"Vy Vy, Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỷ."
Cơn nắng nóng ở thành phố B đã kéo dài suốt mấy ngày liền, cho dù tới chiều tối,
nhiệt độ cũng không giảm xuống chút nào.
Cuộc họp kéo dài tới sáu giờ mới xong, sau khi tan họp, Ngu Công theo sau Tiêu Nại tới văn phòng định
mượn cớ ăn cơm chung. Sau khi ngồi phịch xuống ghế sô pha, Ngu Công hễ mở miệng là lại nói huyên thuyên:
"Tớ bảo này, cậu và hoa khôi của khoa ta cứ định mỗi người một nẻo như thế này à?"
Tiêu Nại bước tới sau bàn làm việc, nhẹ nhàng ngả người xuống, ngón tay lướt trên bàn phím, "Danh bất
chình thì ngôn bất thuận, tư cách thì chưa có, cậu nghĩ tớ phải làm thế nào?"
Nghe xem này.
Câu này, cách nói này!
Cậu ta cũng có ngày hôm nay!
Ngu Công vui vẻ, trong lòng hoan hỷ mãi, nhưng lại vô cùng thận trọng không để lộ ý nghĩ ấy ra ngoài,
không thì hắn ta có thể đoán ra mất, hơn nữa cậu ta còn nợ người ta mấy trăm đồng nữa.
"Haizz, chuyện này, rất đáng thương." Ngu Công tỏ vẻ rất đồng tình, đang định nói tiếp câu: "Cũng là
những người lưu lạc nơi góc bể chân trời, chẳng bằng cùng ăn một bữa cơm," nhưng lại thấy Tiêu Nại tắt
máy tính, có vẻ như sắp phải đi, Ngu Công kinh ngạc vô cùng.
"Hôm nay lại phải đi à?"
"Ừ."
"Đi làm gì?"
"Lấy vợ, đẻ con."
Cùng lúc đó, tại thành phố W, trời mưa tầm tã. Trong một biệt thự vô cùng hoành tráng, hoa lệ, Vy Vy
đang giảng bài cho một cậu bé.
"Trước tiên phải lấy đường thẳng góc, sau đó lại vẽ một đường phụ bên cạnh, chúng ta có thể có được
những đẳng thức này... sau đó thay vào công thức chung..., như thế này... có hiểu không?"
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, mở to mắt tỏ vẻ không hiểu nhìn Vy Vy.
"Haizz, không sao, chị sẽ giảng lại lần nữa."
Tuần trước Vy Vy về đến nhà, còn chưa vui vẻ hàn huyên với bố mẹ, đã bị ông Bối sai đến làm gia sư cho
con trai của sếp, nhân tiện còn từ chối yêu cầu mua di động của Vy Vy, ông nói rằng, nên dùng tiền mà cô
kiếm được từ việc làm gia sư mà mua.
Vy Vy cứ nghĩ tới là lại không kìm được dòng nước mắt, nếu sớm biết trước thì đã không nộp tiền học
bổng cho bố mẹ. Cũng may thằng bé này còn biết nghe lời, cũng không đến nỗi khó dạy.
Sau khi đổi cách giảng khác, thằng bé quả nhiên cũng hiểu ra. Lại giảng thêm hai đề nữa, mưa cuối cùng
cũng dứt, Vy Vy vội vàng chào ra về.
Sau cơn mưa, mặt trời vẫn chỉ lấp ló nhô qua đỉnh đầu, nhưng không chói chang, mà có phần dịu nhẹ hơn.
Mưa tạnh, bầu không khí trở nên trong lành và mát mẻ. Vy Vy đạp xe, đón những con gió chiều mát rượi, cô
đội một chiếc mũ cói màu xanh, đi xuyên qua một con đường quanh co để mau về nhà.
Ngày hôm nay có một việc vô cùng quan trọng mà cô phải làm.
Về tới nhà, ăn cơm rửa bát xong cũng khoảng bảy giờ, Vy Vy chào bố mẹ rồi về phòng của mình. Đeo fone
vào và bật máy tính lên, cô đăng nhập vào game, Đại Thần đã online sẵn rồi.
Vy Vy chỉnh microfone: "Anh online lâu chưa? Hôm nay mưa to, nên em về muộn."
Vy Vy chat voice.
Trước đây vì sợ làm ảnh hưởng tới các bạn cùng phòng, nên họ chỉ chat bình thường, bây giờ đang ở nhà
nên đương nhiên không phải như vậy, tiện cái gì thì dùng cái đó, dù sao phòng của cô cũng cách phòng
của bố mẹ một gian phòng khách, đóng cửa lại thì bố mẹ cô chẳng nghe thấy được gì.
Tiêu Nại đáp: "Anh vừa online."
"À, bây giờ cưới được không?"
Từ "cưới" mà Vy Vy nghe thấy đương nhiên không phải chỉ chuyện hai người mà là chỉ chuyện của hai con
thần thú - tiểu hổ.
