Lệnh Hồ Xung nghe nói tới "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" thì trong lòng sợ hãi vô cùng, trán
toát mồ hôi.
Nguyên lúc mới lên sơn động hắn cũng tưởng kiếm pháp này cực kỳ xảo diệu, đem ra diễn tập.
Nhưng từ khi thấy những đồ hình trên vách đá trong hậu động, hắn phát giác ra bất luận kiếm chiêu nào của phái Hoa Sơn
cũng đều bị người ta phá giải. Cả chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" càng bị thảm hại hơn, hắn không khỏi mất
hết tin tưởng về chiêu kiếm này rồi từ đó không nghĩ tới nữa.
Ngờ đâu bây giờ sư phụ muốn hắn đem ra diễn thử và định dùng nó để giết chết Điền Bá Quang, hắn toan nói thẳng là chiêu
này vô dụng vì theo đồ hình bị người ta phá mất rồi. Nhưng ở trước mặt bọn Lao Đức Nặc, Lục Đại Hữu hắn không tiện chỉ
trích chiêu kiếm mà sư nương vẫn tự phụ là tuyệt diệu.
Nhạc Bất Quần thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung ra chiều khác lạ liền hỏi:
- Ngươi chưa luyện thành thuộc được chiêu này ư? Cái đó cũng không quan hệ. Chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm"
đòi hỏi ở người luyện một bản lĩnh phi thường của phái Hoa Sơn tạ Nội công ngươi chưa đủ nên không luyện được đến nơi
là phải. Để sau này hãy từ từ bổ túc.
Nhạc phu nhân cười nói:
- Xung nhi ! Sư phụ ngươi ưng chịu đem "Tử hà công" truyền thụ cho ngươi đó. Sao ngươi không khấu đầu tạ Ơn đi?
Lệnh Hồ Xung run lên đáp:
- Dạ đệ tử xin đa tạ sư phụ.
Hắn toan quỳ xuống thì Nhạc Bất Quần đưa tay ra ngăn lại, cười nói:
- "Tử hà công" là một nội công tâm pháp tối cao của bản môn. Sở dĩ ta không truyền thụ một cách khinh xuất không phải
là có ý biển lận gì đâu mà là vì sau khi rèn luyện công phu này, tròng lòng phải trút hết tạp niệm mới mong tấn tới
được. Hơn nữa đã luyện nó chớ có chểnh mảng chút nào, nếu không thì kẻ luyện chẳng những vô ích mà còn có hại lớn là
dần dần đi vào chỗ tẩu hỏa nhập ma.
Xung nhi! Trước ta muốn coi xem gần nửa năm nay công phu ngươi đã tiến đến mức nào rồi sẽ quyết định có thể truyền được
khẩu quyết về "Tử hà công" hay không.
Ba người Lao Đức Nặc, Lục Đại Hữu và Nhạc Linh San nghe nói tới đại sư ca sắp được truyền thụ "Tử hà công" đều mặt mày
hớn hở.
Bọn chúng đều biết rằng "Tử hà công" uy lực rất lớn. Trong Hoa Sơn cửu công thì Tử hà công là đệ nhất. Chúng còn biết
trong bản môn võ công chưa ai bén gót Lệnh Hồ Xung và ngày sau tất do y thừa kế chức chưởng môn phái Hoa Sơn, nhưng
chúng không ngờ sư phụ lại đem môn đệ nhất thần công của bản phái truyền thụ cho y sớm thế.
Lục Đại Hữu nói:
- Đại sư ca rất dụng công luyện võ. Mỗi ngày tiểu đệ đem cơm lên đều thấy y không ngồi luyện khí thì lại tập dượt kiếm
pháp.
Nhạc Linh San đưa mắt lườm gã rồi lén làm bộ mặt ngáo ộp nói khẽ:
- Lục hầu nhi sư ca chỉ khéo tán dóc để bênh vực đại sư ca.
Nhạc phu nhân cười nói:
- Xung nhi! Ngươi lấy kiếm ra đi! Ba thầy trò ra đi chiến đấu với Điền Bá Quang. Lúc đến việc mới ôm chân Phật, ra trận
mới mài gươm thì sao cho kịp?
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Sư nương bảo cả ba người cùng đi chiến đấu với Điền Bá Quang ư?
