Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương: Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Phần 39. Em Xấu Hổ Lắm



Tiêu Nại từ chối một cách rất chính nhân quân tử: "Ngại thật, ngoài sắc đẹp của vợ yêu ra, anh không nhận bất cứ hối lộ nào đâu."



Cánh cửa khép lại, Vy Vy mệt mỏi đi sang ngồi trên ghế sôpha, dựa vào cánh cửa rồi ngồi tuột xuống dưới sàn nhà, ôm lấy gối, một lúc sau mặt, tai cô đều đỏ lựng lên, lúc thì phấn chấn, lúc lại ủ dột buồn rầu...

Lúc thế này lúc lại thế kia, đợi đến khi Vy Vy có thể thoát khỏi trạng thái thân thể rã rời, đầu óc mụ mị, thì thời gian trôi qua cũng khá nhanh rồi.

Vy Vy lập tức ngồi dậy lên ghế. Làm sao có thể ngồi ở đây mà đợi cậu ấy, thế thì biết nghe lời quá! Không được! Hay là nhanh chóng trốn đi là xong!

Thế nhưng khi thực sự đi ra khỏi cửa công ty, cô lại dừng bước.

Đi như thế này là kiểu gì đây? Chuyện như vậy, chuyện như vậy thực ra rất bình thường mà, cô ấy cũng thường thầm nghĩ tới mà...

Chẳng qua là lúc xảy ra quá bất ngờ cô không có chút chuẩn bị nào, phản ứng lại cũng chẳng khác gì con ngốc .

Nếu như đi như vậy, liệu có phải chứng tỏ là giống như bị sợ hãi quá sao...

Vy Vy đứng trước cửa công ty nghĩ tới nghĩ lui, đi cũng không đành, mà ở cũng không xong, bực muốn chết đi được.

Tiến toái lưỡng nan, một xuất cơm bò lại cứu được cô.

Thang máy kêu "ting" một tiếng rồi mở ra, một anh chàng đội mũ lưỡi trai đang xách một túi nilon bước ra, ngó nghiêng xung quanh một lúc, cuối cùng đến trước mặt Vy Vy.

"Chị là chị Bối phải không?"

Vy Vy ngẩn người ra, gật đầu.

"À, đây là cơm bò chị gọi, tôi đem tới, tất cả là bốn mươi nghìn." Mũ lưỡi trai đưa túi nilon cho cô.

Cơm bò...

Không cần nghĩ cũng biết ai là người gọi cơm, hóa ra cậu ấy cũng nghe thấy. Vy Vy lại rơi vào trạng thái mặt mũi đỏ lựng, toàn thân rã rời.

Anh chàng mũ lưỡi trai đợi cô trả tiền. Vy Vy sờ túi quần, đưa cho anh một tờ hai trăm nghìn.

Anh chàng mũ lưỡi trai không nhận, nói: "Chị không có tiền lẻ à?"

Vy Vy lắc đầu, tiền lẻ đã trả tiền đi xe hết rồi.

"Vậy, chị có thể vay tạm người khác không, tôi không có đủ tiền trả lại."

Vay tạm người khác... Chẳng lẽ vay Đại Thần? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, một ánh chớp đột nhiên lóe lên, hai mắt Vy Vy sáng bừng, nhìn anh chàng mũ lưỡi trai và khẩn khoản nói: "Như thế này vậy, tôi sẽ cùng anh đi tới cửa hàng để trả tiền nhé."

"Như thế... có phiền cho cô không?"

"Không sao, không sao."

Vy Vy vừa nói xong, càng nghĩ lại càng thấy đây là một ý hay, xách theo va ly hành lý đi vào trong thang máy, đi được mấy bước quay đầu lại.

"Anh đợi một chút, tôi đi bảo mọi người một câu."

Lại xách hành lý chạy vào công ty.

Anh chàng mũ lưỡi trai nhìn theo bóng dáng cô, há hốc mồm, định nói "Thật ra chịu lần sau trả cũng được mà" rồi lại kìm lại được.

Khi Tiêu Nại về tới phòng làm việc, bên trong chẳng có ai, trên màn hình máy tính lại dán một tờ giấy.

Tiêu Nại bóc xuống.

"Cảm ơn cơm thịt bò của anh, nhưng em không có tiền lẻ, người ta lại không cho chịu, cho nên em đi cùng họ đến cửa hàng để trả tiền."



Cuối trang còn vẽ một hình mặt cười lớn.

Tiêu Nại mỉm cười.

Chạy thì chạy, lấy cớ lại còn rất không có thành ý nữa. Cất tờ giấy vào cặp giấy tờ, Tiêu Nại lấy điện thoại ở bên cạnh, bấm số điện thoại mới thuộc gần đây, bên kia nhận điện, Tiêu Nại hỏi thẳng: "Ở đâu?"

