm cài tóc mới lên.
Chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc sáng lấp lánh, chiếc trâm cài trên mái tóc đen nhanh, lại càng sáng
lấp lánh hơn, Tiêu Nại say sưa ngắm nó.
Bỗng nhiên rất nhớ cô ấy.
Nhớ đến dáng vẻ cô ấy lúc đó, mấy sợi tóc mai bay bay, đôi mắt sáng, cố che giấu sự e thẹn bằng vẻ
thờ ơ, thật trong sáng thuần khiết, xinh đẹp vô cùng.
Cửa ký túc mở ra đánh "rầm" một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ, tiếp đó, cái giọng ồ ồ của Ngu Công
vang lên: "Không phải thế chứ, anh ba, cảnh đẹp thế này, lại có người yêu xinh như hoa, sao cậu lại có
thể về trước chúng tớ được nhỉ?"
"Gần đây thành ngữ cậu học đúng là không bị uổng phí." Ngón tay chuyển từ laptop sang một bên, cuối
cùng nhìn thấy màn hình của game, Tiêu Nại tắt máy tính, vứt sang giường. "Chơi mạt chược không?"
Woa!
Ngu Công kêu một tiếng lạ lùng, rất nhanh liền phi từ trên giường xuống lôi ra hộp mạt chược, "Cậu sao
thế, tự nhiên lại muốn chơi mạt chược?"
"Không sao cả," Tiêu Nại đáp bừa: "Không vui, nên muốn giải tỏa một tý."
"He he, nói trước, gần đây tớ lên tay lắm đấy, chơi hay không bằng gặp may, đến lúc cậu thua thì đừng có
chạy làng." Ngu Công lóc xa lóc xóc đổ bài ra.
Tiêu Nại chẳng nói chẳng rằng ngồi sang bên cạnh bàn.
….
….
Một tiếng sau.
Tiêu Nại đẩy một đống quân bài trước mặt: "Thắng rồi, cậu đừng ăn quỵt đấy."
Ngu Công tiếc đứt ruột.
Hầu Tử Tửu vỗ vỗ vào vai cậu ta với vẻ rất đồng tình: "Đừng quá đau buồn, không ngờ hôm nay anh ba mới
ăn, nhưng cuối cùng tất cả lại là do cậu trả."
"Ai nói là tớ trả, đêm còn dài lắm." Ngu Công đập bàn, tiếp tục! Anh đây sắp đỏ rồi!
Đúng là đêm còn dài lắm.
Đêm hôm nay, những sinh viên năm thứ tư lưu luyến không muốn ra đi sẽ trải qua một đêm cuối cùng, những học
sinh khóa dưới vừa mới được giải thoát khỏi kỳ thi, tất cả trường đều náo nhiệt và vui vẻ, rất nhiều
ngọn đèn trong ký túc được thắp sáng thâu đêm.
Nhưng mà đêm cuối cùng cũng trôi qua, ngày mới lại tới như mọi ngày, Ngu Công cuối cùng vẫn không gặp
vận đỏ, chỉ còn cách cay đắng gánh khoản nợ mấy trăm nghìn bước vào đời.
Nhưng cũng trong buổi chiều này, Vy Vy sẽ rời thành phố B trở về quê nhà nghỉ hè.
"Vy Vy, cậu mua vé về sớm quá."
Hiểu Linh và Nhị Hỷ cùng khiêng va li hành lý của Vy Vy, tiễn Vy Vy xuống lầu.
"Ừ."
Vy Vy nhìn lơ đãng qua khung cửa sổ ở cầu thang, dưới vòm lá xanh, xe của Tiêu Nại đã chờ cô ở dưới
lầu.
Hiểu Linh cũng thập thò nhìn theo cô, và cười hì hì: "Người yêu có bố làm giáo sư cũng tốt thật, xe
cũng có thể đỗ trong trường, nếu không lại phải đi xe ở tận ngoài cổng, phiền phức chết đi được."
"Nếu không làm sao lại có thể gọi là Đại Thần siêu chức năng được, nhưng mà Vy Vy này," Nhị Hỷ nói
"cậu về sớm như thế, Đại Thần nhà cậu không giận à?"
Có nên không giận không....?
Ngồi trong xe, Vy Vy nhìn trộm anh ấy, cho dù nhìn kiểu gì đi nữa, thì Đại Thần có vẻ rất chú tâm lái
xe. Khuôn mặt đẹp trai nhìn nghiêng không biểu lộ thái độ gì, nhưng rõ ràng là cũng chẳng vui vẻ gì.
Vy Vy ngại ngùng đưa lên chiếc túi nilon vẫn cầm trong tay từ nãy tới giờ, trong đó là một chậu xương
rồng nho nhỏ, "cho anh cái này."
Tiêu Nại liếc nhìn một cái: "Của hồi môn mới à?"
Đại Thần quả nhiên là không bỏ qua từ này, ngày hôm qua đại để chỉ là chưa kịp phát huy thôi. "Là cây
xương rồng em vẫn trồng, về nghỉ hè nên không chăm cho nó được, cho nên đưa anh chăm sóc giùm em."