Nhạc phu nhân cười đáp:
- Ngươi ra mặt khiêu chiến với gã, còn ta cùng sư phụ sẽ ngấm ngầm viện thủ chọ Bất luận ai giết được gã đều nói là
chính tay ngươi động thủ để đồng đạo võ lâm khỏi bảo ta cùng sư phụ ngươi không giữ địa vị trưởng bối, đi ăn thua với
cả hàng hậu bối.
Nhạc Linh San vừa vỗ tay vừa cười reo:
- Thế thì tuyệt quá! Đã có gia gia cùng má má ngấm ngầm viện trợ thì hài nhi cũng dám đi khiêu chiến với Điền Bá Quang.
Gã bị giết rồi cứ đổ cho hài nhi động thủ há chẳng hay hơn ư?
Nhạc phu nhân cười nói:
- Con nhỏ này tham lam lắm! Ngươi tưởng ai cũng ra mà nhận công được ư? Đại sư ca ngươi vào sinh ra tử và đã cùng Điền
Bá Quang tỷ đấu trước sau đến mấy trăm chiêu. Hắn tỏ tường thực hư bên địch mới có thể làm nên việc. Còn ngươi công phu
kém cỏi thì làm gì được? Hơn nữa ngươi là một thiếu nữ thì cả đến tên ác tặc kia cũng không nên nhắc tới chứ đừng nói
đến chuyện giáp mặt động thủ với gã.
Đột nhiên véo một tiếng rít lên. Bà phóng kiếm đâm tới trước ngực Lệnh Hồ Xung.
Bà đang cười nói với con gái ngờ đâu chỉ trong nháy mắt đã rút trường kiếm ở sau lưng ra đâm vào chỗ hiểm yếu của Lệnh
Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung ứng biến cũng cực kỳ mau lẹ. Lập tức hắn rút kiếm ra gạt đánh choang một tiếng.
Hai kiếm vừa giao nhau, đồng thời chân trái hắn đã lùi lại một bước.
Nhạc phu nhân đâm veo véo liên tiếp sáu kiếm, những tiếng choang choảng cũng vang lên sáu lần.
Nhất nhất Lệnh Hồ Xung đều đỡ gạt được.
Nhạc phu nhân quát lên:
- Trả đòn đi!
Bà vừa nói vừa biến đổi kiếm pháp, vung kiếm lên đâm dọc chém ngang cực kỳ thần tốc và không theo Hoa Sơn kiếm pháp
nữa.
Lệnh Hồ Xung biết ngay sư nương thi triển môn khoái đao của Điền Bá Quang để mình tìm cách phá giải mới có thể giết
được cường địch.
Hắn thấy Nhạc phu nhân ra chiêu mỗi lúc một cách cấp bách hơn. Chiêu trước liền chiêu sau không còn nhận ra được vết
tích.
Nhạc Linh San nhìn phụ thân nói:
- Gia gia! Má má thi triển chiêu số mau lẹ thì có mau lẹ thật nhưng đây là kiếm pháp chứ không phải đao pháp. Hài nhi e
rằng môn "khoái đao" của Điền Bá Quang không đúng như vậy.
Nhạc Bất Quần tủm tỉm cười nói:
- Võ công Điền Bá Quang cực lỳ lợi hại, dùng đao ra chiêu như gã đâu phải chuyện dễ dàng? Mẫu thân ngươi không mô phỏng
đao pháp của gã chỉ phát huy chiêu thức theo chữ "khoái" mà thôi. Muốn trừ khử Điền Bá Quang điều cốt yếu không phải ở
chỗ phá giải đao pháp mà là tìm cách kiếm chế sự thần tốc về đao chiêu của gã. Ngươi hãy coi kia là "Hữu phụng lai
nghi". Hay quá!
Lão thấy Lệnh Hồ Xung hạ thấp vai bên trái xuống một chút kiếm quyết tay trái đưa chênh chếch lên khuỷu tay phải co lại
sắp ra chiêu "Hữu phụng lai nghi".
Hữu phụng lai nghi mà thi triển vào lúc này thì thật là hợp cách, nên lão hoan hỉ bật tiếng reo:
Không ngờ lão chưa dứt lời thì chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung phóng ra lại bất lực không thể xuyên qua được làn kiếm dầy
đặc như tấm lưới của Nhạc phu nhân để phóng thẳng về phía trước.
