Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 184: Chờ Cô Nhảy
Thái Nghiên bây giờ đang rơi vào một vị trí khó xử, phía trên, cách tầng đó cũng phải tầm hai mét, phía dưới cách cửa
sổ chỗ Dương Thần đứng cũng phải hơn một mét.
Một người đàn ông tóc ngắn đột nhiên xuất hiện tay cầm một khẩu súng lục màu bạc hiệu Shaheen, cánh tay to lớn nắm chắc
lấy bộ âu phục, có thể tưởng tượng đây là một tay sử dụng Shaheen cường tráng đến mức nào.
Người đàn ông đó nhìn giễu cợt vài lần, rồi sau đó nhắm thẳng vào chiếc dây thừng đảm bảo an toàn của Thái Nghiên!
Chỉ một phát súng như vậy, chiếc dây thừng sẽ bị đứt Thái Nghiên sẽ rơi xuống hơn mười tầng lầu thịt nát xương tan.
Đến thời gian để Thái Nghiên hối hận cũng không có, treo người ở độ cao như vậy ngoài việc chờ chết, hầu như không còn
cơ hội tháo chạy!
- Cởi dây thừng ra! Mau!
Phía dưới, Dương Thần la lên một tiếng khiến trong chớp mắt đầu óc Thái Nghiên như tỉnh táo lại, nhìn xuống dưới, Dương
Thần đã vươn ra ngoài, giơ hai tay lên, chuẩn bị đỡ lấy cô.
Ở góc độ này, hai tay duỗi ra, để đỡ được một người, cho dù là cơ thể nhẹ nhàng của phụ nữ đi nữa, thì đây tuyệt đối
cũng không phải chuyện dễ dàng gì, có lẽ vận động viên cử tạ cấp thế giới cũng không thể lập tức lấy được thăng bằng
khi một người phụ nữ rơi xuống! Huống hồ eo lại còn dựa vào cửa sổ, có muốn dùng sức cũng không được.
Thái Nghiên do dự, bởi cô biết, nếu như Dương Thần dùng hai tay đỡ cô, cho dù có giữ chặt được cô, như vậy cũng rất có
khả năng làm liên lụy đến Dương Thần.
Hẳn là hắn cũng hiểu điều đó, nhưng sao vẫn không chút do dự gì đỡ mình!?
Hay là hắn cố ý? Không thể nào, tất cả những điều này hẳn đã bị người đứng trên tầng đó chú ý đến, hắn sẽ không mạo
hiểm lừa mình nhảy xuống, còn nữa, mình còn lựa chọn nào khác sao?
Nhưng, Thái Nghiên không muốn đón nhận ý tốt ấy... cho dù người đàn ông này không để lại cho mình ấn tượng tốt, nhưng
Thái Nghiên cũng không muốn làm liên lụy người khác.
- Pằng pằng!
Hai tiếng súng vang lên, người đàn ông tóc ngắn đứng ở cửa sổ đã bắt đầu nổ súng, nhưng do tính khúc xạ của thủy tinh,
cản trở đường đi của viên đạn, gã không thể nhắm trúng dây thừng của Thái Nghiên, chỉ khiến cho cánh cửa sổ thủy tinh
công nghiệp vỡ vụn.
Dương Thần thấy Thái Nghiên vẫn không quyết, lớn tiếng chửi:
- Cô mà còn không nhảy thì cô chính là đồ lợn cái.
- Anh nói cái gì?
Thái Nghiên giận đến đỏ mặt.
- Tôi nói cô chính là đồ lợn cái! Không dám cho tôi biết cô nặng như thế nào!
Dương Thần hét lên.
Thái Nghiên tức đến điên người lên, tên chết tiệt đó dám chửi thẳng vào mặt mình như vậy, nhảy thì nhảy, cùng lắm thì
là cùng chết, trước khi mình chết vẫn có thể trừ hại cho dân.
Tên tóc ngắn kia lúc định nhắm bắn vào Thái Nghiên, Thái Nghiên liền cưởi cái chốt ở phần eo ra, cả cơ thể bay thẳng
xuống dưới.