"À." Tiêu Nại đáp lại một cách hững hờ, "tiện thể để anh nhìn thấy cây lại nhớ tới người à?"
Haizz, không cần phải ngượng như thế đâu!
Cô biết đến lúc ăn trưa mới nói với cậu ấy là buổi chiều cô đi sẽ hơi đột ngột, nhưng, như thế cũng
không trách cô được. Vy Vy phân trần: "Không phải em cố ý về sớm như thế này, khi trường thống nhất đặt
vé, em vẫn chưa quen anh mà."
Sự thực trước mắt, Tiêu Nại cũng chẳng biết nói gì hơn.
Đến bến xe Bắc Kinh, Tiêu Nại đi mua vé tiễn ra sân ga, Vy Vy đi cùng, khi Tiêu Nại lấy tiền thừa và vé ở
quầy, Vy Vy đột nhiên quay người sang hỏi người bán vé: "Vé đi thành phố W ngày mai, ngày kia còn không
ạ?"
Người bán vé chẳng thèm xem lại sổ: "Hết vé rồi, vé trong năm ngày tới đều hết nhẵn rồi."
Vốn biết sẵn câu trả lời, thế nhưng vì Đại Thần bỗng nhiên nhìn cô một cái, lại làm cho người ta cảm
thấy thật hụt hẫng.
Tiêu Nại khẽ nhếch môi cười, kéo cô đi thật nhanh ra khỏi hàng người, cậu cầm điện thoại bắt đầu bấm
phím.
"Vé xe ngày kia thế nào?"
Vy Vy ngây người ra một lúc mới hiểu ra vấn đề, liền vội vàng ngăn cậu lại: "Không cần đâu."
Ở lại thêm mấy ngày thì cũng vẫn sẽ đi mà, vừa rồi hỏi chỉ là nhất thời muốn biết thôi, bình tĩnh
lại thì mới thấy như vậy cũng không ổn lắm. Vy Vy cúi đầu xuống nói: "Em nói với bố em sớm mai em về
tới nhà mất rồi."
Bầu không khí trầm xuống, nhìn cậu ấy cất di động vào trong túi áo, trong lòng Vy Vy thật buồn bã.
Nhưng mà...
"Thôi bỏ đi."
Thở dài một cái, Tiêu Nại nắm tay cô dắt về phía xe, nhượng bộ: "Bao giờ đến nhà phải gọi điện cho anh
ngay nhé."
Trong lòng thấy nhẹ nhõm lạ thường, Vy Vy gật đầu lia lịa.
"Em nhớ mua di động nhanh nhanh lên nhé."
Gật đầu liên tục và hứa hẹn: "Em về tới nhà sẽ mua ngay."
Vy Vy bỗng nhớ tới chuyện nói đêm hôm qua ở ký túc, Nhị Hỷ hỏi sao Đại Thần không mua di động cho cô,
lúc đó không biết trả lời như thế nào... Đại Thần không biết làm những việc quá đáng như vậy đâu.
Trong lòng bỗng dấy lên một niềm vui không tên rất khó tả.
Đưa cô lên tận tàu, Tiêu Nại sắp xếp hành lý xong thì nhân viên trên tàu nhắc nhở là tàu sắp chạy.
"Vậy anh mau đi đi." Vy Vy cũng chẳng biết lúc đó nên nói gì, chỉ nhớ dặn dò cậu: "Anh nhớ chăm cây xương
rồng cho em nhé."
Kỳ thực cây xương rồng không tưới nước cả tháng trời cũng không sao, nhưng tối qua khi thu dọn hành lý, ý
nghĩ đầu tiên trong đầu chính là đem nó gửi cho Đại Thần. Cô để ý thấy phòng làm việc của Đại Thần
không để xương rồng để hấp thụ bức xạ từ máy tính là một trong những nguyên nhân, cũng là nguyên nhân
sâu xa hơn cả, tự bản thân mình cũng chẳng nghĩ xa xôi, đại khái chính cũng là vì mấy chữ đó thôi.
Trông cây lại nhớ tới người...
Nghỉ hè, những hai tháng trời.
"Anh mang về đặt cạnh máy tính của anh ở phòng làm việc nhé..."
Tốt nhất là ngày ngày đều nhìn thấy nó.
Tiêu Nại nhíu mày. Cho nên, trước khi đi, cô ấy luôn nhắc tới cây xương rồng của cô ấy? Nếu như để cô ấy
đi như vậy, cậu khó tránh khỏi thất bại nặng nề.
Một cái hôn nhẹ nhàng.
Trong một giây, sự ý tứ kiềm chế lại giống như mang theo sự đè nén vô hạn, một nụ hôn nhẹ nhàng đậu
trên mi cô.
Cuộc chia ly không quá nhiều lưu luyến, Tiêu Nại đã nhìn sâu vào trong đáy mắt cô.
"Vy Vy, đi đường bình an nhé."
Chuyến về nhà lần này của Vy Vy đúng là rất "bình an".
Bởi vì, cô ấy đúng là trở về trong trạng thái lâng lâng >0<.