Nhạc Bất Quần nhẽ buông một tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm:
- Gã sử chiêu này hư mất rồi.
Nhạc phu nhân chẳng chịu nhẹ đòn chút nào. Ba nhát kiếm rít lên veo véo áp bức Lệnh Hồ Xung chân tay luống cuống.
Nhạc Bất Quần thấy hắn ra chiêu rất hoang mang chẳng vào phương pháp nào hết.
Hắn gặp đâu chống đấy, mười chiêu có đến hai ba không phải kiếm thuật bản môn. Thần sắc lão bất giác mỗi lúc một khó
coi hơn. Có điều kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung tuy rối loạn mà dần dần cũng trả đòn phản kích được.
Đột nhiên hắn gặp co hội phóng chiêu "Thương tùng nghinh khách". Những điểm kiếm hoa nhằm đâm vào khoảng lông mi và mé
tóc mai Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng rồi xoay kiếm về hộ thân. Bà biết chiêu "Thương tùng nghinh
khách" còn tiếp theo mấy chiêu sau rất lợi hại.
Lệnh Hồ Xung đã luyện chiêu này rất tinh thục, tay hắn không cố tình đả thương phu nhân nhưng bà chống đỡ được cũng
không phải dễ dàng. Bà đành chuyển thế công thành thế thủ, ngưng thần chờ đợi.
Chẳng ngờ Lệnh Hồ Xung phóng kiếm ra, thế kiếm đã chậm chạp mà kình lực lại yếu ớt, tuyệt không có sức uy hiếp. Bà liền
quát lên:
- Xung nhi! Phải dụng tâm mà ra chiêu. Ngươi còn nghĩ vơ vẩn chi vậy?
Bà vừa quát vừa phóng liền ba nhát kiếm vù vù. Bà thấy Lệnh Hồ Xung nhảy loạn lên né tránh, lại la lớn:
- Chiêu "Thương Tùng nghinh khách" sao lại thế này? Sau một hồi bị trọng bệnh, bao nhiêu kiếm pháp của thầy ngươi trả
lại thầy hết.
Lệnh Hồ Xung chỉ dạ một tiếng rồi vẻ mặt thẹn thùng phóng trả hai kiếm.
Lao Đức Nặc và Lục Đại Hữu thấy sư phụ mỗi lúc một tỏ ra khó chịu, đều trong lòng nơm nớp kinh hãi. Bỗng nghe tiếng gió
phân phất. Nhạc phu nhân chạy vèo vèo khắp trường đấu. áo xanh biến thành một làn ánh xanh dày dặc. Kiếm quang lấp
loáng không nhìn rõ được kiếm chiêu.
Đầu óc Lệnh Hồ Xung càng thêm rối loạn. ý niệm này chưa qua ý niệm khác đã tới.
Hắn lẩm bẩm:
- Ta mà sử chiêu "Dã mã phi trì" thì đối phương sẽ có chiêu tinh diệu quét ngang để phá giải. Bằng ta ra chiêu "Cô
phong đột khởi" thì đối phương lại phóng kiếm đâm chênh chếch lên tất mình bị trọng thương.
Hắn nghĩ đến kiếm pháp của bản môn là như vậy rồi không khỏi nhớ tới những chiêu phá giải trên vách đá. Vì thế mà lúc
đầu hắn ra chiêu "Hữu phụng lai nghi" cùng chiêu "Thượng tùng nghênh khách" đến nửa chừng rồi lại bỏ. Hắn không luyện
chiêu thức bản phái tới chỗ tinh vi vì lẽ nhớ đến cách phá giải nó. Trong lòng đã sợ sệt, tự nhiên hắn rút kiếm quay về
thủ thế.
Nhạc phu nhân sử "khoái kiếm" là có ý dẫn dụ cho Lệnh Hồ Xung dùng chiêu "Vô song vô đối Ninh thị nhất kiếm" để phá
địch lập công. Nhưng hắn cứ thuận tay chiết giải, chẳng những tâm thần dao động mà còn hoang mang sợ hãi như người mất
hồn.