Lệnh Hồ Xung vừa ngửi thấy mùi thơm mang mác, Nhạc Linh San đã cầm bánh đã cầm tấm bánh bóc rồi cười
hì hì đưa cho gã. Gã đón lấy cắn ngay một miếng ăn. Tuy đó chỉ là tấm bánh chay, nhưng có nấm hương, rau khúc, đậu xanh
và hạt sen nên rất thơm ngon.
Nhạc Linh San nói:
- Nấm hương này mới do tiểu Lâm tử cùng tiểu muội mới hái về hôm kia...
Lệnh Hồ Xung hỏi xen vào:
- Tiểu Lâm tử là ai?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Chính là Lâm sư đệ. Gần đây tiểu muội cứ kêu gã bằng tiểu Lâm tử. Hôm kia gã bảo tiểu muội dưới gốc cây tùng ở mé
Đông ngoài cổng có mọc nấm, rồi gã cùng tiểu muội đi kiếm hàng nửa ngày trời mới có lưng giỏ. Tuy ít nấm, nhưng hương
vị cũng khá thơm ngon, phải không đại sư ca?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Thơm lắm! Suýt nữa tiểu huynh nuốt cả lưỡi vào! Tiểu sư muội! Sư muội không mắng mỏ Lâm sư đệ nữa chứ?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Sao lại không? Gã mà bướng bỉnh chẳng chịu nghe lời là tiểu muội lại mắng liền. Có điều gần đây gã dễ bảo hơn một
chút nên tiểu muội cũng mắng ít đi một phần. Gã gắng công luyện kiếm, khi nào thấy gã tiến bộ tiểu muội lại khen gã vài
câu: "Này tiểu Lâm tử! Chiêu đó ngươi sử đúng đấy, khá hơn hôm qua nhiều rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Ráng mà luyện
đi nghẹ"
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tiểu sư muội có dạy gã luyện kiếm bao giờ không?
Nhạc Linh San đáp:
- Ồ! Gã nói giọng Phúc Kiến. Các vị sư huynh, sư tỷ nghe không rành. Tiểu muội đã đi Phúc Châu, nên mới hiểu được. Gia
gia liền bảo tiểu muội có lúc nào rảnh thì chỉ điểm cho gã. Đại sư ca ơi! Tiểu muội không được lên đây thăm đại sư ca,
buồn quá chẳng có việc gì làm, liền dậy gã mấy chiêu kiếm pháp. Tiểu Lâm tử không đến nỗi dốt nát đâu. Gã học nhanh đáo
để.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Thế ra tiểu muội vừa làm sư tỷ vừa làm sư phụ gã. Dĩ nhiên gã chẳng khi nào dám bướng bỉnh với sư muội nữa.
Nhạc Linh San nói:
- Vậy mà không hẳn thế đâu nhé. Hôm qua tiểu muội bảo gã theo mình đi săn gà rừng, gã không chịu nói là hai chiêu "Bạch
hồng quán nhật" và "Thiên thân đảo huyền" gã chưa thuộc, cần phải luyện ngay kẻo quên mất.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:
- Gã mới lên núi Hoa Sơn có mấy tháng mà đã luyện tới hai chiêu "Bạch Hồng quán nhật" và "Thiên thân đảo huyền" rồi kia
à? Tiểu sư muội ơi! Luyện kiếm pháp cần phải theo thứ tự không nên cấp tiến.
Nhạc Linh San đáp:
- Đại sư ca bất tất phải quan tâm. Tiểu muội không muốn dạy ẩu, nhưng gã tiểu Lâm tử rất cương cường hiếu thắng. Gã
luyện kiếm cả ngày cả đêm. Lúc nào tiểu muội muốn nói chuyện gẫu với gã cũng chỉ được vài ba câu là gã đã quay sang hỏi
đến kiếm pháp. Người ta phải học đến ba năm, thì gã chỉ mất nửa năm đã thuộc rồi. Tiểu muội kéo gã đi chơi cũng chẳng
bao giờ gã chịu theo mình một cách mau lẹ.
Lệnh Hồ Xung lẳng lặng không nói gì nữa. Đột nhiên trong lòng nổi cơn phiền muộn khôn hở ra lời. Tấm bánh nếp mới ăn
hai miếng, còn một nửa hắn cứ cầm yên, lộ vẻ bần thần.
Nhạc Linh San kéo tay hắn, cười nói giỡn:
- Đại sư ca! Đại sư ca nuốt lưỡi vào bụng rồi chăng? Sao lại thừ người ra, không nói gì vậy?
Lệnh Hồ Xung giật mình, đút cả nửa tấm bánh vào miệng. Tấm bánh thơm ngon là thế mà hiện giờ đối với hắn chẳng có mùi
vị gì hết, hắn không sao nuốt được, cứ dính vào miệng.