Vy Vy đang quét dọn vệ sinh. Phong cách của Bối Vy Vy, đương nhiên là không thể không có sự đề phòng chuẩn bị, trước khi làm gì cũng suy nghĩ cả. Thứ đầu tiên phải ổn định đó là nhà ở. Trước khi nghỉ hè, Vy Vy không làm đơn xin ở ký túc, nên không thể ở trong trường học được, cũng may là "đại gia" Hiểu Linh có một căn nhà ở gần trường học, có thể mượn cô ấy ở tạm, mấy hôm trước chìa khóa đã nhanh chóng được chuyển cho cô.

Khi nghe điện thoại của Tiêu Nại, Vy Vy đang tối tăm mặt mũi vì quét dọn.

Di động vui vẻ vang lên khúc Quốc ca.

Vy Vy nhìn thấy rồi nhưng mấy giây sau mới bấm phím nhận cuộc gọi, tim cô đập thình thịch, nhưng ngược lại nói rằng có vẻ rất bình thường: "Em đang quét dọn nhà của Hiểu Linh, không được ở trong trường nên em mượn nhà cô ấy ở tạm."

"Địa chỉ."

"Hix, anh sẽ tới à, hay tẹo nữa nói chuyện đi, em đang quét dọn, bẩn lắm."

"Anh tới giúp em."

"Uhm, không cần đâu, anh nổi tiếng như vậy em mời làm sao được..." Vy Vy lấy hết lý do này lý do khác để thoái thác, chẳng qua là không muốn cậu ấy tới vào lúc này.

Tiêu Nại trầm ngâm một lúc, hơi dựa vào chiếc bàn làm việc, duỗi chân, giống như đang tán gẫu nói: "Vy Vy, có phải em thấy ngượng không?"

Vy Vy: "..."

"Nhà A 1601, tầng 17, khu Hoa Viên Bảo Quế, khi nào anh tới thì mua cho em lọ nước lau nhà nhé!"

Nói xong một hơi, Vy Vy nhanh chóng ngắt điện thoại.

Nửa tiếng sau, chuông cửa kêu lên, Vy Vy chạy tới mở cửa, vì muốn người mới tới không kịp nói gì, Vy Vy mau chóng nhón chân lên, đội vào đầu cậu ấy một chiếc mũ giấy cô vừa mới làm xong, sau đó đẩy anh vào bếp, nhét vào tay cậu một tấm khăn lau.

"Anh lau dọn bếp, nếu không sạch thì đừng ra ngoài."

Sau đó cô chạy tới lau tấm kính trong phòng ngủ.

Tiêu Nại cầm tấm khăn lau trong tay, nhìn một vòng căn bếp, lắc đầu cười, bắt đầu lau chùi đống đồ.

Cái vẻ cô ấy thở hồng hộc như thế này quả thực rất đáng yêu.

Bộ óc đáng giá bạc tỷ của người đó bắt đầu xoay quanh vấn đề vô vị này một cách nghiêm túc.

Dọn tới năm giờ hơn, căn nhà mới ra dáng có người ở, Vy Vy nhìn căn phòng sáng bóng sạch sẽ cảm thấy thật dễ chịu.

Lúc này Tiêu Nại cũng xách túi rác từ phòng khách đi ra. Trước đó cậu đã lau chùi xong bếp, lại bị Vy Vy sai đi sắp xếp phòng khách. Sau khi dọn dẹp xong cả hai căn phòng, tức là nó cũng có cái phong thái xuất sắc như Tiêu Nại, trên khuôn mặt cậu có vài vệt bẩn, cái mũ giấy Vy Vy làm cũng bị lệch sang một bên, định làm khó dễ cậu ấy mà cuối cùng vẫn có thể tạo thành vẻ đẹp trai trông rất phong cách.

Vy Vy nhìn cậu ấy, không thể kìm được, cười phì lên một tiếng, những xấu hổ ngại ngần trong lòng cũng theo tiếng cười mà tiêu tan đi cả.

Vy Vy lại đẩy cậu vào nhà vệ sinh: "Anh rửa mặt đi, tẹo nữa em mời anh đi ăn vịt quay."

Gần nhà của Hiểu Linh có một tiệm vịt quay Quế Ký, vừa nổi tiếng mà lại vừa ngon, rẻ, khoảng bốn năm chục nghìn là có thể ăn vịt quay rồi. Nửa con vịt quay, một miếng da vịt, một miếng dưa góp, lại ăn thêm canh xương vịt, lại ăn thêm một chút hoa quả, hai người mà ăn thì vẫn còn thừa.

Vy Vy thu dọn cũng thấm mệt, cái dạ dày bắt đầu phản đối, cô rất hùng dũng đến bên bàn ăn để càn quét. Ra khỏi tiệm ăn sau khi đã ăn no căng thì nghe thấy tiếng sấm rền như mây đen trùm đỉnh núi từ phía bên ngoài tiệm vang lên một tiếng "đùng" rất nhanh rồi mưa như trút nước.