Trong nháy mắt, Thái Nghiên mới đột nhiên nhận ra một chuyện------ quyết định này của cô, không còn nghi ngờ gì nữa
chính là đem tính mạng của mình giao cho Dương Thần.
Một đôi bà tay to lớn nhẹ nhàng nâng lên đỡ lấy thân thể của Thái Nghiên, không đợi để cô suy nghĩ, liền ôm chặt cô từ
cửa sổ chạy thẳng vào trong hành lang.
Nhưng, tư thế ôm này của Dương Thần có chút ám muội, Thái Nghiên cảm thấy như có một bàn tay nóng rực như lửa đang ôm
lấy phần mông của mình, cái mông mẫn cảm của mình đang bị nắm chặt, làm cô nhịn không nổi phải phát ra tiếng rên rỉ,
cho dù...biết rằng chẳng đúng lúc tẹo nào.
Dương Thần căn bản không suy xét nhiều như vậy, sau khi thả Thái Nghiên xuống, cũng không rảnh mà nhìn khuôn mặt xinh
đẹp đang đỏ bừng bừng của Thái Nghiên, lập tức nói:
- Bọn chúng chắc chắn đã phát hiện ra chúng ta, không chừng lập tức sẽ đến nơi này để truy đổi, tôi ở đây ngăn bọn
chúng lại, cô xuống dưới lầu trước đi.
Vừa dứt lời, hành lang phía trên vọng đến những tiếng chạy bộ, vài cái bóng đen đang phá cửa xông vào!
Thái Nghiên căn bản là chưa kịp phản ứng, đã bị Dương Thần đẩy ra, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã lăn xuống cầu thang,
nhưng Dương Thần cũng khá khéo léo, Thái Nghiên quay được một vòng, vừa vặn dựa vào góc tường không bị ngã sấp
xuống.
- Thông minh thì đi gọi người đi, liên lụy đến tôi thì tất cả cùng chết đấy!
Dương Thần nói, đồng thời đã chạy lên tầng trên, quát thẳng vào mặt hai tên áo đen xuất hiện đầu tiên, hai tên này đã
bị Dương Thần cho hai quyền gục luôn!
Đối với tên Dương Thần thô lỗ này, Thái Nghiên đã không còn chút bất mãn nào, nhìn thấy Dương Thần đơn thương độc mã
một mình xông lên, Thái Nghiên cảm thấy hốc mắt mình như nóng nóng cay cay.
Bản thân vẫn luôn hoài nghi hắn, giễu cợt hắn, thậm chí còn đem người đến bắt hắn, nhưng không ngờ hắn lại làm những
chuyện này vì mình, đi ngăn cản đám người hung ác kia, mà đến một câu cũng không buồn hỏi!?
Chỉ bởi vì mình là bạn của Lâm Nhược Khê, mà lại có thể bỏ mạng ra cứu mình như vậy sao?
Những suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu trong chớp mắt, Thái Nghiên biết những lời Dương Thần nói đều là thật, bản
thân mình không trốn được chỉ thành thêm gánh nặng, vì vậy với tốc độ nhanh nhất, gần như đâm thẳng xuống phía
dưới.
Thái Nghiên chạy vào cửa an toàn đồng thời cũng là tầng tiếp ứng, chỉ nghe thấy ở hành lang vọng lại những tiếng “pằng
pằng pằng...” hết sức thảm thiết.
Thái Nghiên cảm thấy trái tim đột nhiên co rút lại, hướng về phía bảy tám người cảnh sát hét lên:
- Lấy súng ra, lập tức theo tôi lên lầu, những người khác tiếp tục duy trì trật tự ở tòa lớn, phong tỏa lối ra vào!
Hiển nhiên, tiếng súng vang lên sẽ khiến cho nhân viên trong tòa nhà này hoang mang, cho nên với cương vị là Cục trưởng
cục cảnh sát nhiệm vụ hàng đầu của cô là đảm bảo không gây ra thương vong cho người vô tội.