Nhạc Linh San nắm lấy tay hắn, cười khanh khách nói:
- Đại sư ca ăn vội, để bánh dính vào răng rồi.
Lệnh Hồ Xung gượng cười, cố gắng nuốt tấm bánh xuống cổ họng bụng bảo dạ:
- Mình ngốc thật! Tiểu sư muội thích vui vẻ, mình lại không xuống núi được, vậy nàng bầu bạn với Lâm sư đệ là chuyện
tầm thường. Thế mà mình bụng dạ nhỏ nhen, để ý cả những cái vặt.
Hắn nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng thư thái, rồi cười nói:
- Tấm bánh này nhất định có tiểu muội ở trong, nên nó mới dính đến thế, gắn liền cả răng với lưỡi vào làm một.
Nhạc Linh San cười ha hả một hồi rồi nói:
- Đáng thương cho đại sư ca! Đại sư ca ở trên núi trọc, mới thành háu ăn đến thế này.
Nhạc Linh San xuống núi sau mấy ngày mới lại lên. Lần này đem theo một giỏ trái tùng khô.
Lệnh Hồ Xung mong nàng đã mòn con mắt.
Trong mười mấy ngày trời, hắn hỏi thăm tin tức tiểu sư muội ở Lục Đại Hữu khi gã đưa cơm lên, nhưng gã lộ vẻ khác lạ,
nói năng không được tự nhiên.
Lệnh Hồ Xung sinh lòng ngờ vực nói, kiếm lời gạn hỏi, vẫn chẳng biết hơn được điều gì.
Lục Đại Hữu chỉ nói là tiểu sư muội vẫn khỏe mạnh, chắc sư phụ không muốn cho nàng lên thăm luôn e làm trở ngại đến
cuộc tu luyện của đại sư ca.
Lệnh Hồ Xung ngày đêm mong nhớ, đột nhiên Nhạc Linh San lên núi, dĩ nhiên hắn mừng rỡ biết là chừng nào. Hắn thấy nàng
đẹp phây phây, vui tươi óng ả hơn cả trước ngày mắc bệnh thì trong lòng không khỏi nghi ngờ tự hỏi:
- Người nàng hiển nhiên mạnh lắm rồi mà sao lâu ngày mới lại lên đây? Chẳng lẽ sư phụ, sư nương không cho phép thật
ư?
Nhạc Linh San gặp Lệnh Hồ Xung đột nhiên nàng đỏ mặt lên hỏi:
- Đại sư ca! Lâu ngày tiểu muội không lên thăm đại sư ca, đại sư ca có oán giận tiểu muội không?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Khi nào tiểu huynh lại oán giận tiểu sư muội? Chắc sư phụ cùng sư nương không cho lên chứ gì?
Nhạc Linh San đáp:
- Đúng thế! Gia gia bắt tiểu muội luyện kiếm pháp mới. Người nói là kiếm pháp này biến hóa rất phức tạp. Nếu tiểu muội
lên chơi với đại sư ca tất phải phân tâm.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Kiếm pháp gì?
Nhạc Linh San đáp:
- Đại sư ca thử đoán coi!
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Có phải "Nhật tự tuệ kiếm" không?
Nhạc Linh San lắc đầu đáp:
- Không phải!
Lệnh Hồ Xung lại hỏi:
- Phải chăng là "Minh Minh kiếm"?
Nhạc Linh San vẫn lắc đầu:
- Đại sư ca hay đoán nữa đi!
Lệnh Hồ Xung lại hỏi:
- Hay là "Thục nữ kiếm"?
Nhạc Linh San thè lưỡi đáp:
- Đó là bản lãnh cao thâm của má má. Tiểu muội không đủ tu cách học "Thục nữ kiếm". Tiểu muội nói cho đại sư ca hay:
kiếm pháp này tên gọi "Ngọc nữ kiếm thập cửu thức".
Nàng vừa nói vừa ra chiều đắc ý.
Lệnh Hồ Xung hơi kinh ngạc hỏi:
- Tiểu sư muội bắt đầu luyện "Ngọc nữ kiếm thập cửu thức" rồi ư? Kiếm pháp này quả phức tạp vô cùng.
Bây giờ hắn mới hết băn khoăn trong dạ.
"Ngọc nữ kiếm thập cửu thức" tuy chỉ có mười chín thức, nhưng trong mỗi chiêu bao gồm mấy chiêu, mỗi thức chuyển thành
nhiều thức, biến hóa khôn lường. Nếu không nhớ rõ thì sử một thức cũng không xong. Kể về công lực của Nhạc Linh San
hiện nay thì dường như nàng chưa nên luyện kiếm pháp này mới phải.
Ngày trước Lệnh Hồ Xung và mấy vị sư đệ, sư muội đã được coi sư phụ cùng sư nương chiết giải kiếm pháp đó.
