Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 7: Em sẽ giúp anh tới cùng


Xe lao nhanh trên đường, phía sau còn có một chiếc xe màu đen cao cấp khác theo sát. Rất nhiều người đi bộ hai bên đường đều bị thu hút bởi hai chiếc xe này không chỉ vì sự xa hoa của nó mà còn bởi nó phóng rất nhanh như thể đang tham dự cuộc đua vậy.  

Bởi Louis Thương Nghiêu đã tạm thời bình an rời khỏi cục cảnh sát nên Liệt và Lưu Ly đều trở về nhà tranh thủ nghỉ ngơi nhưng Lạc Tranh thì ngược lại. Nàng vẫn luôn tất bật chuẩn bị mọi thứ cho Louis Thương Nghiêu.  

Sau khi về đến phòng làm việc của giám đốc, Lạc Tranh đã sớm dặn Vi Như chuẩn bị một bộ âu phục tinh tươm sau đó tự mình sửa sang lại trang phục cho Louis Thương Nghiêu.  

Trong suốt thời gian đó, Louis Thương Nghiêu đều chăm chú nhìn Lạc Tranh, trong ánh mắt có chút phức tạp không hề che dấu. Nhưng Lạc Tranh lại không hề nhìn hắn, cũng không nói một câu nào, chỉ nhanh chóng chuẩn bị áo sơ mi và cùng vest đã được là ủi thẳng tắp cho hắn, sau đó nàng hơi kiễng chân, khéo léo giúp hắn thắt cà vạt.

Tiếp theo đó, Lạc Tranh giúp hắn cài khuy măng sét, ngay cả việc cài chiếc kẹp cà vạt nàng cũng không để hắn làm. Xong xuôi hết thảy, Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ rồi thở phào một tiếng, “Tới giờ rồi!”  

Thời gian chỉ còn lại có năm phút, thật may là mọi chuyện vẫn kịp. Lúc này, tất cả các nhân viên cũng đều đã có mặt đầy đủ.

Cuối cùng, Lạc Tranh cũng nhìn vào mắt Louis Thương Nghiêu, dịu dàng nở nụ cười với hắn. Trong đáy mắt nàng, niềm hạnh phúc ngập tràn đã che lấp đi vẻ mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi suốt 24 tiếng đồng hồ vừa qua. Nụ cười ấy vẫn dịu dàng như mặt hồ phẳng lặng, không hề có một chút khác thường nào trong đó, dịu dàng tới mê hoặc lòng người.  

“Em ở đây đợi anh!”

Chỉ một câu nói đơn giản của Lạc Tranh cũng đủ khiến tâm tư Louis Thương Nghiêu rung động. Hắn cũng không nói gì chỉ vươn tay ra kéo nàng ôm chặt vào lòng, sau đó cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên mang theo tâm trạng phức tạp.  

Trái tim Lạc Tranh lúc này tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Bất luận có thế nào, chỉ cần có Louis Thương Nghiêu bên cạnh thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả…

***

Lạc Tranh ngủ rất ngon trong bầu không khí tràn ngập hương thơm thanh mát bao bọc lấy cơ thể nàng. Không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy có đôi cánh tay bế mình lên, sau đó đặt nàng xuống một vị trí rất thoải mái. Nàng lười biếng không muốn mở mắt ra nữa, chỉ muốn cứ thế ngủ thiếp đi.

Trong phòng nghỉ, Louis Thương Nghiêu ngồi ở bên cạnh giường, ánh mắt nhìn Lạc Tranh đầy tình ý, vẻ mặt toát lên sự yêu thương cùng mê đắm.

Rốt cuộc Lạc Tranh là một người phụ nữ như thế nào? Vẻ dịu dàng của nàng sẽ khiến người ta yêu thương không thôi, sự kiên cường của nàng sẽ khiến người ta không thể nào từ bỏ. Tại sao hắn lại không hiểu nàng sẽ không chịu ngồi yên mà không quan tâm tới chuyện này chứ?

Cho nên, hắn mới phải phái thuộc hạ tới chính là muốn đưa nàng rời khỏi Paris này. Không ngờ rằng, nàng chẳng những thuyết phục được thủ hạ của hắn, mà còn tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh để đưa hắn ra.

Hắn vốn nghĩ rằng sau khi trở về, nàng sẽ không ngừng oán giận hắn, thậm chí còn mắng nhiếc hắn không tiếc lời. Nhưng nàng không hề nói một lời nào, chỉ lặng lặng dựa đầu vào ngực hắn. Cứ như thế cho tới khi về công ty, nàng cũng không nói gì, chỉ một mực sửa sang y phục sao cho thật tốt. Giống như những việc làm quen thuộc của một người vợ đảm đang, thường xuyên giúp hắn chuẩn bị tất cả vậy.

Đúng vậy, nàng là vợ của hắn. Chính vì thế, hắn mới càng không muốn để nàng phải gặp “tai bay vạ gió.”

Sự việc lần này phát sinh quá đột ngột, nhưng trong lòng hắn dường như cũng hiểu được phần nào. Có người muốn thông qua chuyện lần này nhằm lật đổ hắn. Thậm chí Deneuve cũng chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi, cái chúng muốn đạt được chính là muốn hắn phải trả giá.

Đây không phải là một vụ mưu sát đơn giản, đối phương muốn lợi dụng chính phủ và dư luận trong dân chúng để đánh bại hắn. Hắn thật sự muốn điều tra xem, rốt cuộc ai là người đã hạ thủ sau lưng hắn và mục đích là gì?

Nghĩ tới đây, hắn liền nhìn về người phụ nữ đang nằm ở trên giường, không kìm lòng được đưa tay ra khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Vẻ mặt hắn trở nên có chút nghiêm trọng. Một khi nàng đã trở thành luật sư đại diện của hắn, chắc hẳn nàng sẽ liên tiếp gặp phải nguy hiểm. Hắn không thể nhìn nàng gặp thêm bất kỳ một nguy hiểm nào nữa. Vì hắn biết, mục tiêu bọn chúng muốn nhắm tới chỉ có mình hắn mà thôi.

Tay của hắn bỗng nhiên bị Lạc Tranh nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó lại một lần nữa áp sát vào gương mặt của nàng. Đôi mắt nàng nhẹ nhàng mở ra, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của hắn, dịu dàng cười một tiếng.

“Mọi chuyện đã xỷ lý xong rồi sao?”

Louis Thương Nghiêu gật đầu, sau đó cúi người, khẽ hôn nhẹ lên trán của nàng, thanh âm trầm thấp cất lên, “Đã đánh thức em rồi.”

Lạc Tranh thoáng nhìn qua Louis Thương Nghiêu, khẽ ngồi dậy rồi lại tựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn, hít một hơi thật sâu. “Thương Nghiêu, em rất nhớ mùi hương của anh.”

“Đã làm em phải lo lắng rồi.” Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy Lạc Tranh, tâm tư khẽ rung động, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không phải là lo lắng, mà là nhớ nhung!” Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn rồi cất tiếng. “Làm thế nào bây giờ? Xem ra em không thể rời bỏ anh được mất rồi. Chỉ mới có 24 giờ đồng hồ không gặp, mà em đã nhớ anh muốn phát điên lên.”

“Cho nên mới làm chuyện nguy hiểm như vậy?” Louis Thương Nghiêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn nàng cười mà cảm thấy hết sức đau lòng.

“Nguy hiểm sao?” Lạc Tranh cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, một lúc sau cất giọng hết sức nghiêm túc khẳng định lại “Rất nguy hiểm!”

“Đối phương là ai? Rốt cuộc định làm gì với anh? Em chắc anh hẳn biết rõ những điều này phải không?” Nụ cười của Lạc Tranh vụt tắt, khẽ cất tiếng hỏi bằng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc.

“Đúng vậy!”

“Có phải liên quan tới một số việc mà anh làm gần đây không?” Lạc Tranh đột nhiên nghĩ tới việc gần đây hắn thường xuyên bận rộn tới tận đêm khuya. Rốt cuộc hắn bận việc gì cơ chứ? Vì cái gì mà lại gấp rút như vậy?

Louis Thương Nghiêu sau khi nhìn nàng một lát, liền gật đầu. “Đúng thế!”

Lạc Tranh khẽ thở dài. “Thương Nghiêu, không phải là anh không định kể cho em nghe hết tất cả mọi chuyện đấy chứ?”

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu lại một lần nữa ôm Lạc Tranh vào lòng, hít thật sâu hơi thở thơm mát thuộc về nàng, nhẹ nhàng lên tiếng.  

“Em không cần phải can thiệp vào chuyện này, anh đã sắp xếp xong vé máy bay cho em rồi. Một lát nữa, em, Liệt cùng với bạn của em đều phải rời khỏi nước Pháp này. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Sau khi mọi việc kết thúc, anh sẽ lập tức bay tới đó tìm em.”

Lạc Tranh vẫn nhìn hắn. “Thương Nghiêu, anh biết rõ hung thủ là ai nhưng lại không báo cho cảnh sát biết. Anh định bí mật giải quyết mọi chuyện sao? Anh muốn em ra nước ngoài chứ không phải là một thành phố khác, điều đó chứng tỏ mọi chuyện nhất định không hề đơn giản. Anh sợ em gặp phải nguy hiểm, nhưng có nghĩ tới việc em cũng lo lắng cho anh biết nhường nào không? Anh nghĩ rằng em sẽ bỏ lại anh một mình mà ra đi sao?”

“Tranh…”

“Đây không phải là cách anh bảo vệ em! Em không đồng ý với cách làm này của anh!” Thái độ của Lạc Tranh hết sức cương quyết, cũng rất rõ ràng. “Anh đã từng nói sẽ bảo vệ em, chẳng lẽ đưa em ra nước ngoài mới là đảm bảo an toàn cho em sao?”

“Anh sẽ cử người bảo vệ em. Tuyệt đối sẽ không để em phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào.” Thái độ của Louis Thương Nghiêu cũng kiên quyết không kém.

“Anh sai rồi, một mực muốn đẩy người ta đi, đó căn bản không phải là bảo vệ.” Lạc Tranh nhìn về phía hắn. “Cách anh có thể bảo vệ em một cách tốt nhất, chính là để cho em ở lại bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu tới cuối cùng, đó mới thực sự là bảo vệ. Trên thế giới này, không có ai có thể thay thế anh mà bảo vệ được em.”

“Tranh, lúc này hãy nghe lời anh được không?” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng với ánh mắt đầy chua xót.

“Không được, mặc dù em không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng em không thể nhìn anh một mình mạo hiểm. Em biết rõ anh có cách xử lý của riêng mình, nhưng ngoại trừ sát hại lẫn nhau, không còn biện pháp nào khác sao?”

Nghĩ tới hoàn cảnh của hắn, nghĩ tới quá khứ của hắn, hết thảy đều là chém chém, giết giết, Lạc Tranh lại nhẹ nhàng lên tiếng, “Deneuve đã chết vô cùng oan uổng rồi, chúng ta nhất định phải dùng tới pháp luật để đòi lại công bằng cho cô ấy mới được!”