Mà lần này đối tượng điều tra đã nổ súng, vì vậy bất luận là có hay không có chứng cớ, đều có thể bắt bọn chúng về quy
án.
Một đám cảnh sát chạy gấp gáp như cỏ cháy lan ra đồng cỏ, Thái Nghiên dẫn đầu đi lên tầng, trong lòng có một suy
nghĩ------ hắn có xảy ra chuyện gì không?
Lúc đang chạy xuống, Thái Nghiên và một viên cảnh sát được một phen kinh ngạc....
Cả hành lang đầy là thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, đám người chết không nhắm mắt đều là bọn áo đen, dường như
trước khi chết đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng, vẻ mặt cực kì biến dạng.
Thái Nghiên không nhìn thấy Dương Thần trong đám người này, trong lòng như buông được một tảng đá xuống, lại chỉ huy
viên cảnh sát đó tiếp tục lên tầng trên tìm, đẩy cánh cửa an toàn chính ra, nhìn ra ngoài, một lần nữa lại bị chấn
động.
Trên tấm thảm trải ở hành lang, mười mấy tên vệ sĩ mặc âu phục đang nằm ngổn ngang chồng chất lên nhau, đám người này
trước khi chết tay còn cầm súng, nhưng cũng không khác gì, tất cả đều bị đạn bắn xuyên qua đầu! Máu loãng và chất gì đó
trắng trắng nhớt nhớt phun ra khắp nơi.
Trong đó có một tên mà Thái Nghiên tuyệt đối không thể nào quên được, đó chính là cái tên định lấy Shaheen bắn đứt dây
thừng của cô, giờ phút này cũng nằm yên bất động không còn chút sinh khí nào.
- Nơi này, vẫn không thấy Dương Thần!
Trong đầu Thái Nghiên lúc này chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, vừa lúc nãy bắn nhau là tên đó một mình hạ gục cả nhóm người
này?
Với lối suy nghĩ của Thái Nghiên, có thế nào đi chăng nữa thì cũng không nghĩ ra được một người như thế nào mới có thể
đạt đến trình độ này, như này không khác gì vật lộn trong làn mưa bom bão đạn, đó là đạn đấy...
Rốt cục, Thái Nghiên cũng lý giải được, tại sao bà chị bí hiểm của mình lại cảnh báo mình không được trêu chọc tên
đó.
- Cục trưởng! Tiếp theo phải làm thế nào đây ạ?
Một người trợ lý lập tức hỏi Thái Nghiên, đối với cảnh tượng trước mặt họ cũng cảm thấy rất hoang mang.
Thái Nghiên hít một hơi thật sâu, bình tâm lại nói:
- Phong tỏa nơi này lại, phái người đi lập tức phong tỏa hiện trường, giữ kín chuyện xảy ra ngày hôm nay, đến thời điểm
phải công bố với bên ngoài thì nói rằng đám người này tự sát phạt nhau.
Nhóm cảnh sát rất khó chịu, nhưng bình thường sức ảnh hưởng của Thái Nghiên rất lớn, lại có thế lực hùng hậu đằng sau
nâng đỡ, nên chẳng ai dám hỏi nhiều, bắt đầu đi chấp hành.
Thái Nghiên nhìn hành lang ngập tràn thi thể, nhớ tới cảnh tượng vạn phần nguy hiểm lúc nãy, khóe miệng bất giác nở một
nụ cười, lẩm bẩm:
- Khốn khiếp, đi cũng không chịu nói tiếng nào, hại tôi phải lo lắng...
Cùng lúc đó, Dương Thần đã thản nhiên đi vào thang máy đi xuống tầng một của tòa nhà để tắm táp, được một bà chủ dáng
người lả lướt, mặc bộ sườn sám đỏ rực dẫn vào một căn phòng.
Từ lúc trở thành triệu phú, Dương Thần chi tiêu cũng rất tùy hứng, mặc dù chỉ có một mình, nhưng cũng bao toàn bộ phòng
hai người, bởi vì phòng đơn thì quá nhỏ, khi ở cùng người khác thì không thoải mái.