Chỉ còn cách ngồi trong tiệm đợi tạnh mưa rồi về.

Cơn mưa rào cũng không quá lâu, khoảng hơn mười phút rồi tạnh ngay, nhưng lại xóa tan đi cái nóng bức oi ả của cả ngày trời. Trên đường đi, Vy Vy cảm thấy toàn thân mát mẻ, không khí thật trong lành, dễ chịu hẳn.

Tiêu Nại lắc đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên cười.

Vy Vy tự thấy ngày hôm nay mình làm được rất nhiều việc, nên nghi ngờ cậu ấy cười cô, liền giật giật tay anh hỏi: "Anh cười gì đấy?"

Tiêu Nại quay sang nhìn cô, trong mắt anh ẩn chứa nụ cười tươi rói: "Không có gì, chỉ là anh cảm thấy, khi em đến, thời tiết nơi này cũng dễ chịu hơn."

Ôi!

Không cần phải phấn khích như vậy có được không?

Vy Vy đỏ mặt, tim đập loạn xạ lườm cậu. Thế nhưng như vậy chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, chẳng giống như lườm một chút nào, rõ ràng là khêu gợi người ta. Tiêu Nại không thể kìm được, cúi đầu xuống hôn một cái lên môi cô.

Vy Vy lập tức cảm thấy tiếng sấm vừa mới đi xa khi nãy vọng trở lại. Đây, đây đang ở trên phố mà, không hiểu, bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào? Đúng lúc đang nghĩ chuyện "bị người khác nhìn thấy", Vy Vy liền cảm giác có người đang nhìn cô.

Theo linh tính cô quay đầu lại, thì nhìn thấy hai bé gái ăn mặc như Lolita tầm bốn năm tuổi giống nhau như đúc, tóc buộc như sừng dê, vừa cắn móng tay vừa mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ không chớp mắt.

Trời ạ! Vy Vy thầm than một tiếng, kéo Tiêu Nại chạy trốn như điên.

Tiêu Nại cả đời chưa bao giờ bị người ta lôi đi chạy trốn một cách mất hết cả hình tượng như thế này, chỉ biết dở cười dở mếu.

"Vy Vy."

"Mau chạy đi, em xấu hổ lắm."

Sau khi chạy một trận như điên như dại, Vy Vy không chạy nữa nhưng vẫn không bỏ tay Tiêu Nại ra, vừa thở hổn hển như một con trâu già vừa kéo cậu, kéo tới một bãi cỏ sạch sẽ không bị cơn mưa vừa nãy làm ướt bẩn, Vy Vy mới dám thả tay cậu ấy ra, ngồi đờ đẫn trên bãi cỏ, không nhúc nhích gì cả.

Tiêu Nại đến ngồi bên cạnh cô.

Cả hai đều không nói gì.

Cơn gió chiều sau cơn mưa thổi tới mùi cỏ thơm nhẹ, hít thở không khí trong lành khiến cho người ta ngây ngất, nhưng có lẽ, càng ngây ngất hơn vì hơi thở của người bên cạnh. Vy Vy ngồi bên cạnh cậu, phát hiện mình bỗng nhiên có một chút rung động khi dựa vào cậu ấy, liền vội vàng quay đầu lại, dứt dứt mấy cây cỏ bên cạnh mình.

Một lúc sau, cô lại nghĩ ra nên hỏi cậu: "Sao anh không hỏi em tại sao lại đột nhiên đến?"

"Cần hỏi không?" Tiêu Nại nhìn nghi hoặc.

Đừng có tự kiêu như vậy có được không, mau hỏi đi! Vy Vy dùng ánh mắt để ép buộc.

Tiêu Nại nhanh chóng tiếp thu: "Được, Vy Vy tại sao tự dưng em lại đến thế?"

Vy Vy đáp lại một cách hài lòng: "Em đến để thực tập, ở quê em không tìm được nơi thực tập phù hợp, công ty của các anh có nhận thực tập sinh không?"

Tiêu Nại nói: "Tiêu chuẩn của công ty bọn anh rất cao."

"Em chỉ đến làm thực tập sinh thôi, lại không cần trả lương cũng được."

"Haizz, miễn phí lại càng phải thận trọng."

Vy Vy dứt lấy hai ngọn cỏ ném vào cậu: "Rốt cuộc anh định thế nào?"

Tiêu Nại trầm ngâm một lúc: "Hối lộ cho anh?"

Đừng có không biết xấu hổ như thế chứ!

Nhưng mà cá nằm trong rọ, Vy Vy không thể không cúi đầu khuất phục: "Vậy thì tí nữa em mời anh đi ăn bánh trôi?"

Tiêu Nại từ chối một cách rất chính nhân quân tử: "Ngại thật, ngoài sắc đẹp của vợ yêu ra, anh không nhận bất cứ thứ hối lộ nào đâu."

Vy Vy: "..."