Mấy ngày nay, Vy Vy ngoài đi làm gia sư ra, thì còn lên level cho thần thú, tuy là thú cưng cũng phải qua
level 30 mới được cưới, nhưng khi động phòng thì thuộc tính và kỹ năng của hai bên lại có thể ảnh hưởng
tới chất lượng của đời sau. Cho nên Vy Vy luôn luyện cho thú cưng tới level cao nhất, mới có thể cho nó
cưới con hổ của Đại Thần.
Chuyện lấy nhau của thú cưng rất đơn giản, chỉ cần chúc phúc cho thần thú là coi như xong, nhưng động
phòng thì lại tương đối phiền phức.
Đầu tiên, cần phải có nhà mới.
Thú cưng cũng cần có tôn nghiêm, nếu ở chỗ đồng không mông quạnh mà ABCXYZ thì cũng không được, cho nên
game thủ phải xây một căn phòng mới trong nhà của chính mình. Mấy ngày nay Vy Vy và Tiêu Nại đang phân
công, Vy Vy cho các thú cưng lên level, Tiêu Nại thì phụ trách mua gạch ngói để xây phòng.
Việc thứ hai, là vào buổi tối, sau tám giờ.
Vẫn là câu nói này, thú cưng cũng có tôn nghiêm, không được giao phối vào ban ngày, tất cả phải tiến
hành bí mật vào ban đêm.
Vy Vy chưa nói chuyện Tiêu Nại với bố mẹ, đừng nói là bố cô sẽ phản đối yêu khi còn đi học đại học,
mà mẹ cô với bản năng cao siêu và bản lĩnh sẽ hỏi han đến đầu đến ngọn, nếu như mà cô thú nhận, thì
chỉ ngày một ngày hai, tất cả bạn bè thân thích đều biết là cô có bạn trai.
Tiêu Nại nhắc nhở cô: "Vy Vy, mầm non thì vẫn có tác dụng quang hợp, không thấy được ánh nắng mặt trời
thì đó là giá đỗ."
… Thật lạnh lùng. Đại Thần đúng là Đại Thần, những câu chuyện cười mát mẻ như vậy đúng là siêu cấp,
ngày hè nóng nực mà nghe thấy cũng khiến cho người ta thấy mát lòng mát dạ.
"Anh có chắc là không mở điều hòa?"
>o<
Được thôi, cô cũng lạnh...
Vy Vy không nói chuyện cùng cậu ấy nữa: "Em dắt con hổ đi dạo đây, anh làm việc của anh đi."
"Haizz."
Thời gian này đều trôi qua như vậy, đeo tai nghe vào, muốn nói gì thì nói, không muốn nói gì thì làm
các việc khác, bên kia, anh ấy thường xuyên ngồi lập trình, Vy Vy thường lên level cho thú cưng ở bên này,
xem phim gì gì đó, thỉnh thoảng thì xem sách giáo trình.
Có lúc đến nửa tiếng đồng hồ chẳng nói chuyện với nhau, cũng không cảm thấy bối rối.
Nhị Hỷ thấy cách giao lưu tình cảm của hai người rất tầm thường, nói hai người qua lại vẫn chỉ là trên
game, thật chẳng thú vị gì, chí ít cũng nên làm gì như tìm chỗ nào phong cảnh hữu tình để đi dạo
chẳng hạn...
Vy Vy lại không đồng ý như vậy, online thì có gì là xấu, cũng có phong cảnh có thần tiên, rõ ràng cũng
rất lãng mạn, cũng rất thân thuộc.
Hơn nữa còn có thể tiết kiệm tiền tiện thoại >o<.
Vừa nghe tiếng gõ bàn phím rất có nhịp điệu và nhẹ nhàng của Đại Thần, Vy Vy vừa dẫn con hổ đi dạo
trong game.
Nói ra thì Đại Thần cũng rất vất vả, thường xuyên phải lập trình hoặc tính toán tới khuya. Thực ra để
thiết kế ra một game, nếu như chỉ góp phần làm theo thì cũng rất nhẹ nhàng đơn giản, về căn bản là sẽ
không cần tới cấp cao thủ như Tiêu Nại, cậu ấy chỉ cần chia ra thành các module, phân nhiệm vụ cho mọi
người là được rồi. Thế nhưng mục tiêu là phải sáng tạo ra một cái mới, cậu ấy lại tốn rất nhiều công
sức để lập ra phần mềm mới, lập chương trình chủ.
Có lẽ, thiên tài ngược lại còn vất vả hơn người bình thường rất nhiều.
Dạo chơi trong game được một lúc, ông Bối háu đói đã hấp một nồi bánh gọi Vy Vy xuống ăn, dưới ánh mắt
chăm chú của mẹ, Vy Vy phải ăn tới mức no căng mới về phòng ngủ, tiện thể kể cho Đại Thần nghe về tài
nghệ nấu ăn của bố cô, sau đó lại thuận miệng hỏi Tiêu Nại buổi tối ăn gì bố?
Đại Thần đáp: "Quên mất, nhưng bây giờ anh cũng hơi đói rồi."
Vy Vy đang nghĩ nên bảo cậu ấy đi kiếm thứ gì ăn, nhưng lại nghĩ bố mẹ Đại Thần chắc là cũng mua đồ ăn
để sẵn rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi mình anh ấy.