Vừa rồi lúc chiến đấu, mặc dù Dương Thần chỉ lướt vài đường cơ bản, nhưng dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là bọn râu ria,
đến trình độ của đặc chủng binh cũng còn không có, nhưng tóm lại là đã giết mười mấy người, trong lòng cũng có chút
buồn bực, tốt nhất vẫn là nên gọi em nào đó đến xoa bóp.
Nếu như không phải vì buổi tối còn phải tham gia nghi thức kí kết, thì Dương Thần đã đi tìm Sắc Vi vừa giao lưu động
tác, vừa giao lưu cơ thể, cái cô gái có khuynh hướng bạo lực này nhất định sẽ thích nghe kể chuyện giết người của
mình.
Nhưng vừa bước vào trong phòng, lại gặp ngay phải một người quen.
Một người mặc chiếc áo tơ lụa rộng thùng thình và chiếc quần màu đen chất liệu thượng hạng, mang hơi hướm của trang
phục cổ, mặt đang mỉm cười như thể nhìn thấy ông cụ hàng xóm vậy.
Người đó không phải là ai khác, chính là Chu Quang Niên, cũng là trùm của Đông Hưng, cha của Chu Đông Thành.
- Dương tiên sinh, sao lại có hứng thú như vậy, cũng đến nơi này massage chân sao?
Chu Quang Niên rất hòa nhã, mặt mày hồng hào nói.
Dương Thần vốn không định chào hỏi gã, kỳ thực nhìn thấy gã ở đây cũng có thể xác định được, đám người vừa lúc nãy chắc
chắn là có quan hệ với gã, nhưng chuyện này đối với Dương Thần cũng vô thưởng vô phạt, đó là chuyện của cảnh sát, mình
đến đây chỉ để massage chân.
- Chu tiên sinh không đi nhặt xác sao?
Dương Thần hỏi.
Chu Quang Niên mơ hồ hỏi:
- Nhặt xác? Nhặt xác gì?
- Ồ vậy là tôi lắm lời rồi.
Dương Thần cười cười, định rời đi.
Chu Quang Niên hô “ấy” một tiếng gọi Dương Thần, sắc mặt thản nhiên nói:
- Dương tiên sinh, có câu này mong anh nghe cho.
- Câu gì?
Chu Quang Niên ghé sát vào nói:
- Chuyện gì cũng nên để đường lui, nước giếng không phạm nước sông.
- Câu này của ông không rõ ràng, không mạch lạc.
Dương Thần giả bộ buồn rầu nói.
- Có ý là tốt rồi.
Chu Quang Niên thản nhiên nói.
Dương Thần khẽ cười một tiếng:
- Tôi còn tưởng ông sẽ nói chó cùng rứt giậu.
- Như vậy cũng không phải là không có khả năng.
Sắc mặt của Chu Quang Niên khó coi hơn một chút.
- Vậy tôi sẽ đợi anh nhảy.
Dương Thần nói xong, quay đầu bỏ đi.
Bên cạnh Chu Quang Niên có một tên sắc mặt dữ tợn hỏi:
- Hội trưởng, tên tiểu tử này rất không biết điều, phá hỏng chuyện kinh doanh của chúng ta, còn đánh chết khách hàng
của chúng ta, không ngờ còn dám cư xử với hội trưởng như vậy, hội trưởng sao ngài không để cho tôi bắn cho hắn vài
phát.
- Ngươi bắn được hắn sao?
Chu Quang Niên sắc mặt không chút biểu cảm hỏi.
Tên đó yên lặng, y biết mình không có năng lực đó.
- Người thanh niên này không hề đơn giản, một khi đụng đến hắn thì nhất định phải giết.
Chu Quang Niên cười nhạt nói:
- Đi , đi xuống dưới, những đứa chết rồi đều là đồ con lợn, không đáng phải bận tâm, chúng ta còn phải đi phối hợp điều
tra phá án với cảnh sát, Chu Quang Niên ta, là người làm ăn tuân thủ kỷ cương pháp luật.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.