Sư phụ đã sử bao nhiêu kiếm pháp các môn phái khác nhau để tấn công, còn sư nương thủy chung chỉ thi triển "Ngọc nữ
kiếm thập cửu thức" để chống đối. Rút cục mười chín thức "Ngọc nữ kiếm" đấu với hàng mấy trăm kiếm chiêu rất cao minh
mà vẫn giữ thế quân bình. Bọn đệ tử phái Hoa Sơn đứng theo dõi cuộc đấu đều lấy làm kinh dị và khâm phục vô cùng.
Khi ấy Nhạc Linh San năn nỉ mẫu thân truyền thụ "Ngọc nữ kiếm" thì Nhạc phu nhân bảo:
- Một là hài nhi còn nhỏ tuổi hai là luyện kiếm pháp này hao tổn tinh thần quá độ, phải chờ tới năm hai chục tuổi mới
học được. Mặt khác "Ngọc nữ kiếm" mà luyện đi luyện lại sẽ biến thành một thứ võ công chuyên để phá kiếm pháp Hoa
Sơn.
Đoạn bà khuyên nhủ nàng:
- Xung nhi hiểu rất nhiều ngoại gia kiếm pháp, những lúc rảnh việc gã sẽ chỉ điểm cho hài nhi tập luyện.
Vụ này cách đây đã hai năm rồi từ đó không ai nhắc tới "Ngọc nữ kiếm thập cửu thức" nữa.
Không ngờ nay Nhạc Linh San tự nhiên lại bắt đầu luyện môn này.
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Hồi này chắc sư phụ cao hứng lắm nên hàng ngày mới đem "Ngọc nữ kiếm" ra dạy tiểu muội.
Nguyên trong phái Hoa Sơn chỉ có Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung là hiểu rộng nhiều kiếm pháp bên ngoài. Nhạc Linh San mà
luyện Ngọc nữ kiếm dĩ nhiên phải Nhạc Bất Quần đích thân đứng ra truyền thụ, mỗi ngày dạy nàng mấy chiêu.
Nhạc Linh San hai má ửng hồng nói:
- Gia gia không dậy đâu, chỉ có tiểu Lâm tử mỗi ngày cùng tiểu muội phân tách vài chiêu tự luyện với nhau mà thôi.
Lệnh Hồ Xung lấy làm kỳ hỏi:
- Lâm sư đệ cũng hiểu nhiều ngoại gia kiếm pháp ư?
Nhạc Linh San cười đáp:
- Gã chỉ biết có một môn "Tịch tà kiếm pháp" gia truyền mà thôi. Gia gia bảo: Tuy về uy lực "Tịch tà kiếm pháp" không
lợi hại lắm nhưng biến chiêu thần kỳ có thể mượn phương thức biến hóa ở đó được.
Tiểu muội bắt đầu luyện "Ngọc nữ kiếm thập cửu thức" bằng cách chống đối "Tịch tà kiếm pháp" cũng tạm được.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Té ra là thế.
Nhạc Linh San hỏi:
- Dường như đại sư ca không thích thế thì phải?
Hoa Sơn đáp:
- Không có đâu. Khi nào tiểu huynh lại không thích? Tiểu sư muội mà còn luyện được môn kiếm pháp thượng thặng của bản
phái tiểu huynh mừng còn chưa đủ, lẽ nào lại không tán thành được?
Nhạc Linh San nói:
- Nhưng tiểu sư muội con thần sắc đại sư ca rõ ràng có vẻ buồn thiu.
Lệnh Hồ Xung gượng cười hỏi:
- Tiểu sư muội luyện đến chiêu thứ mấy rồi?
Nhạc Linh San không đáp. Hồi lâu nàng mới nói:
- Phải rồi! Má má đã bảo để đại sư ca phân tích chiêu thức cho, mà bây giờ tiểu muội lại kêu gã tiểu Lâm tử chiết
chiêu, nên đại sư ca không vui có đúng thế không? Nhưng đại sư ca ơi! Đại sư ca phải ở lại đây còn lâu không xuống được
mà tiểu muội thì nóng luyện ngay nên chẳng thể chờ đại sư ca được.
Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:
- Tiểu sư muội lại nói chuyện con nít rồi. Đã là sư huynh, sư muội đồng môn thì ai chiết chiêu cho tiểu sư muội chả
thế.
Hắn ngừng lại một chút rồi cười nói:
- Tiểu huynh biết sư muội muốn cùng Lâm sư đệ chiết chiêu chứ không thích đánh đôi với tiểu huynh.
Nhạc Linh San đỏ mặt lên nói:
- Đại sư ca nói nhăng rồi. Bản lãnh tiểu Lâm tử sơ với đại sư ca cách xa nhau hàng vạn dặm.
Bảo gã chiết chiêu thì còn thú gì?
Lệnh Hồ Xung cười nghĩ bụng: