Dụ tình – Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 8: Nhân chứng


Sally vẫn không hề nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ. Dường như cô ta biết rõ Lạc Tranh sẽ không đâm vào mình cho nên cứ đứng yên đó không hề cử động. Mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào xe của Lạc Tranh, trong tay không biết còn cầm theo một vật gì đó.  

Lạc Tranh vội vàng xuống xe, nhìn thấy Sally có chút giật  mình. “Cô làm gì ở đây? Cô…” Còn chưa kịp nói xong, Lạc Tranh chỉ thấy Sally đột nhiên giơ cao cánh tay lên, ném đồ vật đang cầm trong tay về phía mình. Nàng không kịp né tránh, chỉ thấy cả khoảng không trước mắt là một chất lỏng màu đỏ hất về phía nàng, ngay sau đó nhuộm lên khắp người.

Một mùi nồng nặc xộc đến, chính là sơn dầu đỏ!

Khắp trên người, trên mặt Lạc Tranh đều là sơn dầu. Cả người nàng bị nhuộm toàn một màu đỏ. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Sally tràn ngập sự căm hận, ánh mắt đó dường như có thể giết chết người.

“Lạc Tranh, cô chính là hung thủ đã gián tiếp hại chết chị gái tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ như các người đâu! Tuyệt đối không! Tôi sẽ lên tòa làm chứng, chứng minh hai người trong lúc chị tôi lâm bệnh nặng mà cấu kết với nhau. Cô là hung thủ! Cô là đồ yêu tinh hại người!”

Giọng của Sally lạnh tựa băng giá. Cô ta giống như người mắc bệnh tâm thần, không cách nào kiểm soát được lời nói của mình nữa. Từng câu từng chữ của cô ta giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Lạc Tranh.  

Mà Lạc Tranh cũng không còn sức lực để giải thích bất kỳ điều gì nữa. Hơn nữa, nàng cũng biết, có giải thích thì cũng vô dụng mà thôi. Nhìn một đám sơn dầu đỏ rực trên người, trái tim Lạc Tranh cũng thắt lại. Xem ra Sally thực sự oán hận nàng, cô ta biết rõ nàng là người Hongkong, kiêng kỵ nhất là sơn dầu đỏ nên mới không ngần ngại dùng cách này để trả thù nàng.  

Cảnh sát tuần tra ở gần đó cũng rất nhanh chóng có mặt. Sally nói xong cũng chạy mất dạng còn Lạc Tranh được đưa vào bệnh viện kiểm tra, cảnh sát cũng đi theo nàng tới bệnh viện.

Việc này nhanh chóng truyền đến tai của chánh thanh tra Sherman. Rất nhanh sau đó, ông ta cũng dẫn vài nhân viên cảnh sát đến bệnh viện. Thấy Lạc Tranh vừa thực hiện xong tất cả các thủ tục kiểm tra, ông ta khẽ cong môi. “Lạc luật sư, có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra sự việc vừa rồi hay không?”  

Lạc Tranh biết rõ chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến nên không nghĩ nhiều, lại ngồi lên giường kiểm tra của phòng cấp cứu bệnh viện, lạnh lùng lên tiếng. “Thanh tra muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết.”  

“Phối hợp với cảnh sát luôn luôn là lựa chọn tốt nhất, mà cô lại là người theo ngành luật nữa chứ.” Sherman chậm rãi lên tiếng. “Người hất sơn dầu đỏ vào cô là ai, có nhìn rõ không?”

Lạc Tranh nhìn Sherman, sắc mặt hết sức bình tĩnh. “Không nhìn rõ, đối phương xuất hiện rất đột ngột, hất sơn dầu vào tôi với tốc độ rất nhanh rồi chạy mất.”

“Cô đang nói dối! Rõ ràng cô đã nhìn thấy đối phương là ai.” Sherman cười lạnh lùng.

“Làm thế nào mà ngài thanh tra lại rõ tình hình ở hiện trường như vậy? Nếu như đã tường tận mọi chuyện xảy ra thì sao lại phải đến đây hỏi tôi chứ?” Giọng điệu của Lạc Tranh vẫn hờ hững như trước. “Nếu cảnh sát đã biết đối phương là ai, thì không nên đến đây làm phiền tôi.”

“Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao đối phương lại hất sơn dầu vào người cô?” Sherman thấy thái độ của Lạc Tranh không chịu hợp tác, sắc mặt tự nhiên sa sầm lại.

Lạc Tranh đứng dậy, cầm lấy túi xách, lạnh lùng lên tiếng, “Tôi nghĩ đây chính là việc cảnh sát nên đi điều tra. Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Nói xong, nàng đi thẳng không hề quay đầu lại.

Sắc mặt Sherman tái mét đi, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lạc Tranh.

“Sếp, người phụ nữ này thật quá kiêu ngạo, dám khinh thường cảnh sát chúng ta.” Một tay cấp dưới giận dữ lên tiếng.

Sherman khẽ nở nụ cười lạnh lùng, “Người phụ nữ này, sớm muộn gì cũng lọt vào tay tôi. Đến khi đó, tôi sẽ khiến cho cô ta phải mở miệng cầu xin tôi.”  

Mấy gã cấp dưới của Sherman nghe xong cảm thấy cực kỳ khó hiểu liền dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn ông ta. Nhưng Sherman cũng không nói gì nữa. Ánh mắt ông ta lúc này loé lên những toan tính rất khó nắm bắt, dường như đang âm thầm lên kế hoạch cho một âm mưu nào đó.  

***

Lạc Tranh không quay lại công ty nữa mà đi thẳng về biệt thự. Nàng không ngờ Liệt và Dennis đều đang ở đó nên bị sửng sốt một chút rồi mới định thần lại bước vào trong.  

“Trời ơi, Lạc Tranh chị sao vậy?” Liệt sợ hết hồn, vội vàng kéo Lạc Tranh lại, lo lắng nhìn nàng. “Chị bị thương ở đâu, sao lại chảy nhiều máu thế?”

Lạc Tranh đúng là dở khóc dở cười, đang định giải thích thì Dennis liền lên tiếng. “Là sơn dầu, không phải máu. Liệt, cậu không cần phải hoảng hốt như thế.” Lúc này Liệt mới nhìn lại kỹ càng, trong lòng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Tranh chào hỏi một chút, lên lầu thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi xuống. Nhìn thấy Dennis, nàng liền lên tiếng hỏi. “Sao anh lại tới đây vậy?”

“Tôi và mọi người cùng đứng trên cùng một chiến tuyến mà. Đương nhiên là phải đến xem tình hình thế nào rồi.” Dennis mỉm cười lên tiếng sau đó lại lo lắng hỏi. “Em bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại bị người ta hất sơn dầu đỏ vào người thế này?”  

“Đúng là một năm xui xẻo.” Lạc Tranh ngồi xuống, đón lấy ly trà nóng mà Liệt đưa cho, uống một ngụm rồi nói, “Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, mọi người không cần lo lắng. May là lần này không bị giới truyền thông chụp được hình.”

“Có nhìn rõ là ai không?” Liệt vội vàng hỏi.

Ánh mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Một lát sau nàng khẽ gật đầu, “Là Sally.”

“Sally?” Liệt kinh dị hét lên. “Cô ta lại phát bệnh thần kinh à?”  

“Cô ta nhất định cho rằng em là tòng phạm.” Dennis không đợi Lạc Tranh lên tiếng, khẽ nở nụ cười khổ rồi lên tiếng.

Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa hai bàn tay cho ấm rồi trả lời, “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy. Cô ta cũng giống như vương phi thôi. Họ đều cho rằng, nếu tôi sớm rút lui ngay từ đầu thì có thể công chúa sẽ không bị sát hại như vậy.”  

“Cái kiểu quái quỷ gì thế?” Liệt nghe xong, sự tức giận lan tràn lên cả hai đuôi mắt. “Để tôi đi tìm con điên Sally đó!”

“Liệt, bỏ qua đi.” Lạc Tranh giữ chặt cánh tay Liệt, “Sally là nhân chứng bên nguyên, nếu cậu tự ý đi tìm cô ấy, cô ấy có thể lấy danh nghĩa quấy rầy nhân chứng để kiện cậu. Sự việc đã rối loạn lắm rồi, đừng khiến nó trở nên tồi tệ hơn nữa.”

Liệt suy nghĩ một chút, thấy những điều Lạc Tranh nói hoàn toàn có lý nên chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng, nén lại sự tức giận mà thôi.

“Lạc Tranh, em nói Sally là nhân chứng bên nguyên? Cô ta cũng có liên quan đến vụ án này sao? Cô ta làm nhân chứng cho cái gì?” Dennis có chút thắc mắc hỏi lại.

Lạc Tranh khẽ thở dài một tiếng, “Lời khai của cô ta giống với lời khai của quản gia. Cả hai đều nói hôm đó có nhìn thấy Thương Nghiêu tới biệt thự.”  

“Thế rốt cuộc Thương Nghiêu có tới hay không?” Dennis và Liệt đều lo lắng lên tiếng hỏi.

Lạc Tranh gật đầu, “Có đến đó, nhưng chỉ ở đó một thời gian ngắn rồi rời đi. Nhưng khoảng thời gian đó lại quá gần với thời gian xảy ra vụ án. Khi anh ấy ra về cũng không có người chứng kiến.”

“Trời ạ…..” Liệt cảm thấy không còn chút sức lực, khẽ dựa người vào sofa. “Anh trai cũng thật là, muộn như thế còn đến đó làm gì chứ? Bây giờ dù có tới một nghìn cái miệng cũng không thể giải thích được.”

“Không cần phải giải thích gì hết! Cậu cũng không phải không biết, Thương Nghiêu vốn là người không thích giải thích. Đêm đó, chỉ là anh ấy lo lắng cho bệnh tình của Deneuve nên mới đến thăm mà thôi. Không ngờ việc đó lại trở thành bằng chứng trí mạng như vậy.” Lạc Tranh yếu ớt lên tiếng.

“Những nhân chứng này thật lạ, ngoài Sally ra còn có ai nữa không?” Dennis lại hỏi tiếp.

Lạc Tranh có chút ngập ngừng. Một lúc lâu sau mới thốt ra mấy từ… “Ôn Húc Khiên!”

Dennis sững sờ mà Liệt cũng ngớ người. Bọn họ biết rõ chuyện của Lạc Tranh, đương nhiên cũng biết quan hệ của Lạc Tranh và Ôn Húc Khiên trước kia. Nghe thấy nàng nói như vậy, đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng....